"Vậy trò chơi này là cửu liên hoàn, phải không?" Trần Giai Kiệt hưng phấn nói.
Tiêu Mộ Vũ ừ một tiếng, vừa dứt lời, miếng vải đen che khuất đồ vật trên ám đài đột nhiên bị xốc lên, lộ ra năm cái cửu liên hoàn.
Thẩm Thanh Thu nhìn chằm chằm cửu liên hoàn, nhíu mày nói: "Lời nhắc nhở thứ nhất thật âm hiểm, chín tang thi, một cái vòng tròn, nếu không phải hệ thống nói đây là trò chơi giải đố thực hành và cần đạo cụ, tôi cũng không nghĩ đến cửu liên hoàn. Huống hồ đám tang thi kia đột nhiên xuất hiện, có phải hay không dọa đến mọi người?" Miệng nàng nói chính là mọi người, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm Tiêu Mộ Vũ, trong mắt tràn đầy quan tâm.
Tiêu Mộ Vũ thấy Tô Cẩn ở một bên nhìn chính mình, cho nên chỉ là nhàn nhạt gật đầu, "Ừm."
Ánh mắt Tô Cẩn và Tả Điềm Điềm đều rất tinh tường, vì vậy không nói gì thêm, chỉ có Trần Giai Kiệt không rõ trạng huống lòng còn sợ hãi nói: "Đúng vậy, một màn kia quá âm hiểm, tôi đang hết sức tập trung nhìn màn hình nhỏ trước mặt, thì đám tang thi từ bên cạnh đột nhiên nhảy vào người tôi, khiến tôi sợ tới mức hồn vía lên mây."
Thẩm Thanh Thu không có giễu cợt Trần Giai Kiệt, lúc ấy nàng đều kinh ngạc nhảy dựng, chỉ là nàng xưa nay to gan lớn mật, vừa lui về sau một bước liền vung đao chém đi qua, chém một cái không nàng liền phát hiện đó là giả. Sợ hãi sẽ làm rối mắt và ảnh hưởng đến khả năng phán đoán, mà Thẩm Thanh Thu đã sớm bình tĩnh và phát hiện được manh mối trong đó.
Nàng xưa nay tiêu sái, sau khi đoán được là cửu liên hoàn nàng cũng lười xem thứ khác, rốt cuộc điểm số của nàng nhiều đến dọa người, cho dù bị trừ 5 điểm nàng cũng không thèm để ý.
Trần Giai Kiệt có chút ngượng ngùng: "Lời nhắc thứ nhất làm tôi hoảng sợ, không kịp nhìn thấy gì. Lời nhắc thứ hai 'mã màu xám' tôi cũng không rõ lắm, may là có bài thơ đếm số kia, tôi nghĩ tiếp theo là chín, liền đoán cửu liên hoàn."
Tô Cẩn bổ sung nói: "Bài thơ kia là Trác Văn Quân viết cho Tư Mã Tương Như, câu sau chính là 'cửu liên hoàn gãy đứt từ bên trong, ánh mắt chờ mong xuyên cả thập lí trường đình', tôi biết câu này, cho nên liền viết cửu liên hoàn, còn mã xám tôi không hiểu có ý tứ gì."
Tả Điềm Điềm có chút vui vẻ, "Lúc em ở ký túc xá trường đại học, bạn cùng phòng liền thích chơi cửu liên hoàn, lúc ấy em đã thử nhưng không giải được, sau khi lên mạng tìm hiểu, nó phức tạp đến mức làm em ngất đi. Nhưng em nhớ kỹ bên trong nói, dùng mã xám để giải. Em cũng không hiểu mã xám là gì, nhưng nhìn thấy nó liền nghĩ ngay đến cửu liên hoàn."
Vài người vừa chia sẻ cách thức giải đề, vừa di chuyển tới trước cửu liên hoàn. Lúc này âm thanh hệ thống tiếp tục vang lên:
"Chúc mừng chư vị thành công đoán ra tên trò chơi, cửu liên hoàn. Kế tiếp mở ra phân đoạn thứ hai, giải cửu liên hoàn! Thỉnh nghiêm túc nghe quy tắc trò chơi:
Thứ nhất: Tất cả đội viên đều phải tham dự giải cửu liên hoàn, thời hạn 20 phút.
Thứ hai: Một khi bắt đầu, không cho phép người trong đội dùng giọng nói chỉ đạo nhau, không cho phép động thủ hỗ trợ, không cho phép theo dõi đồng đội quá 10 bước, lên và xuống vòng được tính là một bước và trò chơi kết thúc khi tất cả đội viên vượt qua.
Thứ ba, một khi có người vi phạm quy định lên tiếng, trực tiếp khấu trừ một phút, vi phạm quy định động thủ hỗ trợ khấu trừ mười phút. Nếu trò chơi thất bại, đội viên thất bại sẽ trực tiếp bị loại, trở thành đồ ăn cho tang thi. Chú ý, một khi tiếp nhận, người chơi tiếp nhận nếu khiêu chiến thất bại, hai người sẽ bị loại cùng nhau!
Thỉnh nghiêm túc nghiên cứu như thế nào thông quan, cho các vị 30 giây đơn giản giao lưu, vừa động cửu liên hoàn liền coi như trò chơi bắt đầu!"
Sau khi hệ thống nói xong một đám quy tắc, sắc mặt mọi người đều thay đổi, đặc biệt là quy tắc thứ nhất, kia ý tại ngôn ngoại, nếu không muốn tham dự, trừ phi là người chết. Này không phải biến tướng cưỡng ép người trong đội phải tham gia hết sao? Hơn nữa, trên cơ bản cắt đứt tất cả khả năng đội viên dựa dẫm vào đội trưởng để thông quan.
Nhưng lúc này không phải thời điểm bất mãn quy tắc, Tiêu Mộ Vũ nhanh chóng nói: "Chưa từng chơi cửu liên hoàn, giơ tay lên!"
Lời nói đơn giản hữu lực, Tô Cẩn bọn họ tín nhiệm Tiêu Mộ Vũ, cũng không có do dự, lập tức Tô Cẩn cùng Thẩm Thanh Thu giơ tay lên.
Tả Điềm Điềm vội nói: "Em chơi thử rồi nhưng không giải được, đó là chuyện cách đây một năm."
"Tôi từng học cách chơi, nhưng đã rất nhiều năm, tôi không xác định mình có thể trong thời gian ngắn giải ra tới." Trần Giai Kiệt nói.
Tiêu Mộ Vũ nhìn Thẩm Thanh Thu, nàng cùng Tô Cẩn đồng thời lắc đầu, "Không chạm qua."
Sắc mặt Tiêu Mộ Vũ có chút ngưng trệ, nhưng thực mau liền khôi phục ngày xưa bình tĩnh. Bởi vì chỉ có 30 giây, nàng ngữ tốc thực mau, nhưng nói chuyện rõ ràng lưu loát, không chút nào hoảng loạn, ở trình độ nhất định xoa dịu trái tim một nhóm người.
Trần Giai Kiệt từng chơi qua cửu liên hoàn, nhưng lúc này lòng bàn tay đều đổ mồ hôi, liền hắn hiểu biết, lần đầu tiên chơi cửu liên hoàn, nếu không ai chỉ đạo, bốn năm tiếng chưa giải được là chuyện bình thường. Người nhanh trí sẽ nghiên cứu phương pháp trước, lần đầu tiên chơi, phần lớn đều cần ba bốn chục phút để giải, thậm chí càng lâu. Người thường sau khi trải qua trường kỳ huấn luyện, mới có thể hoàn thành trong mười phút, theo hắn biết được, kỷ lục nhanh nhất thế giới là 3 phút 30 giây.
"Xin nhớ kỹ trọng điểm! Cửu liên hoàn mục đích là gỡ xuống tất cả các vòng, từ phải sang trái, tổng cộng chín vòng, phân biệt là 1, 2, 3, 4......9, Tô Cẩn, Thanh Thu, hai người nhìn, lên vòng, xuống vòng đều từ tâm thoa ra vào. Nguyên tắc cốt lõi chỉ có một: Nếu muốn lên hoặc xuống vòng này, thì vòng trước phải ở đó, còn tất cả vòng khác không được ở trên tâm thoa. Lấy ví dụ, nếu bạn muốn gỡ vòng 9, thì vòng 8 phải ở trên cùng, vòng 1 đến 7 đều cần thiết đi xuống, muốn hạ vòng 7, vòng 6 phải ở đó, từ 1 đến 5 cũng giống vậy, theo thứ tự đẩy đi, các bạn hiểu không?"
Trong khi Tiêu Mộ Vũ nói, tất cả mọi người đều nhìn cửu liên hoàn đỏ như máu trước mắt, tức khắc nhanh chóng gật đầu tỏ vẻ minh bạch.
"Cho nên muốn giải cái sau thì đầu tiên phải giải cái trước, chúng ta thao tác là từ vòng 1 đi hạ vòng 9, 10 bước có thể gỡ xong 5 vòng, tôi sẽ thao tác chậm để các bạn làm theo. Mọi người luyện tập trong ba vòng đầu, không phải sợ không cần cấp, tin tưởng tôi. Nếu hiểu mã xám, các bạn liền nhớ kỹ, 1 nghĩa là lên vòng, 0 nghĩa là xuống vòng, cửu liên hoàn tổng cộng 341 bước, mã xám bước đầu tiên chính là 111111111, đại diện cho bước thứ 341 trong hệ nhị phân."
Ngay khi nàng nói xong, đếm ngược kết thúc, mà bên kia 20 phút tính giờ đã bắt đầu rồi. Tiêu Mộ Vũ không hề cấp bất luận ánh mắt dư thừa nào, phi thường quyết đoán mà giơ lên cửu liên hoàn. Mấy người Tô Cẩn thấy thế đều nhanh chóng nắm lấy chín cái vòng.
Ngay từ đầu Tiêu Mộ Vũ cũng chỉ làm mẫu như thế nào lên vòng xuống vòng, hủy đến vòng 3 thì nàng dừng lại để những người khác luyện tập. Động tác của nàng thập phần vững vàng thong thả, rõ ràng sáng tỏ lại không nhanh không chậm, hơn nữa ánh mắt kiên nghị lại mang theo cổ vũ, làm Tô Cẩn vừa mới cả người mồ hôi lạnh bình tĩnh lại một chút. Thao tác lên xuống mấy vòng, cũng không quá khó khăn như trong tưởng tượng.
Tả Điềm Điềm một bên luyện tập một bên ngẫm nghĩ điều cốt lõi mà Tiêu Mộ Vũ đã nói, sau khi theo Tiêu Mộ Vũ giải xong vòng 3, Tả Điềm Điềm liền thử đi giải vòng 5. Trong gập ghềnh có một lần thành công, cô mơ hồ tìm được bí quyết, mà bên kia Trần Giai Kiệt căn cứ chính mình ký ức, đã bắt đầu gỡ xuống vòng 7.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, ở 2:48 giây, màn hình tính giờ bắt đầu truyền phát những dãy số, nhóm số đầu tiên là 111111111, sau đó chính là 111111110, tiếp theo 1111010, 111111011, nhưng lăn qua lộn lại chỉ có bốn nhóm số này.
Thẩm Thanh Thu lập tức dừng động tác trong tay, bắt đầu nhìn chằm chằm những dãy số ở mặt trên. Đó chính là Tiêu Mộ Vũ nói mã xám, Thẩm Thanh Thu từng thấy qua. Nàng cũng biết được cách chuyển đổi giữa nó và hệ nhị phân, nhưng nàng hiếm khi sử dụng, không nghĩ tới sẽ gặp ở đây.
Vừa rồi nàng một bên theo Tiêu Mộ Vũ làm quen với động tác và nguyên lý hoạt động của đôi tay, một bên phân tích những gì Tiêu Mộ Vũ nói, khi nhìn đến những dãy số này, nơi còn do dự đột nhiên rộng mở thông suốt. Bước 340, hệ nhị phân của 340 là 101010100, căn cứ sự thay đổi từ phải sang trái, 1 biến 0 bất biến, chuyển hóa thành mã xám, chính là 111111110, tương ứng bước đầu tiên Tiêu Mộ Vũ hạ vòng 1. Mà bước 339 đối ứng hệ nhị phân chính là dãy số thứ ba, vòng 1 cùng vòng 3 đều là 0, đó chính là hạ vòng 3, theo sát bước 338 chính là lên vòng 2 tiếp theo.
Thẩm Thanh Thu rất nhạy cảm với các con số, cho dù là hệ nhị phân có tới 9 con số, nàng vẫn nhanh chóng tính ra kết quả. Nàng nhìn cửu liên hoàn trong tay mình, căn cứ trạng thái hẳn là 111100000. Năm vòng đầu tiên đều hạ xuống, kế tiếp chính là hạ vòng 7, tương ứng bước 318.
Trên thực tế, không cần phải sử dụng mã xám ở phía sau, tựa như Tiêu Mộ Vũ nói, muốn xuống hoặc lên vòng nào liền quay lại vòng trước đó, và chỉ cần đẩy xuống tất cả cái khác. Bởi vì đẩy xuống phải lặp lại số bước phía trước, người chơi mới thực dễ dàng hồ đồ đi nhầm, dẫn tới lãng phí thời gian. Mà mã Gray sẽ cho bạn biết rõ ràng việc cần làm trong từng bước, tuyệt không sai lầm, vì nó có thể kiểm soát hoàn mỹ số bước trong 341 bước, không dư một bước cũng không thiếu một bước.
Đến nỗi Tiêu Mộ Vũ, là nhà khoa học chuyên ngành phần mềm máy tính, không ai khác có thể quen thuộc mã xám cùng hệ nhị phân hơn nàng. Huống hồ, loại trò chơi giải đố này, Tiêu Mộ Vũ từng tham gia thi đấu tại cao trung, nàng nhắm mắt vẫn có thể giải. Sau khi xác định các đồng đội đều đã hiểu cách giải, những ngón tay linh hoạt khéo léo của nàng lên xuống cửu liên hoàn làm người xem thế là đủ rồi.
Tô Cẩn các nàng liếc mắt một cái, phát hiện Tiêu Mộ Vũ căn bản không cần nghĩ bước tiếp theo làm gì, ngay từ đầu đôi tay liền không có do dự qua. Một đám vòng tròn, trong tay nàng nhanh chóng lên xuống, lên hai cái, xuống một cái, rồi lại di chuyển cái tiếp theo. Trước mắt đồng hồ đếm ngược biểu hiện qua 5 phút, Tiêu Mộ Vũ chỉ còn khoảng 30 bước. Đột nhiên, cửa thang lầu hai phát ra một tiếng vang lớn, liên quan toàn bộ cửa phòng đều chấn động.
Năm người sắc mặt đồng thời biến đổi, đây là tình huống như thế nào?
Thẩm Thanh Thu động tác không ngừng, hai mắt cảnh giác mà tuần tra nơi cửa, theo sát lại là một tiếng vang lớn, cánh cửa lại rung lên, bên trong có cái gì muốn ra tới. Phó bản này sẽ xuất hiện thứ gì đã không cần suy đoán, Thẩm Thanh Thu nhìn Tiêu Mộ Vũ, buông xuống cửu liên hoàn, đi hướng Trần Giai Kiệt. Trần Giai Kiệt hiểu ý, lập tức triệu ra đường đao cấp Thẩm Thanh Thu.
Tiêu Mộ Vũ cầm cửu liên hoàn nhìn chằm chằm cửa, Thẩm Thanh Thu dùng ngón tay đẩy trán nàng trở về, hướng nàng cười một chút, trong ánh mắt kiên định lộ ra trấn an, ý bảo Tiêu Mộ Vũ chuyên tâm giải cửu liên hoàn.
Tả Điềm Điềm cũng vội lấy ra thẻ bài xây tường, 30 giây sau trước cửa thang lầu xuất hiện một bức tường, trong lòng Tả Điềm Điềm âm thầm ảo não, ngay từ đầu không nghĩ tới, hẳn là sớm một chút xây tường phong kín toàn bộ cửa kia. Bức tường một mét vuông tác dụng hữu hạn, khi bức tường thứ hai còn chưa kịp xây, cửa đã bị công phá, không biết có bao nhiêu tang thi tụ tập bên trong, phía sau tiếp trước bò ra ngoài.
Thẩm Thanh Thu tay phải đường đao, tay trái quân đao, đường đao đánh xa, quân đao phòng thủ, bốn con tang thi xung phong nhảy ra tới đã bị nàng đánh gãy cột sống chém rớt đầu.
Nàng một người không nói lời nào như sát thần đứng trước cửa, mà Tả Điềm Điềm cũng tranh thủ thời gian xây thêm hai bức tường nữa, đem cửa thang lầu gần như lấp kín. Chỉ là bên trong có một tang thi gầy ốm trong nháy mắt nhảy vọt lên cao, trèo qua bức tường.
Đường đao cấp B của Trần Giai Kiệt chám vào thân thể tang thi cứng ngắt, lưỡi đao đều cong, Thẩm Thanh Thu dựng thẳng đường đao cũng chỉ khoét được một lỗ trên người thây ma, cũng không trúng vào chỗ hiểm.
Tang thi có chút sợ Thẩm Thanh Thu, vừa tránh đi nàng liền một khắc không ngừng, móc câu nhào thẳng về phía Tiêu Mộ Vũ đang chuyên tâm giải cửu liên hoàn.
Thẩm Thanh Thu sắc mặt khẽ biến, dưới chân tốc độ nhanh hơn theo sát mà lên, quân đao trong tay rót mãn sức lực ném ra, tinh chuẩn ghim vào xương cổ thây ma, khiến nó cương tại chỗ ngã xuống, thi thể còn chưa chạm đất đã bị Thẩm Thanh Thu đá bay.
Cùng lúc đó, Tiêu Mộ Vũ đã tháo rời vòng tròn cuối cùng, nàng cũng không nhìn, tùy ý chiếc vòng kim loại rơi xuống đất phát ra âm thanh giòn giã, bước nhanh về phía Thẩm Thanh Thu. Đồng hồ đếm ngược đang dừng ở 5:59, Tiêu Mộ Vũ chính mình giải cửu liên hoàn bất quá mới dùng hơn ba phút. Cùng lúc đó, cửa thang lầu ba lại bắt đầu chấn động.
Tiêu Mộ Vũ nhíu mày, duỗi tay ngăn cản Thẩm Thanh Thu, ý bảo nàng ấy tiếp tục giải. Sau đó nàng lấy ra mặt nạ nhìn Thẩm Thanh Thu, không chút do dự đeo lên.
Thẩm Thanh Thu muốn ngăn cản nàng, lại bị nàng tránh thoát. Ánh mắt Tiêu Mộ Vũ thực kiên quyết, liếc nhìn tang thi trên đất. Tình huống này nếu phục khắc tang thi, thực sự quá mức ghê tởm, chỉ có thể chọn Thẩm Thanh Thu. Hơn nữa Thẩm Thanh Thu sức chiến đấu cường hãn, Tiêu Mộ Vũ cũng muốn biết, đầu trâu nhà mình rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại.
Vì thế Thẩm Thanh Thu phức tạp mà nhìn Tiêu Mộ Vũ gương mặt quạnh quẽ thanh tao biến thành dáng vẻ chính mình, kỳ quái không thể tả. Tuy rằng chính mình mặt rất đẹp, nhưng Tiêu Mộ Vũ biến thành như vậy vẫn rất biệt nữu. Ném quân đao cho Tiêu Mộ Vũ, Thẩm Thanh Thu có chút lo lắng, không biết Tiêu Mộ Vũ thích ứng hay không.
Trước mắt chỉ có nhanh chóng giải xong cửu liên hoàn mới là tốt nhất, bằng không Tiêu Mộ Vũ làm như vậy liền uổng phí. Một khi tang thi vọt vào tới, dựa một người tuyệt đối không thể bảo hộ cả đội an toàn.
Vì thế Thẩm Thanh Thu dựa theo mã xám đi từng bước một, bởi vì cần thời gian tính toán, cho nên nàng đi không nhanh lắm, nhưng càng về sau tiến độ càng nhanh, bởi vì không có đi sai bước, lúc này nàng đã vượt qua Trần Giai Kiệt thành công hạ xuống vòng 9.
Phát hiện Thẩm Thanh Thu cầm cửu liên hoàn đi hướng bên này, Tiêu Mộ Vũ bớt thời giờ liếc nhìn tay nàng một cái, sát khí trong đôi con ngươi màu xám lập tức nhu hòa. Thực hiển nhiên Thẩm Thanh Thu đang giải bằng mã xám, trạng thái hiện tại là 01111000, cũng chính là bốn chiếc vòng 8,7,6,5 đều ở mặt trên. Mã xám đổi sang thập phân là 159, tức là đã đạt tới bước 159, kế tiếp bước 158 đối ứng mã xám chính là 011010000, tức là vòng 6 đã bị loại bỏ.
Thẩm Thanh Thu theo tiến độ này chỉ biết càng lúc càng nhanh, nhưng ba người còn lại tình huống có chút không ổn. Thẩm Thanh Thu còn 158 bước, Trần Giai Kiệt còn 187 bước, Tả Điềm Điềm là 197 bước, Tô Cẩn miễn cưỡng còn lại 199 bước. Nhưng thời gian không đợi người, nếu tang thi lao tới chỉ sợ một bước đều đi không được.
Phanh! Cửa lại bị đâm vang lên.
-----------------------------
* Tác giả có lời muốn nói:
Có độc giả bảo rằng, bài thơ đếm số kia chính là nỗi lòng của Tiêu đội, nàng chính là đang oán trách 'phu quân' nhà mình, xa nhau một lần là năm sáu năm (các nàng não động thật nhiều). Ân, Tiểu Tiêu dỗi Tiểu Thẩm mà dỗi đến trong lời nhắc luôn rồi!
Đâu chỉ là năm sáu năm? Phải là hàng ngàn lần như thế, đúng không?
* Độc giả: đại lão đây là biến tướng thừa nhận, Thẩm đại úy là Cos0?
*Đọc bài thơ "Oán lang thi" của Trác Văn Quân gửi Tư Mã Tương Như (thời Hán), để biết tâm tình Tiêu đội trưởng nhà ta!
Sau lần từ biệt
Hai bến tương tư
Nói rằng ba bốn tháng, nào ngờ là năm sáu năm
Thất huyền cầm không lòng dạ nào đàn
Bát hành thư ngâm mãi không thể thông
Cửu liên hoàn gãy đứt từ bên trong
Ánh mắt chờ mong xuyên cả thập lí trường đình
Trăm lần tưởng
Ngàn lần nhớ
Vạn lần không ngăn được oán hờn chàng.
Vạn ngữ thiên ngôn nói không hết
Trăm lần sầu muộn tựa mười gốc bằng lan