Thẩm Thanh Thu không rõ chính mình tại sao lại khổ sở như vậy, nàng nhẫn nại cảm xúc, cúi đầu hôn Tiêu Mộ Vũ một chút, sau đó liền ngồi ở mép giường lâm vào chính mình suy tưởng.

Là một sĩ quan đặc công tại khu ba, phục vụ cho quốc gia, nằm gai nếm mật trải qua huấn luyện gian khổ, cuối cùng được thăng hàm thiếu tá trước hạn, không điều gì có thể khiến nàng chùn bước. Nhưng lúc này, ngắm nhìn người yêu ngủ say trên giường, cảm giác lo được lo mất làm nàng chìm trong nỗi sợ vô cớ không sao giải thích được.

Dĩ vãng phàm là chuyện nàng đã quyết định, nàng luôn tin tưởng bản thân có thể làm tốt, vô luận quá trình như thế nào, chỉ cần cuối cùng hoàn thành nhiệm vụ, mặt khác nàng đều không cần băn khoăn, cũng chưa từng nghĩ tới nhiệm vụ thất bại sẽ có hậu quả gì.

Trừ bỏ bởi vì nàng tự phụ, càng quan trọng là, không có hậu quả gì mà nàng không thể gánh vác. Nhưng hiện tại chuyện nàng phải làm, con đường phía trước không biết, khó khăn thật mạnh, càng làm cho nàng sợ hãi chính là, nàng cảm thấy bản thân gánh vác không nổi hậu quả, đừng nói gánh vác, suy nghĩ một chút nàng liền không thể chịu đựng.

Nàng chỉ đổ thừa chính mình khắc chế không được, biểu lộ ra quá nhiều cảm xúc làm đối phương nhận thấy được ý đồ của nàng, càng oán trách chính mình lúc ấy chỉ đem Tiêu Mộ Vũ trở thành nhiệm vụ, không có hứng thú đi tìm hiểu quá nhiều.

Thế cho nên nàng cũng không biết vì sao Tiêu Mộ Vũ trở thành mục tiêu của đám người kia, Tiêu Mộ Vũ thông minh đến làm người không thể tưởng tượng, rốt cuộc nàng ấy đã làm chuyện gì, nàng ấy đang giữ đồ vật gì, khiến những kẻ thao túng Thiên Võng đối nàng ấy đều không có biện pháp.

Lúc Thẩm Thanh Thu bình tĩnh lại đã gần 6 giờ tối, nàng không thể nói cho Tiêu Mộ Vũ biết những vấn đề mình nghẹn trong lòng, vạn nhất để đám người kia biết được, nàng không biết bọn họ sẽ có hành động gì. Xem tình huống, Tiêu Mộ Vũ đối những việc này hoàn toàn không biết gì cả, hoặc là khi tiến vào trò chơi này, Tiêu Mộ Vũ đã bị hệ thống xóa bỏ ký ức, nếu chính mình không thể sống sót ở bên nàng ấy, mọi chuyện liền sẽ không thể nào cứu vãn.

Thời điểm đã không còn sớm, tuy rằng giữa trưa đi ra ngoài ăn, nhưng mọi người đều uống rượu nói chuyện phiếm, ăn cũng không nhiều. Tiêu Mộ Vũ cũng ngủ gần hai tiếng, hẳn là muốn tỉnh.

Thẩm Thanh Thu có chút khó xử mà nhíu mày, nàng nghĩ nghĩ vẫn là lặng lẽ đi xuống lầu, ra ngoài mua một ít nguyên liệu nấu ăn trở về.

Nàng phía trước nói chính mình giỏi nhất là nấu nước luộc trứng cũng không phải nói đùa, nàng thật sự không biết nấu cơm, ngẫm nghĩ một chút, nàng cảm thấy nấu cơm hẳn là rất đơn giản, có thể thử một lần.

Vì thế Tiêu Mộ Vũ giật mình tỉnh dậy khi nghe một tiếng nổ lớn trong phòng bếp, nàng còn có chút hoảng hốt, nhưng không chờ nàng tỉnh táo lại, liền đã ngửi thấy một cỗ mùi khét bay ra.

Không kịp nghĩ nhiều, nàng nhảy xuống giường dẫm lên dép lê chạy khỏi phòng, bay thẳng vào phòng bếp.

Lúc nàng chạy đến cửa phòng bếp, liền thấy được Thẩm Thanh Thu tay cầm cái xẻng, luống cuống mà nhìn chảo dầu sôi bắn tung tóe, trên mặt mười phần mười kinh hách. Mà trên mặt đất chính là nắp nồi, thấy Tiêu Mộ Vũ đã tới, biểu tình hoảng sợ kia liền biến thành chột dạ.

"Chị.... Chị đang chiên trứng."

Tiêu Mộ Vũ tàn lưu men say đã hoàn toàn thanh tỉnh, ngọn lửa quá lớn đã lan vào trong chảo dầu cháy bừng bừng, khiến chảo dầu tức khắc nổ tung.

Nàng một bước vọt lên nhặt nắp nồi đậy lại chảo, lưu loát đóng bếp gas, quay đầu lại cũng là lòng còn sợ hãi mà nhìn Thẩm Thanh Thu.

Thẩm Thanh Thu lần đầu cảm thấy co quắp như vậy, sau một lúc lâu không biết muốn nói gì, gương mặt đỏ bừng chỉ vào chảo, ngập ngừng nói: "Thực xin lỗi."

Tiêu Mộ Vũ nhẹ nhàng gỡ cái xẻng trong tay nàng xuống, nắm tay nàng nhìn nhìn, quả nhiên bị dầu văng đến rồi.

Đặt cái xẻng sang một bên, Tiêu Mộ Vũ kéo tay nàng tới chỗ vòi nước, nhanh chóng đắp nước lên mu bàn tay nóng đỏ kia, ôn thanh nói: "Làm gì nói xin lỗi, sao không gọi em dậy nấu cơm? Chị đói bụng sao?"

Thẩm Thanh Thu nhìn nàng, lại nhìn một mảnh hỗn độn trên bệ bếp, có chút quẫn bách nói: "Thấy em đang ngủ ngon, giữa trưa lại không ăn bao nhiêu, chị sợ em tỉnh sẽ bị đói. Chị nghĩ nấu mì cũng không quá khó, nhưng chị không biết nên thêm cái gì, nhớ tới đêm qua em làm trứng rất ngon, liền muốn chiên trứng cho em. Nhưng chị vừa ném trứng vào trong chảo, lửa liền bén dầu cháy bừng bừng, thật sự đáng sợ."

Tiêu Mộ Vũ vừa đau lòng lại buồn cười, "Chị đều không sợ phi đao, như thế nào lại sợ chảo dầu?"

Thẩm Thanh Thu chớp chớp mắt: "Chị tình nguyện nó là phi đao, chảo dầu này chị vừa đến gần liền bị bỏng."

Nghĩ vậy nàng vội tiến lên vạch trần nắp nồi, nhìn bên trong một mảnh cháy khét, xấu hổ nói: "Biết thế chị đã nấu nước luộc trứng rồi, loại đồ vật này chị làm không tới."

Tiêu Mộ Vũ vừa muốn cười lại sợ chạm đến lòng tự tôn của nàng, chỉ có thể nhịn. Trứng trong chảo đã biến thành một đống đen thui, còn lẫn vỏ trứng, có thể hình dung người nấu chính là từ trên cao trực tiếp đập vỡ trứng, dẫn tới dịch trứng vẩy ra.

Sau khi đổ hết trứng trong chảo ra ngoài, Thẩm Thanh Thu còn muốn nỗ lực vãn hồi chút mặt mũi, "Vỏ trứng là ngoài ý muốn, bởi vì dầu bắn lên làm tay run, chị mới làm rơi nó vô chảo."

"Ừm, em đoán được." Mặc kệ có biết nấu cơm hay không, công phu của Thẩm Thanh Thu ở nơi đó, không đến mức đập không vỡ trứng gà.

Đem chảo một lần nữa rửa sạch, thu dọn xong bệ bếp, Tiêu Mộ Vũ quay đầu nói: "Chị muốn ăn mì nữa không? Có cảm thấy ngán?" Nàng nhớ rõ Thẩm Thanh Thu khẩu vị thiên về mặn, trước đó Trần Giai Kiệt nấu cơm nếu liên tục hai ngày đồ ăn đạm nhạt giống nhau, nàng ấy liền ở kia giống như thái hậu chỉ điểm vài cái.

Thẩm Thanh Thu vội vàng lắc đầu, ba ba nhìn chằm chằm chảo, "Không thể nào ngán, Mộ Vũ làm mì là nhất tuyệt, mỗi ngày ăn đều được."

Tiêu Mộ Vũ cúi đầu cười, không có nói nữa.

Nàng dùng giấy bếp lau khô chảo, bật lửa làm chảo nóng lên, vừa đổ chút dầu vừa nói: "Trước khi cho dầu tốt nhất lau khô chảo, như vậy dầu nóng mới không bắn tung tóe, vừa rồi có phải trong chảo còn nước không?"

Thẩm Thanh Thu nghĩ nghĩ, gật gật đầu. Sau khi dầu nóng lên, Tiêu Mộ Vũ rải một chút muối đi vào, cầm trứng gà một tay gõ nhẹ lên thành chảo, trứng gà hoàn mỹ nhập nồi.

Nàng liên tiếp đánh hai cái, Thẩm Thanh Thu nhìn đến há to miệng.

Chảo dầu lại một lần xèo xèo kêu lên, Thẩm Thanh Thu có chút sợ hãi, "Em tránh xa một chút."

Tiêu Mộ Vũ chỉ là cười, cái chảo trong tay Tiêu Mộ Vũ thập phần nghe lời, dầu không bắn, trứng gà cũng không dính, chờ đến sắp chín, Tiêu Mộ Vũ lắc lắc cổ tay, hai quả trứng gà ngoan ngoãn lật ngược, nước chảy mây trôi.

"Nếu sợ khống chế không được lửa, ban đầu vặn nhỏ chút, như vậy cũng không cần phải gấp gáp vội vàng."

Thẩm Thanh Thu nhìn đến thập phần nghiêm túc, liên tục gật đầu.

Tiêu Mộ Vũ khẽ cười nói: "Được rồi, vì tránh cho chị đem phòng bếp đốt, về sau để em nấu cơm đi. Chị trước ra ngoài, nơi này đầy mùi khói dầu, chị đợi chút thì tốt rồi."

Thẩm Thanh Thu nơi nào bỏ được rời đi, nơi này mỗi một phút mỗi một giây đều như là trộm tới. Các nàng trải qua cửu tử nhất sinh mới có thể đổi lấy hơn một tháng an bình, nàng vô cùng quý trọng.

Nàng đứng ở cửa yên tĩnh nhìn, Tiêu Mộ Vũ cũng chưa nói cái gì, chỉ là không nghe được tiếng nàng nói chuyện, trong lúc nấu cơm suy nghĩ của Tiêu Mộ Vũ liền về tới chuyện phát sinh trước đó.

Mình giống như uống say, sau đó......những đoạn hình ảnh bị chặt đứt lần lượt hoàn chỉnh trong đầu, nàng cảm thấy phong thuỷ bắt đầu luân chuyển, trước đó là Thẩm Thanh Thu xấu hổ, hiện tại là nàng. Không phải chính mình say rượu loạn tính rồi đi?

Thẩm Thanh Thu vốn đang nghiêm túc nhìn Tiêu Mộ Vũ nấu cơm, nhưng lại phát hiện sắc mặt nàng ấy không ngừng biến ảo, biểu tình hiếm có phong phú làm Thẩm Thanh Thu đoán được Tiêu Mộ Vũ suy nghĩ cái gì, vì thế khóe miệng ý cười càng ngày càng rõ ràng.

Sau khi Tiêu Mộ Vũ làm xong mì tươi, nàng liếc nhìn Thẩm Thanh Thu, muộn thanh nói: "Có thể ăn."

Thẩm Thanh Thu tiếp nhận mì, Tiêu Mộ Vũ cầm muỗng đũa đi ở phía sau.

"Chị nhanh ăn đi, để nguội liền không ngon." Đây hiển nhiên là muốn lấp kín miệng Thẩm Thanh Thu.

Nhưng Thẩm Thanh Thu như thế nào sẽ bỏ qua nàng, "Vừa rồi em đang suy nghĩ cái gì? Sắc mặt lại vi diệu như vậy, lỗ tai đều đỏ."

Tiêu Mộ Vũ uống lên ngụm canh, ngước mắt nhìn nàng: "Em nghĩ nếu trứng chiên của chị không bị cháy, có mặn lắm không?"

Thẩm Thanh Thu phụt cười ra tới, "Chị không để muối."

"Nhưng mà, Tiêu đội tỉnh ngủ liền không nhớ rõ chính mình như thế nào trở về sao?" Thẩm Thanh Thu ý cười dịu dàng nói.

Tiêu Mộ Vũ không nói lời nào, trong ánh mắt có một tia oán trách, không hề chớp mắt mà nhìn nàng.

Thẩm Thanh Thu ý cười thu liễm, con ngươi ôn nhu thật sự, thấp giọng nói: "Chị không có ý gì khác, chỉ là em say rượu đặc biệt đáng yêu. Ngày thường em vừa nghiêm nghị vừa xa cách, lúc uống say lại đặc biệt ngoan, còn bảo chị hôn em."

Thẩm Thanh Thu một bên nói, ý cười trong mắt kích động, ánh sáng đong đưa, không chút nào che giấu bên trong tình yêu.

Tiêu Mộ Vũ gương mặt phiếm hồng, "Lo ăn đi, đừng nói nữa."

Một bữa cơm chiều ăn đến thất thần, Thẩm Thanh Thu tâm tư đều không đặt ở mì, chỉ lo nhìn bạn gái chính mình.

Tiêu Mộ Vũ thật sự đã nhớ lại chuyện xảy ra lúc uống say, mình thế nhưng lôi kéo Thẩm Thanh Thu đòi nàng ấy hôn mình, hành vi xấu hổ đến khiến mặt nàng đều nóng lên, vẫn luôn không nói chuyện.

Mới từ phó bản trở về, Tiêu Mộ Vũ để mọi người nghỉ ngơi mấy ngày, sau đó bắt đầu tranh thủ thời gian nhàn rỗi đi làm thêm.

Số lượng người dân bản địa trong thế giới Thiên Võng cũng không ít, sinh hoạt thường ngày không khác biệt so với thế giới hiện thực của các nàng, họ cũng chấp nhận người chơi đến làm thêm tại công ty mình, cho nên các nàng vẫn có thể tìm được công việc phù hợp.

Tiêu Mộ Vũ bắt đầu lại nghề cũ, nàng phát hiện thế giới Thiên Võng cần kỹ thuật viên IT không hề thua kém thế giới hiện thực, đặc biệt là về vận hành và bảo trì máy, điều này càng làm cho nàng hoài nghi Thiên Võng chính là một hệ thống máy tính khổng lồ.

Tiêu Mộ Vũ là một nhà khoa học chuyên ngành máy tính, nàng từng phụ trách đội ngũ phát triển phần mềm ở đời thực, trong đó có AI (trí tuệ nhân tạo). Công ty của nàng trực thuộc khu năm, nàng đảm nhiệm vị trí mấu chốt trong một dự án khổng lồ phục vụ cho quốc gia. Trước khi từ chức, nàng đã hoàn thành một trình tự mới, có vai trò như một máy chủ dự phòng. Mục đích là giữ gìn hệ thống ổn định cùng an toàn, phòng ngừa hệ thống hỏng mất, hoặc là nói tựa như một bản vá. Trong trường hợp hệ thống xảy ra lỗi, nếu không thể cứu, liền có thể dùng trình tự mới này xóa bỏ sự tồn tại của hệ thống, cài đặt lại toàn bộ máy chủ.

Tiêu Mộ Vũ kỳ thật rất nghi hoặc, rõ ràng so với vận hành và bảo trì, việc phát triển và nghiên cứu chương trình mới càng có giá trị, nhưng bọn họ lại tiêu phí nhiều tinh lực đi làm bảo trì.

Phía trước sự tình quá nhiều, nàng chưa kịp suy xét kỹ, phần mềm bảo mật mà nàng phụ trách đã vượt xa yêu cầu của công ty. Một hệ thống khổng lồ phức tạp như vậy, cũng không phải công ty bọn họ có thể sở hữu.

Sau đó đám người trong công ty đột nhiên ở sau lưng chơi xấu, làm nàng từ chức. Tiêu Mộ Vũ rời đi không chút nào lưu luyến, thậm chí còn để lại một lỗ hổng bảo mật trong cái gọi là hệ thống hoàn mỹ kia, hiện tại đám người đó hẳn là sứt đầu mẻ trán tìm cách ổn định hệ thống. Nếu bọn họ không thể xử lý, hệ thống liền phải xong đời, lập tức sẽ bị thay thế bằng một trình tự mới.

Sau khi rời khỏi phó bản 004, một ý niệm kỳ quái bắt đầu nảy sinh từ sâu trong nội tâm Tiêu Mộ Vũ, nàng có loại cảm giác quen thuộc. Nàng luôn cảm thấy quen thuộc với nhiều thứ ở đây, nói cách khác, nàng đối Thiên Võng rất quen thuộc.

Không phải trong trí nhớ quen thuộc, mà là cảm giác tiềm thức. Nàng nhất thời chưa có cách nào thông suốt vấn đề này, nên trước mắt chưa thể nói cho Thẩm Thanh Thu biết. Một là sợ bị hệ thống nghe lén, hai là, nàng phát hiện Thẩm Thanh Thu cũng có tâm sự, nàng không muốn chuyện này khiến nàng ấy thêm phiền não.

Đã đến giờ tan tầm, Tiêu Mộ Vũ không đợi Thẩm Thanh Thu tới đón nàng, chính mình chuẩn bị ngồi xe trở về.

Khi nàng rời khỏi thang máy, thang máy bên cạnh cũng ngừng lại, người từ bên trong đi ra chính là lão người quen.

Cho dù Tiêu Mộ Vũ muốn bỏ qua cũng không có biện pháp, nam nhân quý khí tinh xảo kia mỗi lần xuất hiện đều như vậy cao điệu nổi bật.

Thực hiển nhiên hắn lập tức chú ý đến nàng, biểu tình có chút kinh hỉ, sau đó cúi đầu đối thủ hạ bên cạnh nói mấy câu, liền lưu loát đi tới trước mặt Tiêu Mộ Vũ.

"Cuối cùng lại gặp mặt, hạnh ngộ." Thẩm Thập Nhất hơi cong lưng, nhất phái nho nhã.

Tiêu Mộ Vũ không phải người không hiểu lễ tiết, cho dù cảm thấy hắn quá mức cổ quái, cũng đồng dạng gật đầu đáp lễ: "Hạnh ngộ."

"Thời xưa có Lưu Bị ba lần đến mời Gia Cát Lượng, tuy tôi không sánh được Lưu Bị, nhưng thành ý lại không kém, tiểu thư lần này còn muốn cự tuyệt tôi sao?" Hắn ngữ khí chân thành, tuy rằng ý nguyện mãnh liệt lại không có vẻ hùng hổ doạ người.

Tiêu Mộ Vũ cũng ý thức được đối phương hạ rất thấp tư thái, hơn nữa chuyện này tựa hồ cũng trốn không xong.

Vì thế nàng gật đầu, "Tôi họ Tiêu, Tiêu Mộ Vũ."

Lời ít mà ý nhiều hồi phục, kỳ thật nói hay không ý nghĩa cũng không lớn, nàng không đến mức thiên chân cho rằng hắn không biết tên nàng.

"Tôi họ Thẩm, Thẩm Thập Nhất, thật cao hứng biết đến kỳ danh của Tiêu tiểu thư."

"Muốn biết tên của tôi, đối anh mà nói không phải chuyện dễ như trở bàn tay sao?" Tiêu Mộ Vũ nói thẳng không hề cố kỵ.

"Điều tra một người đương nhiên không khó, nhưng muốn thật sự kết giao bằng hữu, thành ý khẳng định muốn đủ." Thẩm Thập Nhất cười nói.

"Người có địa vị như Thẩm tiên sinh, tôi không nghĩ mình có gì đáng giá để anh kết giao, như vậy năm lần bảy lượt hạ thấp tư thái, khiến một dân thường như tôi cảm thấy thụ sủng nhược kinh."

Nàng nói thực bình tĩnh, nhưng giữa những hàng chữ lại biểu lộ vài phần sắc bén, thậm chí mang theo điểm trào phúng.

Ánh mắt Thẩm Thập Nhất thâm thúy, ôn thanh nói: "Tôi cùng Tiêu tiểu thư nhất kiến như cố, lần đầu tiên ngẫu nhiên gặp được chỉ là khúc nhạc đệm, cảm thấy cô thực đặc biệt. Sau lại trong lúc vô tình được đến một ít tin tức, cảm thấy nhất định phải cùng Tiêu tiểu thư nhận thức một chút."

Tiêu Mộ Vũ nhíu mày, không e dè nhìn hắn: "Chúng ta không phải người cùng thế giới, cần thiết nhận thức sao?"

"Tôi rất thích tính cách ngay thẳng của Tiêu tiểu thư, cách làm của tôi đích xác thực cổ quái, nhưng chờ đến chúng ta nói chuyện rồi, tôi nghĩ cô sẽ hiểu. Cho nên, tiểu thư có vui lòng dành ít thời gian cùng tôi đàm đạo không?"

Tiêu Mộ Vũ nhìn đồng hồ: "Trong nhà có người chờ tôi trở về."

"À, đồng đội của cô sao? Xin mời yên tâm, tôi sẽ phái người đi thông tri các nàng."

Ánh mắt Tiêu Mộ Vũ tức khắc có chút sắc bén, nhìn nam nhân như cũ tươi cười hòa ái.

"Tiêu tiểu thư không cần hiểu lầm, cô đã nói tôi có thể biết tên cô dễ như trở bàn tay, cũng đừng ngạc nhiên tôi có thể biết được hành tung đồng đội cô. Nhưng xin cô tin tưởng, tôi không phải uy hiếp, chỉ là bày tỏ thành ý, tôi sẽ đợi đến ngày cô đáp ứng." Nói xong hắn lại cúi người chào.

Hắn thực thủ lễ, ôn tồn lễ độ, khí tràng nội liễm mà cường đại, là một người lợi hại, nhưng Tiêu Mộ Vũ cũng không thích, cảm giác thật giống một người được lập trình sẵn theo những lễ tiết vốn có. So với loại này đồng dạng có mục đích tiếp xúc, nàng càng thích Thẩm Thanh Thu trực lai trực vãng, cũng không chán ghét nàng ấy ngầm tính toán, cho dù vô lại cũng thực đáng yêu.

------------------------------------

*Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Tiêu à, đó là vợ cô, cô nhất định cảm