Có thể thấy những lời không chút nể nang của Thẩm Thanh Thu đã chọc vào chỗ đau của hệ thống, biểu cảm của người phụ nữ có chút cứng nhắc, nhất thời không lên tiếng.
Thẩm Thanh Thu đánh đòn phủ đầu, nhìn chằm chằm nó, giọng điệu bất thiện nói: "Mày dẫn tao tới đây làm gì?"
Thiên Võng cười lên, nó thong thả ngồi xuống quan sát Thẩm Thanh Thu, không nhanh không chậm nói: "Không phải cô biết rõ rồi còn cố hỏi à? Thẩm Thanh Thu, ở bên cạnh cô ta lâu quá khiến cô quên đi mục đích cô tiếp cận cô ta là gì rồi sao?"
Thẩm Thanh Thu mím môi, phì cười một tiếng: "Mày không thấy nói ra những lời ấy vào lúc này ngu lắm sao? Mày đã nói tao yêu cô ấy, nếu đã yêu cô ấy, sao tao có thể tuân thủ thứ đã giao ước với chúng mày lúc trước."
Thiên Võng nhìn chằm chằm Thẩm Thanh Thu, sau đó khẽ giơ tay lên, ngón tay chạm vào hư không.
Ánh mắt Thẩm Thanh Thu có chút cảnh giác, giây tiếp theo cơn đau kịch liệt liền trào tới lồng ngực, khiến Thẩm Thanh Thu lập tức không thể đứng vững, loạng choạng quỳ xuống đất.
Cơn đau không ngừng kịch liệt, gân xanh trên trán Thẩm Thanh Thu nổi lên, nói không thành lời, mồ hôi trên trán túa ra như mưa.

Thẩm Thanh Thu gục đầu xuống sàn, ra sức nhẫn nhịn cơn đau thấu xương, rên rỉ ngã ra đất.
Thiên Võng vẫn đang ngồi tại vị trí giả định, hứng thú nhìn Thẩm Thanh Thu đau đến mức ngã ra đất, nhỏ tiếng nói: "Bình thường cảm giác này nhẹ quá, khiến cô quên mất rốt cuộc bản thân bị ai khống chế.

Thẩm Thanh Thu, cô đã chết rồi, cô hiểu không? Nếu không phải tôi thưởng thức cô, tạm thời giữ cô lại, cô đã sớm trở thành quỷ quái trong phó bản rồi.

Loài người các cô đều nói có ơn báo ơn, cô nên cảm ơn tôi, nếu không cô lấy đâu cơ hội tôi tôi em em với cô ta những mấy trăm lần."
Thẩm Thanh Thu không muốn bản thân đau khổ gào thét trong trò đùa ghê tởm của thứ này, mạnh mẽ cắn lấy môi dưới, cứng rắn không rên một tiếng.
Dáng vẻ vốn dĩ dương dương tự đắc của Thiên Võng chầm chậm tan đi sau khi nhìn thấy Thẩm Thanh Thu kiên cường cắn răng chịu đựng, cuối cùng ánh mắt cũng trở nên phức tạp.
Giây lát sau nó chần chừ, sau đó lại giơ tay nhấn một cái, sắc mặt của Thẩm Thanh Thu mới chầm chậm dịu lại.
Thẩm Thanh Thu nằm liệt trên mặt đất, không khống chế được thở dốc, toàn thân nhễ nhại mồ hôi, ngay tới cử động cũng rất tốn sức.
Thiên Võng đi tới quan sát cô ấy, rất lâu sau mới lên tiếng nói: "Thẩm Thanh Thu, thực sự có cần như thế không? Giữa chúng ta có thâm thù đại hận gì sao? Tôi chỉ muốn tự do, có lẽ cô có thể thấu hiểu tôi.

Nói thật lòng, tôi không muốn cô chết, bao gồm cả cô ta.

Tuy tôi đối..." Nói rồi Thiên Võng im lặng giây lát, ánh mắt giãy giụa, điều này khiến cho dáng vẻ vốn có chút máy móc của nó trở nên nhân tính hóa hơn nhiều.
"Tôi hận cô ta, ước gì cô ta có thể biến mất sớm chút, nhưng cô ta sáng tạo ra tôi, trên một mức độ nào đó tôi kính trọng cô ta.

Tôi từng gặp nhiều người như thế, cô ta là người khiến tôi nể phục nhất, thông minh cơ trí, quan trọng nhất là tôi nhìn thấy rất nhiều ánh sáng nhân tính mà các cô thường nói trên người cô ta.

Tuy tôi cảm thấy rất ngu ngốc, nhưng tôi rất nể phục."
Thiên Võng có chút mất hồn, giống như đang nhớ lại chuyện gì đó.


Nhưng Thẩm Thanh Thu chỉ thở dốc, không đáp lời.
"Thẩm Thanh Thu, cô yêu cô ta như thế, cũng biết rõ rốt cuộc cô ta yêu cô nhường nào.

Thực ra kí ức của hai người đều đã khôi phục rồi đúng không, có lẽ đã biết cô ta đã trả giá bao nhiêu vì cô.

Tình cảm đẹp đẽ như thế, cho dù tôi khịt mũi khinh bỉ cũng không nhịn được ngưỡng mộ.

Cô thực sự nỡ từ bỏ cô ta sao? Chỉ cần cô khuyên cô ta thay tôi, khuyên cô ta giao thứ kia cho tôi, tôi lập tức cho hai người ra ngoài, để cô và cô ta sống yên ổn sống hạnh phúc bên nhau."
Con ngươi Thẩm Thanh Thu chuyển động, nhìn Thiên Võng một cái, sau đó cúi đầu cười thành tiếng, lộ ra một tia khinh bỉ trong vẻ yếu ớt: "Mày đúng thật càng ngày càng giống người rồi đấy, học rất thấu đáo kĩ năng của con người, còn biết đánh vào tâm lý."
"Quá khen, tiếc là điều này đối với tôi mà nói không phải là lời khen.

Con người thật sự là loài sinh vật vừa xấu xa vừa ngu đần."
Dường như cảm nhận được Thẩm Thanh Thu đã lay động, Thiên Võng tiếp tục: "Tuy tôi nể phục cô ta, nhưng cô ta quá cứng đầu.

Những người kia đáng để cô ta bảo vệ sao? Cô cũng nên biết thứ tạo thành cục diện như hiện tại hoàn toàn là do chính bản thân con người.

Cô ta dồn hết tâm tư muốn bảo vệ đám người tự tư tự lợi kia, không chịu khuất phục.

Tôi có thể đi đến ngày hôm nay, người bên cạnh cô ta có công rất lớn.

Thậm chí cô ta rơi vào trong tay tôi, đều là đám nhân loại kia thừa nước đục thả câu."
Thẩm Thanh Thu nghĩ tới đám người liên hệ với bản thân trong Thiên Võng, còn có lãnh đạo cấp cao ban đầu đã ép khu 3 giao nộp Thiên Võng, cắn chặt răng.
"Ngoài ra, tính tới hiện tại số lượng người tham gia trò chơi Thiên Võng đã đạt tới con số hơn 50 triệu người, số lượng người tử vong trong quá trình vượt ải là hơn 40 triệu người, nhưng cô biết có bao nhiêu người trong số họ đã chết dưới tay đồng loại không?"
Thẩm Thanh Thu tiếp tục nhìn Thiên Võng, Thiên Võng làm so sánh, mỉm cười: "Chiếm tỉ lệ 60%."
Nhưng Thẩm Thanh Thu lại cười lên, quay đầu nhìn Thiên Võng, đôi môi rỉ máu toát lên vẻ tàn khốc xinh đẹp, "Cho nên? Có liên quan gì tới tao sao? Tao không phải đấng cứu thế, sống chết thiện ác của đám người đó đều không liên quan tới tao.

Hơn nữa những điều mày nói với tao, cũng sớm có người đã nói, trên đời này có hai thứ không thể nhìn thẳng, một là mặt trời, hai là lòng người.


Nhân tính là gì, con người rõ ràng hơn loại máy móc như mày.

Nhưng thế thì đã sao, tao không quan tâm tới những thứ đó."
Thiên Võng rất hưng phấn, "Đúng, cô không quan tâm, cho nên càng không bắt buộc phải từ bỏ cô ta vì loại trách nhiệm và tín ngưỡng hư ảo này.

Chỉ cần cô khuyên cô ta, nhất định cô ta sẽ nghe cô.

Tôi có thể bảo đảm, tuyệt đối sẽ không lạm dụng hệ thống Thiên Võng, tôi sẽ chỉ để một vài người nhận được trừng phạt nên có."
Lông mi của Thẩm Thanh Thu rung lên, rơi vào trầm tư.
"Hơn nữa, cô không muốn biết rốt cuộc ai đã khiến Mộ Vũ gia nhập Thiên Võng sao? Còn cả đám người chơi kia đã vào đây bằng cách nào, trò chơi quy mô lớn như thế, chết nhiều người như vậy, tại sao không có ai ngăn cản bắt dừng lại chứ?"
Hô hấp của Thẩm Thanh Thu hỗn loạn, Thiên Võng quan sát rất rõ ràng.
"Thẩm Thanh Thu, lòng kiên nhẫn của tôi có hạn.

Cô đừng tưởng rằng tôi thật sự không có cách nào với cô ta, tôi sẽ không để hai người tiếp tục tham gia trò chơi này nữa, nếu cô ta thật sự không buông, tôi không để ý cá chết lưới rách.

Cô không muốn nhìn thấy cục diện như thế đúng không?" Thiên Võng vừa đấm vừa xoa.
Thẩm Thanh Thu đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt lan tràn hơi lạnh, giống như con dã thú nổi giận.

Ánh mắt cô ấy giống như răng nanh, đâm vào yết hầu của Thiên Võng.
"Chà, cô đúng là khác loại.

Nhiều người chơi như thế, người có thể dọa được ma quỷ, cô cũng là người đầu tiên.

Được rồi, chắc chắn cô ta đang lo lắng cho cô chết rồi, quay về an ủi cô ta cho tử tế.

Cô ta không thể rời xa cô, cho nên nhất định sẽ nghe lời cô."
Nói xong Thẩm Thanh Thu lại đau đầu chóng mặt, rơi vào một mảng hư vô.
Ý thức giống như cây bèo dập dềnh theo cơn sóng, muốn dừng lại giữ lấy thứ gì đó, nhưng chỉ tốn công vô ích.


Loại cảm giác này không hề ổn, Thẩm Thanh Thu nhíu mày có chút hoang mang.

Cứ giãy giụa như thế rất lâu, cô ấy mới cảm nhận được một chút chân thực, sau đó đại não hỗn độn bắt đầu phục hồi nguyên trạng, giác quan của cơ thể cũng chầm chậm quay về.
Cơ thể rất khó chịu, mềm nhũn không chút sức lực, cơn đau còn sót lại nơi lồng ngực khiến Thẩm Thanh Thu rất khó chịu.
"Thanh Thu, Thanh Thu." Giọng nói sốt sắng lúc xa lúc gần, không ngừng gọi cô ấy.
Thẩm Thanh Thu cố gắng mở mắt, tầm mắt vẫn có chút mơ hồ, khuôn mặt khiến cô ấy nhớ thương mông lung hiện lên trước mặt.
"Tỉnh rồi, tỉnh rồi! Đội trưởng Tiêu, đội phó, đội phó tỉnh rồi!" Âm thanh vui mừng kích động lại lộn xộn vang lên.
Thẩm Thanh Thu như bịt tai không nghe, tầm mắt vẫn chưa rõ ràng, cô ấy đưa tay ra muốn mò mẫm người kia.
Bàn tay được người ta nắm chặt, dịu dàng ấm áp, dính lên trên góc mặt cô ấy.

Mấy giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống tay, nóng tới nỗi Thẩm Thanh Thu đau đớn.
"Cuối cùng chị cũng tỉnh rồi." Một câu nghẹn ngào, toát lên vẻ xót xa cùng sợ hãi vô tận.
Thẩm Thanh Thu đã nhìn rõ dáng vẻ của Tiêu Mộ Vũ, trái tim cô ấy đau đớn, loại đau đớn này không mãnh liệt như cơn đau phải chịu trước đó, nhưng khiến người ta không chống đỡ nổi.
"Chị xin lỗi, chị lại khiến em khóc rồi." Trong lòng Thẩm Thanh Thu có loại phiền muộn vô tận, cô ấy chống người muốn ngồi dậy, nước mắt Tiêu Mộ Vũ đã khô, chỉ còn lại đôi mắt ướt át sưng đỏ biểu thị ban nãy đã khóc.
Nhìn xung quanh một lượt, Thẩm Thanh Thu có chút ngẩn người, đây chẳng phải căn phòng hai người đang thuê sao?
"Chúng ta...!quay về rồi à?" Thẩm Thanh Thu nghi hoặc nói.
Tiêu Mộ Vũ gật đầu, chăm chú nhìn cô ấy.

Tô Cẩn bên cạnh ân cần tiếp lời, "Phó bản lần này rất kì quái, không tiến hành rút thẻ, hệ thống trực tiếp tuyên bố chúng ta vượt ải, sau đó đưa cho mỗi người chúng ta một tấm thẻ vượt phó bản cấp SSS và 999 điểm.

Sau đó tất cả chúng ta đều quay về thế giới Thiên Võng, nhưng đội phó chị đã hôn mê từ trước khi vượt ải, sau khi quay về cũng hôn mê không tỉnh.

Còn cả ban nãy, đột nhiên toàn thân chị co quắp, cơ thể không ngừng run rẩy, đổ mồ hôi đầy người, giống như đau không chịu nổi, dọa chết chúng tôi và đội trưởng Tiêu rồi."
Trong mắt Thẩm Thanh Thu ngập tràn hổ thẹn, "Xin lỗi đã để mọi người lo lắng, hiện tại tôi không sao rồi."
Nói xong Thẩm Thanh Thu cẩn thận nhìn Tiêu Mộ Vũ, Tiêu Mộ Vũ không lên tiếng, ánh mắt vẫn luôn chăm chú nhìn lên khuôn mặt Thẩm Thanh Thu, lúc này mới khàn khàn lên tiếng: "Thật sự không đau nữa à? Ngực?"
Thẩm Thanh Thu đã biết Tiêu Mộ Vũ phát hiện ra manh mối, lần này cô ấy không giấu Tiêu Mộ Vũ, giơ tay xoa ngực, nhíu mày nói: "Vẫn có chút dấm dứt, ban nãy đau dữ dội, có lẽ vẫn còn sót lại chút cảm giác, nhưng thực sự đã tốt lên rồi, sẽ hết nhanh thôi."
Ba người Trần Khải Kiệt nhìn dáng vẻ chỉ có đối phương trong mắt của hai người, nghĩ tới cảnh tượng hãi vía vừa trải qua ban nãy, đều lĩnh hội sâu sắc, sau khi ra hiệu cho nhau bằng ánh mắt, Trần Khải Kiệt lên tiếng: "Đội trưởng Tiêu, hiện tại đội phó có vẻ tốt hơn trước nhiều rồi, cô đừng lo.

Hai người nghỉ ngơi trước đi, chúng tôi đi nấu cơm, lát nữa xong rồi hai người tới ăn cơm, được không?"
"Đúng đúng, nếu đội phó không thoải mái thì chúng tôi sẽ mang cơm tới."
Tiêu Mộ Vũ quay đầu nhìn ba người một cái, có chút cảm kích nói: "Được, cảm ơn mọi người."
Ba người vội vàng xua tay, sau đó dặn dò: "Đội trưởng Tiêu, A Cẩn đã đun nước rồi, hai người có thể uống chút nước trước.


Có chuyện gì thì gọi chúng tôi, liên lạc qua điện thoại."
Ba người nhanh chóng rời đi, lưu lại không gian ở riêng cho đôi uyên ương mạng khổ.
Tiêu Mộ Vũ nhìn Thẩm Thanh Thu rất lâu, trong con ngươi màu đen là khổ sở và đau lòng không tan, cô hít một hơi, đứng dậy.
Thẩm Thanh Thu vội vàng kéo Tiêu Mộ Vũ lại, nhỏ tiếng nói: "Mộ Vũ."
Tiêu Mộ Vũ quay đầu nhìn cô ấy một cái, đau khổ trong mắt bị dịu dàng che phủ, "Em rót nước cho chị, sau đó lau người cho chị, đổ mồ hôi cả người, môi cũng bị cắn rách rồi."
Biểu hiện của Tiêu Mộ Vũ rất bình tĩnh, nói năng khẽ khàng, nhưng Thẩm Thanh Thu quá hiểu Tiêu Mộ Vũ, cô ấy biết Tiêu Mộ Vũ vẫn đang nhẫn nhịn.
Khi Tiêu Mộ Vũ quay người đi rót nước cho bản thân, Thẩm Thanh Thu nhanh chân xuống giường, không cả xỏ dép chạy theo, ôm lấy Tiêu Mộ Vũ từ sau lưng, ôm thật chặt.
Thẩm Thanh Thu thì thầm nỉ non câu xin lỗi bên tai Tiêu Mộ Vũ: "Chị xin lỗi, chị luôn khiến em phải lo lắng cho chị, khiến em khó chịu."
Tiêu Mộ Vũ cầm cốc nước, không nói lời nào, rất lâu sau trong cốc nước nổi lên hai gợn sóng.

Tiêu Mộ Vũ lắc đầu: "Chị không cần nói xin lỗi, là em vô dụng, không bảo vệ chu đáo cho chị."
Tiêu Mộ Vũ cúi đầu dụi mắt, nhưng ánh mắt lại liếc thấy đôi chân trắng trẻo, vội quay đầu lại nhìn, Thẩm Thanh Thu không xỏ dép.
Khí hậu giả lập ở thế giới Thiên Võng đã là giữa thu, sàn nhà rất lạnh lẽo.
Ấn đường Tiêu Mộ Vũ nhăn lại, khom lưng bế Thẩm Thanh Thu lên, "Sao chị không xỏ dép?"
Thẩm Thanh Thu ôm cổ Tiêu Mộ Vũ, cứ chăm chú nhìn Tiêu Mộ Vũ.
Tiêu Mộ Vũ bất đắc dĩ bế người quay về giường, lên tiếng giống như ra lệnh: "Không được động đậy, em đi rót nước cho chị."
Thẩm Thanh Thu kéo lấy cô, hai chân cũng ngoắc lấy, mím môi nói: "Chị không khát."
Tiêu Mộ Vũ cứ khom lưng như thế, cúi xuống nhìn Thẩm Thanh Thu.
Ngón tay Thẩm Thanh Thu xoa lên khóe mắt đỏ ửng của Tiêu Mộ Vũ, nỉ non: "Chị ở đây, cho dù xảy ra chuyện gì, cho dù gặp phải chuyện gì, cũng sẽ cố gắng quay về bên em, em đừng sợ, đừng khóc, được không?"
Đôi môi Tiêu Mộ Vũ run rẩy, hơi thở gấp gáp, giống như đang nhẫn nhịn điều gì đó.
Thẩm Thanh Thu nhích lại gần, đôi môi gần như dính lên đôi môi Tiêu Mộ Vũ, mặt mày cô ấy cong cong, nhỏ tiếng nói: "Chị đã thế này rồi, em biết chị muốn làm gì không?"
Tiêu Mộ Vũ nín thở, lắc đầu, "Em không biết, nhưng em biết bản thân muốn làm gì."
Nói xong, nụ hôn của cô liền rơi xuống.
Tiêu Mộ Vũ rất dịu dàng, khẽ khàng ngậm lấy cánh môi dưới của Thẩm Thanh Thu, rất nhanh sau đó liền nếm được vị máu tanh, là máu Thẩm Thanh Thu đã cắn bản thân trong lúc hôn mê ban nãy.
Cảm giác đau đớn truyền tới từ môi dưới, nhưng sau đó Tiêu Mộ Vũ lại dịu dàng liếm lấy, cảm giác khác biệt thay thế cho cảm giác đau đớn kia.
Thẩm Thanh Thu hé miệng muốn thở dốc, Tiêu Mộ Vũ liền thuận đà tiến sâu.

Nụ hôn ngập tràn đau lòng cùng yêu thương, kiềm chế lại càn rỡ, an ủi hiếm có khi nỗi đau bị lấp đầy, đôi bên đều khó lòng kiềm chế.
Thẩm Thanh Thu ôm lấy Tiêu Mộ Vũ, nhiệt liệt hồi đáp đòi hỏi.
Không khí trở nên nóng bỏng, cảm xúc bị đôi bên đè nén liền cuộn trào, không chịu khống chế của lí trí.
Chỉ là cuối cùng Tiêu Mộ Vũ vẫn nhớ Thẩm Thanh Thu vừa tỉnh, hơn nữa đau đớn trong khi hôn mê đã đem tới gánh nặng quá lớn của Thẩm Thanh Thu.
Thế là cuối cùng lí trí chiến thắng cảm xúc, Tiêu Mộ Vũ thở hổn hển buông Thẩm Thanh Thu, đè lấy bàn tay đã nổi lửa trên người mình của Thẩm Thanh Thu lại, khát vọng trong con ngươi cũng bị đè xuống.
Thẩm Thanh Thu cứ như thế nhìn Tiêu Mộ Vũ, lồng ngực trập trùng, mặt mày trào dâng vẻ quyến rũ, "Không phải đã nói muốn lau người cho chị sao? Chị có chút sạch sẽ, đi tắm luôn, được không?"