Sau khi xem xong bưu kiện, Tiêu Mộ Vũ các nàng đã hoàn toàn xác định nơi phát ra virus, duy nhất có một điều vẫn chưa rõ ràng, có nhiều hơn một tang thi F0 và Tiêu Mộ Vũ có thể xem như thuộc nhóm đầu tiên bị cảm nhiễm. Nhưng nàng không phát bệnh, điều gì sẽ xảy ra với những người không bị cắn nhưng bị nhiễm virus?

Tiêu Mộ Vũ còn đang suy tư, Thẩm Thanh Thu đã tiến lên xóa mọi dấu vết, hơn nữa đem máy tính tắt đi. Nàng quay đầu đối Tiêu Mộ Vũ thấp giọng nói: "Chúng ta cần phải đi."

Thẩm Thanh Thu vẫn luôn cảm thấy bất an, mà nàng lo lắng cái gì, Tiêu Mộ Vũ trong lòng biết rõ ràng. Chính mình cũng không muốn tại thời điểm này dẫn lửa lên người, vì thế gật đầu, ba người nhanh chóng rời khỏi mật thất.

Thẩm Thanh Thu đi bên trái Tiêu Mộ Vũ, Tả Điềm Điềm đi phía sau. Ngay khi các nàng xuống đến cửa thang tầng hai, Thẩm Thanh Thu mạc danh cảm thấy nguy hiểm, bước chân đột nhiên dừng lại.

Tiêu Mộ Vũ phát giác nàng không đúng, có chút kinh ngạc quay đầu nói: "Làm sao vậy?"

Thẩm Thanh Thu đảo mắt mấy lần, dường như không có việc gì mà đánh giá xung quanh, trừ bỏ ba người các nàng cũng không có động tĩnh khác. Nàng bình tĩnh mỉm cười nhìn Tiêu Mộ Vũ: "Không có gì, nhưng cảnh giác một chút vẫn hơn."

Nói xong nàng cầm tay Tiêu Mộ Vũ, đang lúc các nàng chuẩn bị tiếp tục xuống lầu, Thẩm Thanh Thu sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, tay phải dùng sức đem Tiêu Mộ Vũ kéo vào trong lòng ngực, trượt chân phải đến bậc thang phía sau Tiêu Mộ Vũ, hạ thấp thân thể ngửa ra sau. Chỉ thấy trong không khí trống rỗng toát ra tới hai cái tay, một trái một phải nắm hai mũi tiêm cực nhỏ, đâm thẳng vào chỗ Tiêu Mộ Vũ vừa đúng lúc nãy.

Tập kích thất bại làm đối phương khó chịu kêu lên một tiếng, hắn phản ứng cũng mau, theo sát nhanh chóng lùi tay về, lập tức liền không còn bóng dáng, vô cùng quỷ dị.

Đáng tiếc, hắn xem nhẹ Thẩm Thanh Thu phản ứng. Nàng vừa ngã người ra sau tránh thoát, tay phải vòng bên hông Tiêu Mộ Vũ dùng sức nắm, Tiêu Mộ Vũ cùng nàng luôn tâm ý tương thông, liền phối hợp xoay eo, hai người trong nháy mắt thay đổi vị trí.

Thẩm Thanh Thu chân phải câu lấy cây cột lan can, tay phải duỗi ra bắt được tay vịn, này hai bên dùng sức, nàng cả người leo lên lan can, đùi phải rút về một cái lưu loát nện gối vào không trung, lực đạo mau chuẩn tàn nhẫn.

Rõ ràng nơi đó không có thứ gì, nhưng Tiêu Mộ Vũ cùng Tả Điềm Điềm tận mắt nhìn thấy đầu gối Thẩm Thanh Thu đánh trúng một cái đồ vật, phát ra tiếng kêu giòn giã.

Sau một tiếng kêu rên, vật nặng kia theo cầu thang lăn đi xuống, rơi rụng vào bậc thềm ở giếng thang tầng một.

Như cũ là nhìn không thấy người, nhưng động tĩnh này cũng đủ làm Thẩm Thanh Thu phát hiện người ở nơi nào. Nàng buông tay lập tức từ trên nhảy xuống vượt qua chín bậc thang, quân đao đã ra khỏi vỏ, bay thẳng xuống dưới.

"Á!" Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, quân đao chém phớt ngang mang theo một trận vết máu, dưới đất đột nhiên xuất hiện một bình thuốc tiêm.

Thang lầu này nằm ngay cửa ra vào Viện nghiên cứu, trước sau bậc thềm đều có cầu thang dẫn đến tầng hai.

Thẩm Thanh Thu duỗi tay nhanh chóng nhặt lên, phát hiện vết máu một đường lảo đảo nhỏ giọt về phía bên kia thang lầu.

Nàng cười lạnh một tiếng, trong mắt sát ý dày đặc. Đang muốn đuổi theo lại nghe đến một trận tiếng xé gió, còn có Tiêu Mộ Vũ gấp kêu: "Hành lang tầng hai, hướng 10 giờ, cẩn thận!"

Thẩm Thanh Thu xoay người lăn hai vòng về phía trước, hai mũi tên liên tiếp ghim trên mặt đất, theo sát bước chân nàng.

Thẩm Thanh Thu sắc mặt như sương, nàng lập tức ngẩng đầu nhìn nơi góc khuất phía trên, lạnh lùng nói: "Mộ Vũ, Tiểu Tả, cẩn thận trốn kỹ."

Vừa dứt lời, một đạo dây đằng màu đen từ lầu một bắn tới, giống như vật còn sống xoay tròn mà lên, quấn vào tay vịn thang lầu bên cạnh Tiêu Mộ Vũ.

Tiếp theo, từ trên dây đằng toát ra ba sợi dây mây, mỗi sợi đều mang theo gai ngược động tác nhất trí phóng thẳng về phía Tiêu Mộ Vũ.

Dây mây này tốc độ cực nhanh, bức cho Tiêu Mộ Vũ không thể không lôi kéo Tả Điềm Điềm một đường chạy lên tầng hai.

Đã có người mai phục tại tầng hai cùng tầng ba, mà tầng một cũng có người chặn cửa, tình thế này khiến Tiêu Mộ Vũ bất ngờ. Thẩm Thanh Thu càng không nghĩ tới đội bên kia sẽ có người sở hữu loại thẻ bài tấn công cổ quái như vậy.

Cùng lúc đó Tiêu Mộ Vũ cúi đầu nhìn thẻ bài trong tay, phía trước quả nhiên đoán không sai, hệ thống sẽ làm cho đội ngũ khác vây đánh các nàng, trận chiến này không thể tránh khỏi. Mọi thẻ bài đều được phép sử dụng để tấn công, hiện giờ không có Tô Cẩn, tình huống đối các nàng thực bất lợi.

May mắn Tiêu Mộ Vũ còn có dao phay cấp A của Trần Giai Kiệt, nhất thời vẫn có thể chống đỡ dây đằng kia, nhưng nếu đối phương có thêm hai người gia nhập vòng chiến, liền không biết tình huống sẽ thế nào.

Người dùng nỏ trên lầu sửng sốt nhìn dây đằng kia, bất quá hiển nhiên người này cũng có đầu óc, biết Thẩm Thanh Thu muốn đi lên hội họp cùng Tiêu Mộ Vũ, liên tiếp mấy mũi tên bắn ở cửa thang lầu phong bế đường đi của nàng, buộc nàng phải ở dưới lầu.

Thẩm Thanh Thu ngẩng đầu nhìn lên, ở lầu hai không ngừng một người, mà dưới lầu cũng có người thừa dịp dây đằng yểm hộ cũng muốn đi lên, vây công các nàng không chỉ một đội ngũ.

Đây là Thẩm Thanh Thu lần đầu tiên tức giận như vậy, hơn nữa nàng phát hiện kẻ dùng nỏ ở tầng ba thế nhưng là người quen cũ. Cặp mắt tam giác trên khuôn mặt khô gầy kia để nàng ấn tượng khắc sâu, chính là Trần Tây người đã lôi kéo anh trai mình làm tấm mộc.

Trần Tây rõ ràng biết Thẩm Thanh Thu thực lực, cho nên hắn vẫn luôn nhằm vào Thẩm Thanh Thu, muốn giữ chân nàng ở tầng dưới.

"Thật đáng tiếc, phó bản kia không có đem anh lộng chết, làm anh còn cơ hội tới nơi này ngáng chân tôi." Thẩm Thanh Thu tránh né mũi tên bắn tới, lạnh giọng trào phúng nói, ánh mắt lại đang xem Tiêu Mộ Vũ.

Đôi mắt hí giống như móc câu của Trần Tây liếc nhìn Thẩm Thanh Thu cùng Tiêu Mộ Vũ, trên mặt lộ ra tia cười hung ác nham hiểm, "Đều là ông trời an bài, tôi còn sống, hơn nữa nhiệm vụ lần này cư nhiên là bắt Tiêu Mộ Vũ, không phải các cô rất lợi hại sao? Hôm nay liền hảo hảo xuống địa ngục bồi anh trai tôi đi."

Nói xong hắn một cái thả người nhảy lên, trôi nổi giữa không trung, nỏ ngắn trong tay bắn về phía Tiêu Mộ Vũ.

Bên kia Tiêu Mộ Vũ vừa mới chặt đứt một sợi dây đằng, lại vô ý bị nhánh gai quấn lấy tay, đường đi bị chặn, nàng hoàn toàn trốn không thoát.

Thẩm Thanh Thu nhìn đến sắc mặt biến đổi, con ngươi nhất thời nổi lên hồng, "Mộ Vũ!"

Đúng lúc này, Tả Điềm Điềm ném ra một bức tường ngăn trước cửa thang tầng hai, tạm thời tránh cho những người khác tới gần, cũng chặn lại mũi tên kia.

Nhưng ba sợi dây gai trong nháy mắt liền xuyên thủng vách tường đuổi lại đây.

Tình huống như cũ khẩn cấp, Thẩm Thanh Thu trái tim đều nhảy ra ngoài, nàng hướng Tả Điềm Điềm nói: "Tiểu Tả, tơ hồng!"

Tả Điềm Điềm không có vũ lực, thẻ bài cũng hữu hạn, đang bối rối, nghe được Thẩm Thanh Thu nói, cô vội lấy ra thẻ bài tơ hồng ném về phía Thẩm Thanh Thu.

Thẩm Thanh Thu vài bước tiến lên, tránh đi Trần Tây tức muốn hộc máu mà bắn ra tới mấy mũi tên, tiếp được tấm card.

Thẩm Thanh Thu ngẩng đầu cười lạnh nói: "Bất quá hôm nay, thiên hoàng lão tử cũng không thể nào cứu được anh. Tôi nghĩ anh trai anh nhất định hy vọng cẩu đồ vật như anh xuống làm bạn."

Trước đó hệ thống đã thông báo rộng khắp, cho nên Trần Tây liền biết được tung tích Tiêu Mộ Vũ, nói không chừng đã sớm chờ đợi cơ hội này.

"Đội trưởng, chạy nhanh xuống tay, không cần tiếc rẻ thẻ bài, đây là cơ hội thông quan duy nhất của chúng ta." Bắt được kháng thể Tiêu Mộ Vũ liền đủ điểm đổi giấy thông hành, Trần Tây thần sắc khẩn trương, trước mắt còn không kịp tìm hiểu các nàng có kỹ năng đặc biệt gì, nhưng nhìn đến thẻ bài trong tay Thẩm Thanh Thu, hắn có chút bất an.

Thẩm Thanh Thu không có tạm dừng, nhìn cũng không nhìn Trần Tây, nàng ném tơ hồng buộc chặt cây cột tầng hai gần Tiêu Mộ Vũ, lập tức theo dây bay lên. Không quá khó để bám vào lan can thang lầu đối diện, đôi tay nàng dùng một chút lực, chân dài một câu liền tung người lên.

Mũi tên của Trần Tây theo sát vụt qua lưng nàng, đối phương còn chưa kịp lắp tên vào nỏ, đã thấy Thẩm Thanh Thu phóng ra hai kim tiễn nhắm thẳng vào người hắn.

Trần Tây hoàn toàn không dự đoán được Thẩm Thanh Thu còn có chiêu này, bị một kim tiễn xuyên vào mắt trái, lập tức kêu thảm một tiếng từ giữa không trung rơi xuống.

Kẻ đang điều khiển dây đằng dưới lầu động tác cứng lại, ngay sau đó dây đằng giống như con rắn điên cuồng vọt lại đây, phá nát bức tường vừa mới xây của Tả Điềm Điềm.

May mắn Thẩm Thanh Thu đã tới, quân đao trong tay thẳng tiến không lùi, lưu loát xoay tròn, đám dây đằng cứng như thép kia lập tức bị chém rụng đầy đất, không ngừng co giật.

Vài sợi dây gai bắn trúng người nàng, nhưng Thẩm Thanh Thu cũng không xem chúng nó ra gì, ngay cả khi quần áo trên người bị câu phá mang ra vết máu nàng cũng không màng.

Đem Tiêu Mộ Vũ lôi ra phía sau, Thẩm Thanh Thu trên người cái loại này hơi thở cuồng bạo mới bình ổn chút. Tiêu Mộ Vũ ánh mắt nôn nóng, lại có chút tức giận, "Thanh Thu, chị không phải làm bằng sắt."

Lần này là nàng sơ suất, nhóm người kia tới nhanh như vậy, hẳn là đã sớm ngồi canh.

Thẩm Thanh Thu trấn an mà nhìn nàng một cái, "Chị không có việc gì."

Hai người đối diện nhìn thấy Thẩm Thanh Thu lên tới đều có chút kinh sợ, nữ nhân cầm đầu đang lúc do dự, nhưng phát hiện Thẩm Thanh Thu muốn mang Tiêu Mộ Vũ rời đi, ánh mắt tối sầm lại, liền kích hoạt đạo cụ ống sáo.

Một trận tiếng sáo vang lên khiến Tiêu Mộ Vũ cảm thấy đầu váng mắt hoa, bên người nàng Thẩm Thanh Thu cùng Tả Điềm Điềm cũng đi theo lung lay, xem ra đây là quần thể công kích.

Dây đằng đang không ngừng tấn công các nàng cũng vì thế mà chậm lại.

Nữ nhân một bên thổi một bên tới gần, Thẩm Thanh Thu muốn che lại lỗ tai, nhưng cả người không chút sức lực, đau đớn xuyên phá màng nhĩ khiến tứ chi đều nhất thời tê liệt.

Nàng miễn cưỡng đứng lên hộ trước người Tiêu Mộ Vũ, hai mắt ám trầm mang theo một cổ hơi thở tàn nhẫn, "Tôi khuyên các người, đừng động tới nàng, bằng không tôi sẽ khiến các người phải hối hận."

Nhưng nữ nhân tên Lâm Sảng không có dừng lại, nam nhân bên cạnh cũng nhân cơ hội cầm gậy sắt xông lên, trong mắt không có bất luận cái gì thương xót. Hắn căn bản không đem Thẩm Thanh Thu để vào mắt, càng miễn bàn mặt sau đều đứng không vững Tiêu Mộ Vũ cùng Tả Điềm Điềm.

Hắn nắm chặt gậy sắt đến gần các nàng, trong nháy mắt vung gậy, hắn mơ hồ cảm nhận được sát khí lạnh lẽo toả ra từ người Thẩm Thanh Thu, còn có trong miệng nàng niệm mấy chữ không rõ ràng.

Bất quá hắn cũng không thèm để ý, kẻ ác luôn sống dai nhất, hắn vẫn luôn nhớ kỹ, cũng không rảnh thương tiếc hai mỹ nhân xinh đẹp trước mắt, tính toán trước xử lý nữ nhân có giá trị vũ lực đáng sợ này.

Nam nhân một gậy toàn lực nện xuống, cho dù thể chất được rèn luyện đến mức nào cũng sẽ vỡ đầu chảy máu. Thẩm Thanh Thu trước mắt từng đợt mơ hồ, côn sắt ở trong tầm nhìn nhanh chóng phóng đại, bên tai hoảng hốt nghe được một trận tiếng ca, "ka go me ka go me".

Sau đó trước mắt Thẩm Thanh Thu tối sầm, người cũng không đứng vững nghiêng đổ xuống.

Tiêu Mộ Vũ nhìn đến sắc mặt trắng bệch, cho dù biết Thẩm Thanh Thu đã sử dụng thẻ bài, nhưng nhìn người yêu của mình bị đánh một gậy ngã xuống đất, trong lòng sợ hãi cùng hoảng loạn cũng che lấp không được.

Bất chấp tay chân vô lực, nàng nhào tới ôm lấy Thẩm Thanh Thu. Bên tai vẫn là tiếng ca thiên chân vô tà, lộ ra một cổ hơi thở quỷ dị, không ngừng quanh quẩn trong toà nhà.

"Phó đội!" Tả Điềm Điềm hoảng loạn nhào đi qua, biểu tình phẫn nộ lại thống khổ.

Nhưng vừa đến gần Thẩm Thanh Thu, Tả Điềm Điềm liền phát hiện thân thể không còn bị tiếng sáo khống chế nữa, thanh âm hô lên cũng to lớn vang dội hữu lực.

Hơn nữa cổ quái chính là, cùng nhau ngã xuống đất không chỉ có Tiêu Mộ Vũ cùng Thẩm Thanh Thu, còn có Lâm Sảng vốn đang đứng thổi sáo.

Cô ta ngã thật mạnh trên mặt đất, cái trán bị gậy sắt nện vỡ ào ạt tuôn ra máu tươi, trong chớp mắt liền hội tụ thành một vũng máu.

Tình cảnh quỷ dị này xứng với khúc đồng dao linh hoạt kỳ ảo kia, thật khiến người sởn tóc gáy.

Giữa tiếng ca thanh thoát, Thẩm Thanh Thu vốn ngã trên mặt đất lại mở ra đôi tay ôm lấy Tiêu Mộ Vũ. Nàng chậm rãi đứng lên, nhìn nam nhân vẻ mặt khiếp sợ xoay quanh chính mình.

Thẩm Thanh Thu nhếch miệng lạnh lùng cười, một bước liền chụp lấy gậy trong tay hắn, một côn nện xuống.

Trong tiếng răng rắc gãy xương lệnh người sợ hãi, nam nhân bị đánh văng xuống dưới lầu, ầm ầm ngã ở giếng thang tầng hai.

Bởi vì trước đó cả đội đã giới thiệu thẻ bài cho nhau biết, Tả Điềm Điềm nhớ tới, đây là Tiêu Mộ Vũ rút được thẻ bài cấp S từ phó bản Cô nhi oán, tên gọi 'Chim trong lồng'.

Trong phạm vi mục tiêu bị bắt xoay quanh, người sử dụng có thể chỉ định một đối tượng làm thế thân của mình, thay mình thừa nhận tất cả thương tổn, thời gian liên tục 30 giây. Cho nên vừa rồi Thẩm Thanh Thu đã dời thương tổn trên người qua Lâm Sảng, thật là tuyệt!

Mà dây đằng công kích các nàng cũng bị cưỡng chế xoay tròn, một đám dây đằng ở xa kịch liệt run rẩy, nhưng rơi vào trong phạm vi lại hoàn toàn vô pháp tránh thoát.

"Chị sao rồi, đầu có bị thương không?" Tuy rằng hiểu rõ tác dụng của thẻ bài, nhưng Tiêu Mộ Vũ vẫn ngăn không được khẩn trương. Nàng nhớ tới một côn kia liền nghĩ mà sợ, vì thế nàng bất chấp mặt khác, vội duỗi tay sờ sờ lên trán Thẩm Thanh Thu.

"Có đau hay không?"

Thẩm Thanh Thu lắc đầu, đem nàng tay kéo xuống ấp trong tay mình, "Không đau, vừa kịp lúc phát huy tác dụng, phải nắm chặt thời gian, em đợi chị."

Ba mươi giây thương tổn dời đi, lúc này không đi giáo huấn bọn họ thật là uổng phí.

Nói xong nàng trực tiếp từ lầu hai nhảy xuống, Tiêu Mộ Vũ sợ tới mức ngực run lên, nhíu mày mắng: "Đầu trâu."

Mà Lâm Sảng đang nằm hôn mê, hai chân lập tức vặn vẹo lên. Thấy thế, Tả Điềm Điềm nhịn không được đánh cái rùng mình, phó đội thật đáng sợ.

Tiêu Mộ Vũ sợ Thẩm Thanh Thu làm bậy không tính toán đúng thời gian, chạy nhanh đi theo xuống.

Dưới lầu Trần Tây bị Thẩm Thanh Thu bóp chặt cổ ném qua một bên, nàng đoạt lấy kim nỏ trong tay hắn, không chút do dự bắn một phát vào chân trái đối phương.

Đám người canh giữ ở cửa chính là đội Tưởng Vĩ, dây đằng là do hắn phóng ra.

Vẫn chưa hết thời gian hiệu lực 'Chim trong lồng', Thẩm Thanh Thu liếc nhìn đám người Tưởng Vĩ đang thập phần khẩn trương, nhanh chóng đổi hướng mũi tên nhắm thẳng vào hắn, bắn liền hai phát.

Tưởng Vĩ đành phải thu lại dây đằng, nhanh chóng tạo thành bức tường cây trốn đi vào, vội vàng nói: "Vài vị chuyện gì cũng từ từ."

Thẩm Thanh Thu nhìn hắn, trong mắt không hề độ ấm, kim nỏ vẫn thẳng tắp hướng về phía hắn, "Từ từ nói chuyện? Anh muốn từ từ như thế nào?"

Nói xong, Thẩm Thanh Thu tung người lên cao. Tưởng Vĩ con ngươi trầm xuống, dây đằng lần nữa giống như kiếm bén phóng ra, nhưng Thẩm Thanh Thu không hề né tránh, mặc cho dây đằng đâm xuyên cơ thể mình, giống như đâm vào trong nước.

Bị tình cảnh này dọa sợ ngây người, Tưởng Vĩ đương trường sửng sốt. Nhưng Thẩm Thanh Thu đã xuyên qua dây đằng, quân đao đâm thẳng vào bụng hắn, tức khắc dây đằng quanh người hắn khô héo rụt trở về.

Đám người Tưởng Vĩ hoàn toàn không dự đoán được Thẩm Thanh Thu tàn nhẫn như vậy, tay chân run rẩy đều dại ra ở tại chỗ.

Ngay cả Tả Điềm Điềm cũng ngây ngẩn cả người, chỉ có Tiêu Mộ Vũ ở phía sau nhíu mày nhìn Thẩm Thanh Thu, trong mắt vừa bất lực lại buồn bã. Hành động của Thẩm Thanh Thu đều nằm trong dự liệu của nàng, nàng cũng sớm hiểu rõ, một khi có ai đó đụng đến nàng, chút thiện ý trong lòng Thẩm Thanh Thu liền bị tiêu diệt sạch sẽ.