Nói xong vài người sôi nổi nhìn về phía Tôn Hi cùng Lưu Giai, hai cô gái có chút choáng ngợp khi thấy năm người đồng thời nhìn về phía mình, trong lúc nhất thời có chút không biết làm sao.

"Tụi em làm sai cái gì sao?" Tôn Hi sợ hãi hỏi.

Tiêu Mộ Vũ lắc đầu, ngay sau đó thấp giọng nói: "Mọi người đề cao cảnh giác, hệ thống hiện tại mới thông báo, mục tiêu không nhất định là các nàng, tĩnh xem kỳ biến."

Tiêu Mộ Vũ vừa dứt lời, một trận âm thanh gào rống sắc nhọn truyền tới, kèm theo một tiếng nổ lớn. Trong lúc những người khác vẻ mặt khiếp sợ, Thẩm Thanh Thu nhíu mày: "Là tiếng súng."

Tiêu Mộ Vũ nghe vậy cũng có chút kinh ngạc: "Tiếng súng?"

Thẩm Thanh Thu đánh tay xuống, vội vàng hạ giọng: "Trước tránh xa một chút, chị đi qua nhìn xem tình huống như thế nào."

Tiêu Mộ Vũ cũng không nói gì, chỉ là tiến lên một bước, Thẩm Thanh Thu quay đầu nhìn nàng, muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng chỉ là lắc đầu bất đắc dĩ cười.

Hai người ý bảo Tô Cẩn dẫn mọi người nấp sau ô tô trong bãi đậu xe, sau đó cẩn thận đi về phía tiếng súng. Mới vừa đi đến ngã tư đường, tiếng súng lại lần nữa vang lên, Thẩm Thanh Thu thậm chí thấy được viên đạn đánh vào trên mặt đất bắn khởi mảnh vụn. Các nàng lần theo âm thanh, chỉ thấy một con tang thi đang nằm trên nóc ô tô, sống lưng cong lên và rên rỉ dữ dội.

Cách nó vài mét là một nam nhân, hắn tay phải nắm súng, tay trái xách theo một sợi dây thép, cả người căng chặt. Trên tay hắn, sợi dây thép to bằng hai ngón tay cái đã bị bẻ cong.

Nam nhân đưa lưng về phía hai người Tiêu Mộ Vũ, vì vậy các nàng không thể thấy rõ mặt hắn. Nhưng Tiêu Mộ Vũ phát hiện, người nọ tóc chải vuốt thực chỉnh tề, y phục cũng sạch sẽ, so với cục diện trước mắt, hắn một thân này có vẻ rất thong dong. Tuy nhiên tiếng súng nổ liên tiếp sớm hay muộn sẽ hấp dẫn những tang thi khác lại đây.

Tang thi kia nằm trên nóc xe cũng không lâu, nó tựa hồ thực phẫn nộ, rít gào một tiếng liền nhảy dựng lên. Tốc độ của nó rất nhanh, không phải một cấp bậc với những tang thi du đãng trên đường cái, điều này khiến Tiêu Mộ Vũ nhớ tới tang thi các nàng gặp phải ở trạm xăng.

Nam nhân kia ngay tại chỗ xoay người né tránh tang thi tập kích, trở tay lưu loát nâng súng chĩa thẳng vào đầu tang thi, viên đạn xuyên qua lỗ tai nó mang theo một cổ chất lỏng rỉ sắc, phun trên mặt đất.

Tang thi kia ăn đau liền hốt hoảng né tránh, hiển nhiên nó ý thức được uy lực của vũ khí này, nhất thời chỉ là hướng nam nhân gào rống, lại do dự không dám tiến lên.

"Mục tiêu đã xuất hiện, mục tiêu đã xuất hiện, thỉnh bảo hộ mục tiêu!"

Tiếng tích tích cảnh báo lại lần nữa vang lên, đúng lúc này tang thi kia xé quần áo chính mình, dùng sức buộc quanh ngực. Tiêu Mộ Vũ khiếp sợ phát hiện, nó sở dĩ vẫn luôn cong lưng, là bởi vì trong ngực còn ôm một đứa trẻ. Đứa trẻ rất nhỏ, được khóa lại trong lòng tang thi tựa như một con mèo, vừa nhìn thoáng qua Tiêu Mộ Vũ liền thấy được cánh tay nhỏ thò ra, màu xám trắng nhăn dúm dó, hiển nhiên không phải huyết sắc người sống.

Tiêu Mộ Vũ nhất thời cảm giác hết sức quái dị, mà tang thi kia quấn chặt đứa bé rồi, tốc độ hiển nhiên càng nhanh. Nó nhảy đến chiếc xe nơi nam nhân đang trốn, một tay liền đâm thủng kính xe, đem nam nhân phác gục trên mặt đất.

Tình huống thập phần nguy cấp, mắt thấy nam nhân sẽ chết dưới tay tang thi, Thẩm Thanh Thu trong lòng căng thẳng, vội vàng liếc mắt Tiêu Mộ Vũ, một cái thả người nhảy qua đỉnh chiếc xe SUV, quân đao như tia chớp ném ra, người cũng đi theo một cái bay vọt dựng lên, tay trái một chống nghiêng thân vượt qua một chiếc xe, gần 5 mét khoảng cách, cách hai chiếc xe, Thẩm Thanh Thu cũng đảo mắt liền đến bên kia, uyển chuyển nhẹ nhàng giống một con chim.

Quân đao thế công rào rạt, dán cái mũi nam nhân cùng mặt tang thi xuyên qua, khiến nam nhân một cái giật mình, mà tang thi hiển nhiên cũng cảm nhận được lưỡi đao sắc bén, thế nhưng buông tha nam nhân một cái xoay người phóng lên đỉnh chiếc xe đối diện, hướng Thẩm Thanh Thu liệt miệng gào rống.

Tang thi này là một người phụ nữ, Thẩm Thanh Thu lấy về quân đao còn không kịp cẩn thận đánh giá, bên kia nam nhân kinh hách quá độ, nằm trên mặt đất nhìn cũng không nhìn giơ lên súng, đối Thẩm Thanh Thu nã một phát đạn.

"Thanh Thu!" Tiêu Mộ Vũ con ngươi mở to, trái tim thiếu chút nữa ngừng đập. May mắn Thẩm Thanh Thu tính cảnh giác rất cao với những động tĩnh bên người, ngay khi nam nhân đặt tay lên còi súng nàng lập tức ý thức được nguy hiểm, ngay tại chỗ một cái quay cuồng né tránh viên đạn, nhanh chóng ẩn vào một cây long não bên đường.

Nam nhân bắn nhầm vào Thẩm Thanh Thu đã tạo cơ hội cho tang thi kia, nó lại một lần nhảy xuống giơ móng vuốt tấn công. Bất quá nam nhân phản ứng cũng khá nhanh, lần nữa bắn liền hai phát vào bả vai tang thi, ngăn trở động tác của nó.

Thẩm Thanh Thu lại lần nữa động thủ, Tiêu Mộ Vũ cũng đã sớm ngồi không yên, một đường xông tới, nhấc chân đá khẩu súng trong tay nam nhân lên không trung, duỗi tay đoạt lấy.

Nam nhân lảo đảo lui về phía sau vài bước, mắt thấy Tiêu Mộ Vũ đoạt súng của hắn, sắc mặt đều thay đổi.

Không chờ hắn nói chuyện, Tiêu Mộ Vũ đảo ngược họng súng, nhìn tang thi bị thương kia, dư quang liếc nam nhân nói: "Súng không phải dùng thế này, anh sớm muộn sẽ lôi kéo toàn bộ tang thi lại đây, lại nói chúng tôi không có ác ý."

Nam nhân lộ ra một tia xấu hổ, nhìn súng trong tay Tiêu Mộ Vũ, trong mắt mơ hồ có chút khẩn trương, "Là tôi hiểu lầm, xin cô trả súng lại cho tôi. Tang thi này có chút cổ quái, không thể để nó chạy, bằng không hậu quả khó mà tưởng tượng."

Tiêu Mộ Vũ quan sát tang thi kia, tốc độ quả thực rất nhanh, quần áo trên người nó vừa dơ lại rách, nhưng trừ bỏ vết thương do súng gây ra, nó cũng không còn ngoại thương nào khác.

Bởi vì bị Thẩm Thanh Thu ngăn trở, tang thi kia đều đem oán khí trút lên người nàng, há miệng liền hướng Thẩm Thanh Thu công kích.

Thẩm Thanh Thu cũng không lơ lỏng, quân đao trong tay huy đến kín không kẽ hở, vài lần hiểm hiểm ngăn cản móng vuốt sắc nhọn kia trảo tới.

Tiêu Mộ Vũ trong lòng có chút gấp, nàng đột nhiên có một ý tưởng thực hoang đường, vì thế bất chấp mặt khác, lên tiếng nhắc nhở: "Thanh Thu, trước đừng giết nó."

Thẩm Thanh Thu thoáng nhíu mày, quân đao đâm vào cổ tang thi liền trật một tấc, nhưng như cũ cắt ra một đạo vết thương, mà áo khoác của nàng cũng bị móng vuốt tang thi xé rách, làm Tiêu Mộ Vũ nhìn đến hãi hùng khiếp vía.

Đại khái một đao này quá tàn nhẫn, tang thi có chút sợ hãi lui về sau mấy bước, hướng về phía Thẩm Thanh Thu nhe răng trợn mắt, cuối cùng hung ác nhìn thoáng qua nam nhân, quay đầu liền chạy.

Thẩm Thanh Thu có chút kinh ngạc, thấp giọng nói: "Đây là lần đầu tiên chị thấy được một tang thi biết chạy trốn người."

Tiêu Mộ Vũ nhìn theo hướng tang thi rời đi, suy nghĩ chuyện gì đó, sau một lúc lâu mới quay đầu nhìn về phía nam nhân.

Nàng đưa súng qua cho Thẩm Thanh Thu, Thẩm Thanh Thu tiếp nhận đánh giá một chút, "Beretta 92 9mm, súng ngắn bán tự động dùng trong quân đội, anh như thế nào sẽ có nó?"

Nam nhân không có trả lời, chỉ là có chút tức giận: "Các cô rõ ràng có thể giết nó, vì sao thả nó đi, đồ vật kia sẽ ăn thịt người, cô cư nhiên nói đừng giết nó?"

Thẩm Thanh Thu ước lượng súng trong tay, mở miệng nói: "Tang thi kia vượt xa trình độ bình thường, nó không phải con mèo con chuột, nếu anh muốn giết nó, trước đó làm sao không ra tay?"

Nam nhân sắc mặt biến thành màu đen: "Nếu không phải cô ấy đoạt súng của tôi, tôi đã sớm giết nó."

"Nếu không nhờ tôi, anh đã sớm chết. Vừa rồi tang thi kia phá vỡ kính xe nhào đến, anh có cơ hội nổ súng sao? Huống hồ, nếu không phải anh vô duyên vô cớ đối tôi nổ súng, nàng cũng sẽ không đoạt súng của anh." Thẩm Thanh Thu ánh mắt sắc bén, đi bước một đến trước mặt hắn, trầm giọng nói: "Nói thật đi, thứ này lấy từ đâu?"

Nam nhân nghe vậy lúng túng, "Súng này vốn là của tôi."

"Từ cách anh nổ súng, tôi nghĩ anh không phải người thường xuyên dùng nó." Thẩm Thanh Thu một phen kéo qua tay hắn, mạnh mẽ đè trên mặt đất, kiểm tra vết chai giữa ngón cái và ngón trỏ, không có dấu vết gì rõ ràng, chứng tỏ hắn không phải người trường kỳ cầm súng.

Nam nhân muốn giãy giụa, Thẩm Thanh Thu lại lấy ra quân đao tinh chuẩn cắm vào khe hở giữa ngón tay hắn, mũi đao hoàn toàn xuyên qua gạch, khiến nam nhân sợ tới mức nuốt ngụm nước miếng, sắc mặt xanh mét.

"Cô muốn làm gì?"

Thẩm Thanh Thu nhìn Tiêu Mộ Vũ, Tiêu Mộ Vũ đối nam nhân nhàn nhạt nói: "Có biết tập đoàn Nặc Như hay không?"

"Không biết." Nam nhân vội vàng phủ nhận, cơ hồ là không chút suy nghĩ.

Tiêu Mộ Vũ gật đầu: "Đó chính là biết. Nặc Như ở thành phố G xem như xí nghiệp hàng đầu, một tòa cao ốc nổi danh như vậy, không lý nào anh lại không biết. Hơn nữa anh phủ nhận quá nhanh, càng chứng minh trong lòng anh có quỷ."

"Tôi không biết cô đang nói gì, thành phố G rất rộng lớn, công ty nhiều vô số kể, hơn nữa công việc của tôi không liên quan đến điều chế dược phẩm...."

Tiêu Mộ Vũ nhìn hắn, "Tôi chưa nói đó là công ty dược phẩm."

Nam nhân tự biết nói sai rồi, lập tức nhắm chặt miệng. Thẩm Thanh Thu ánh mắt phát lạnh, nâng lên quân đao liền muốn giáo huấn nam nhân, lại bị Tiêu Mộ Vũ duỗi tay ngăn cản.

"Tang thi kia có chút không giống người thường, anh như thế nào chọc phải nó?" Nói xong nàng nhìn Thẩm Thanh Thu, "Bạn của tôi tính cách nóng nảy, không có thời gian nghe anh nói nhảm. Đều là mạt thế, nàng không chỉ giết tang thi lợi hại, giết người đồng dạng cũng không chớp mắt, người khác đều kêu nàng quỷ kiến sầu. Tôi không muốn giết người, nhưng nếu anh chấp mê bất ngộ, vậy......"

Nói xong nàng buông lỏng tay Thẩm Thanh Thu, vẻ mặt đạm mạc, ánh mắt lạnh băng không một tia độ ấm. Chẳng sợ không phải mạt thế, nam nhân đều cảm thấy nàng thật sự sẽ đứng nhìn nữ nhân bên cạnh giết người.

Mắt thấy Thẩm Thanh Thu giơ lên quân đao, nam nhân mồ hôi đầy đầu, vội vàng nói: "Tôi, tôi chỉ tới đây để tìm người. Thân chủ của tôi là lãnh đạo công ty Nặc Như, nhưng đối phương không cho phép tôi lộ ra nhiệm vụ, chuyện khác bọn họ cũng không nói, tôi thật sự không biết."

Tiêu Mộ Vũ cùng Thẩm Thanh Thu liếc nhau, đều có chút khó hiểu, nhưng Tiêu Mộ Vũ không chút nào biểu lộ, chỉ là tiếp tục không nhanh không chậm hỏi: "Anh muốn tìm người nào?"

"Một cô gái trẻ tóc dài, đại khái hơn hai mươi tuổi, làn da rất trắng, bọn họ cho tôi nhìn ảnh chụp, hình như là một người rất quan trọng của thân chủ." Kỳ thật hắn cũng biết loại chuyện này không thể giấu giếm các nàng.

Này miêu tả, Tiêu Mộ Vũ mơ hồ cảm thấy có một số việc nàng xem nhẹ.

"Bên ngoài nơi nơi là tang thi, anh vì sao mạo hiểm tới đây, họ cho anh chỗ tốt gì sao?" Tiêu Mộ Vũ luôn rất nhạy bén, vấn đề hỏi đến nhất châm kiến huyết, nam nhân lập tức sắc mặt trắng bệch, Thẩm Thanh Thu nhìn hắn một cái, lực uy hiếp mười phần.

"Họ cho tôi súng, còn hứa sẽ cung cấp đồ ăn cho tôi. Hiện tại bên ngoài giao thông cùng liên lạc bị gián đoạn, ngày thường xảy ra chuyện đều lan truyền thật nhanh, nhưng đã lâu như vậy một chút tin cứu viện đều không có, chúng tôi rất tuyệt vọng."

"Đồ ăn? Tận thế mới bắt đầu hai ngày, anh sẽ bởi vì đồ ăn mà ra ngoài du đãng?"

"Hai ngày? Các cô thật sự tin chỉ có hai ngày sao?" Nam nhân đột nhiên phẫn nộ, nghiến răng nghiến lợi nói: "Bởi vì bọn họ phong tỏa tin tức, cho nên toàn thành không ai hay biết, virus này đã sớm lây nhiễm, sao có thể trong hai ngày liền bao phủ toàn cầu? Nặc Như bọn họ nói rằng có vắc-xin phòng bệnh, chỉ cần tiêm vào liền khỏe lại, cũng không sợ cảm nhiễm virus. Tôi nhìn thấy bọn họ đưa một người bị tang thi cắn vào cứu chữa, người đó không có phát bệnh."

Tin tức này làm dấy lên ngàn vạn sóng gió, Tiêu Mộ Vũ hỏi hắn như vậy bởi vì vừa rồi hệ thống thình lình đưa ra cảnh báo, mục tiêu xuất hiện. Virus tang thi lây nhiễm khắp thành phố G cùng công ty Nặc Như thoát không được can hệ, cho nên cái gọi là mục tiêu cũng từ đó mà ra.

Vốn dĩ nàng chỉ trông cậy có thể được đến một ít nhắc nhở, không nghĩ nhặt được đột phá quan trọng, vắc-xin phòng bệnh? Nặc Như dược phẩm có vắc-xin phòng bệnh tang thi?

Phản ứng đầu tiên của nàng là hoài nghi, nhưng một công ty dược phẩm có liên quan chặt chẽ với virus tang thi, có vắc-xin phòng bệnh cũng không quá kỳ lạ. Nhưng trong tình huống nguy cấp này, thành phố G đều mau thành tử địa, nó như thế nào không công khai vắc-xin phòng bệnh, cứu người dân khỏi khốn cảnh?

Ngay khi ba người lâm vào suy tư, mấy người Tô Cẩn thật sự lo lắng nên đã âm thầm lại đây.

Bọn họ phát hiện từ xa đã có lác đác tang thi kéo đến, động tĩnh bên kia lớn như vậy tránh không khỏi thu hút tang thi. Tô Cẩn cùng Trần Giai Kiệt phối hợp giải quyết vài thây ma ở gần, nhanh chóng chạy qua cùng Tiêu Mộ Vũ hội họp.

"Tiêu đội, phó đội, chúng ta phải đi nhanh, nơi này không nên ở lâu, người này là ai?" Trần Giai Kiệt ra hiệu cho Tiêu Mộ Vũ, Tiêu Mộ Vũ gật đầu, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm Tôn Hi.

Bởi vì khi nam nhân kia nhìn thấy Tôn Hi, lập tức biểu tình sửng sốt, trong mắt kinh hỉ đan xen.

Đây đại khái mới là cửu liên hoàn chân chính đi, từng vòng lồng vào nhau, cắt không đứt, càng gỡ càng rối hơn.

----------------------------------------

*Tác giả có lời muốn nói:

Đoán thử xem, mục tiêu bảo vệ mà hệ thống ám chỉ là ai?

Mọi người: Tôn Hi, hay tang thi biến dị kia, hay đứa trẻ trong lòng tang thi?

Tiểu Thẩm: đều tránh ra hết, vợ tôi mới là mục tiêu bảo vệ của tôi

Tiểu Tiêu: .......