Tối nay Lâm Đế không lật thẻ bài của phi tần, một mình ngủ lại điện Dưỡng Tâm.

Ông đang ngủ say đột nhiên bị Bành Mãn đánh thức, vốn còn đang tức giận, sau khi nghe Bành Mãn bẩm báo vài câu, một chút mơ màng chưa tỉnh ngủ đều bay mất.
Cung nhân nhanh chóng hầu hạ Lâm Đế đứng dậy mặc y phục, lúc cầm theo đèn lồng ra ngoài, Thanh Yên đã đứng đợi sẵn.
Bành Mãn chỉ nói sơ lược vài câu, lúc này Lâm Đế thấy Thanh Yên, lập tức hỏi: "Nói tỉ mỉ nói lại chuyện vừa rồi cho trẫm nghe."
Thanh Yên liền nói chuyện Mai tần xông vào cung Minh Nguyệt sau đó bẩm báo lại những lời Mai tần nói.

Lâm Đế gần đây đã xuất hết binh lực đi tra manh mối năm đó, lúc này nghe những lời này của Mai tần sao có thể không hiểu chuyện gì đang xảy ra, trong lòng vừa sợ vừa tức.
Trên đường đi đến cung Minh Nguyệt, ông phân phó Bành Mãn: "Đi gọi Huệ phi đến!" Ông nghĩ nghĩ nói thêm, "Phái thêm người qua điện Ngân Sương một chuyến, sống chết đều mang đến."
Bành Mãn cúi người nhận lệnh rời đi, Lâm Đế thì vội vàng chạy đến cung Minh Nguyệt.
Lúc đi vào trong phòng, Mai tần đã trấn tĩnh lại, bên ngoài khoác áo của Tiểu Lam, đang cầm lấy một chén nước ấm uống.
Trên mặt Mai tần vốn có vết sẹo dọa người, đêm hôm khuya khoắt thế nào nàng còn tóc tai bù xù mặt mũi đầy nước mắt, nhìn còn thấy đáng sợ hơn cả quỷ.

Lâm Đế chỉ nhìn một cái, trái tim của ông thật sự là đã nhảy lên tận cổ họng, nhanh chóng dời ánh mắt qua Tiêu Lam dịu dàng thanh lịch bên cạnh.
Nhìn đi, đây mới là ái phi của trẫm.
Thật sự lương thiện dịu dàng lại có tài đức, biết rõ hung thủ năm đó hạ độc mình là Mai tần, nhưng nàng vẫn quan tâm lấy áo khoác với chuẩn bị nước nóng.
Lâm Đế so sánh như thế này, sự yêu thích của ông đối với Tiêu Lam càng sâu đậm hơn.
Mai tần nhìn thấy người đến, nhanh chóng quỳ xuống, đầu tiên là dập đầu ba cái thật mình, sau đó quỳ trên đất khóc ròng: "Bệ hạ, thiếp thân tự biết bản thân nghiệp chướng nặng nề, chết chưa hết tội, nhưng thiếp thân không muốn bệ hạ bị kẻ gian che mắt.

Cho dù hôm nay nô tỳ có chết, cũng muốn chết trong tay bệ hạ, chết rõ ràng minh bạch!"
Lâm Đế không nói chuyện, lạnh lùng nhìn nữ tử quỳ trên mặt đất một chút, lôi kéo Tiêu Lam ngồi lên giường.

Lâm Phi Lộc cũng chạy đến, tiểu cô nương còn buồn ngủ bò vào trong ngực ông, giọng ồm ồm hỏi: "Phụ hoàng, Mai tần nương nương nói có kẻ muốn giết người, là thật sao?"
Lâm Đế sờ sờ cái đầu nhỏ của cô, trầm mặt nhìn người đang quỳ: "Nàng cứ quỳ đó đi, suy nghĩ thật kỹ chi tiết sự thật năm đó, chờ Huệ phi đến, sẽ nói cùng nhau."
Mai tần khóc đáp vâng.
Nàng cũng biết bệ hạ không thích gương mặt này, vẫn luôn quỳ trên mặt đất không dám ngẩng đầu lên.
Một lúc sau, Huệ phi đã tới.
Tối nay nàng vốn không yên giấc, bất thình lình nghe thấy có người gõ cửa, nói bệ hạ truyền nàng đến tra hỏi.
Trong lòng Huệ phi rơi lộp bộp, liền biết đại sự không ổn.

Chuyện gì đến cũng đã đến, ngược lại lại nàng càng bình tĩnh hơn, vẫn luôn duy trì vẻ bình thản.

Sau khi thì thầm phân phó tỳ nữ thiếp thân, liền vội vàng ra cửa.

Chỉ là không ngờ khi vừa tới cung Minh Nguyệt, tiến vào trong phòng đã nhìn thấy Mai tần quỳ trên mặt đất, lại nhìn khí thế của Lâm Đế, dù nàng có bình tĩnh đến đâu cũng bắt đầu hoảng loạn.
Từ cửa phòng bước vào bên trong có mấy bước chân, nàng hoảng hốt đến mức cả người đều đổ mồ hôi lạnh, dưới tầm mắt của Lâm Đế nàng chậm rãi quỳ xuống, cố gắng duy trì giọng nói thật bình tĩnh: "Thần thiếp bái kiến bệ hạ, đã canh giờ này rồi không biết bệ hạ gọi thần thiếp đến đây là có chuyện gì?"
Lâm Đế lạnh lùng nói: "Nàng thấy Mai tần ở đây, nàng không cảm thấy kinh ngạc sao?"

Huệ phi miễn cưỡng cười một tiếng: "Có chút kinh ngạc, nên thần thiếp đang chờ phân phó của bệ hạ."
Lâm Đế cũng nói luôn: "Mai tần, nàng kể lại một lần nữa chuyện gì đã xảy ra tối nay."
Mai tần chậm rãi nâng người dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm Huệ phi, trong đôi mắt sưng đỏ lóe lên một tia ấm độc, Huệ phi nhìn thấy lập tức nổi cả da gà.
Mai tần kể lại chuyện tối nay không thiếu một chi tiết nào, kể cả chuyện nàng phái người đi tìm Lưu Tam nhưng cũng không tìm thấy, dưới gối có giấu kéo, không biết tại sao trong phòng lại có mùi thơm, cửa bị phá và người áo đen.
Mỗi một câu Mai tần nói, sắc mặt Huệ phi lại trắng hơn một phần.
Mai tần nói xong câu cuối cùng, nàng xoay người lại nhìn Huệ phi gằn từng chữ: "Huệ phi tỷ tỷ, đây là tỷ muốn giết người diệt khẩu."
Giọng của Huệ phi the thé: "Muội ngậm máu phun người! Bình thường tỷ và muội không thù không oán, tỷ tỷ muội muội đối xử tốt với nhau, sao lại có thể làm chuyện ác độc như vậy! Không biết muội muội đắc tội với ai, dẫn đến họa chết người, lại giáng họa lên đầu tỷ!"
Huệ phi vừa dứt lời, liền quay qua dập đầu với Lâm Đế: "Cầu bệ hạ chủ trì công đạo cho thần thiếp!"
Sắc mặt của Lâm Đế rất khó coi.
Mặc dù ông không thích Mai tần, nhưng ở trong hoàng cung của ông, vậy mà lại có thể phát sinh ra chuyện phi tần của ông bị hành thích, chủ nhân đứng sau chuyện này dám cả gan làm loạn, liệu có để vị Hoàng đế như ông vào mắt không?!
Ông nhìn Mai tần chằm chằm, trầm giọng hỏi: "Nàng nói xem, vì sao Huệ phi muốn gϊếŧ nàng diệt khẩu?"
Lời này vừa hỏi ra, Huệ phi cảm thấy cả người mình đều mềm nhũn, suýt ngã khuỵu xuống, nhưng nàng vẫn ương ngạnh, hai tay dưới ống tay áo nắm chặt, nhìn xuống.
Mai tần nhắm mắt lại, khóe miệng hiện lên nụ cười quỷ dị, phối hợp với khuôn mặt đầy sẹo của nàng, càng khiến khuôn mặt của nàng trở nên kinh khủng, nàng nhìn Tiêu Lam bên cạnh Lâm Đế một chút, chậm rãi nói: "Chuyện này, còn phải nói từ tám năm trước."
Vào đêm khuya đó, chân tướng dẫn đến Lục hoàng tử Lâm Chiêu Viễn ngu dại, cuối cùng cũng chậm rãi được hé lộ.
Làm gì có chuyện số mệnh của mẹ đẻ không rõ nên chọc giận thần linh, chẳng qua chỉ là vì tranh thủ tình cảm dẫn đến một cuộc mưu hại thôi.

Lão Lục vốn nên là một hoàng tử thông minh khỏe mạnh, Tiêu Lam cũng vốn nên thuận lợi tấn lên tần vị.
Lâm Đế nghe nàng nói xong chữ cuối cùng, ông cũng không nhịn nổi nữa, ném mạnh chén trà xuống đất.
Chén trà vỡ nát, mảnh vỡ văng cắm vào bàn tay mềm mại của Mai tần.

Nàng không hề để ý chỉ nhẹ nhàng lau máu tươi đi, khóe miệng vẫn nở nụ cười.
Chuyện đã đến nước này, Huệ phi cũng sẽ không bỏ qua cho nàng.
Cho dù nàng có chết, cũng muốn lôi kéo Huệ phi làm đệm lưng cho nàng!
Huệ phi sớm đã đổ mồ hôi lạnh, chỉ không ngừng lặp lại: "Muội ngậm máu phun người! Tỷ căn bản không biết loại thuốc mà muội nói! Bệ hạ! Cầu bệ hạ làm chủ, thần thiếp trong sạch, bệ hạ!"
Mai tần nhìn nàng một cái sâu kín, từng câu từng chữ rõ ràng: "Bệ hạ, người sắp chết, lời nói cũng thật hơn."
Cho dù không có chứng cứ thì thế nào? Mai tần nàng cũng đã đến bước đường cùng rồi, hiện tại nàng đang dùng mạng của mình để đánh đổi chân tướng năm đó, chứng cứ bây giờ không còn quan trọng nữa, Lâm Đế tin hay không mới là quan trọng.
Lúc này, thị vệ qua bên điện Ngân Sương kiểm tra cũng đã quay trở lại báo cáo.
Bành Mãn hỏi chuyện rồi tiến lên bẩm: "Bệ hạ, trong điện Ngân Sương không có một ai, thích khách không biết tung tích, chỉ có hai thi thể, là cung nữ của điện Ngân Sương.

Nô tài sợ ảnh hưởng đến quý nhân và công chúa, nên bảo bọn họ mang xác đến tạp dịch phòng rồi."
Lâm Đế trầm giọng hỏi: "Nguyên nhân cái chết là gì?"
Bành Mãn đáp: "Kéo đâm thủng lồng ngực."
Cái này giống với những gì Mai tần vừa nói.

Xem ra là thích khách thấy Mai tần chạy thoát, mới dùng cái kéo kia đâm chết hai cung nữ diệt khẩu.
Chuyện cho đến nước này, không thể giả được nữa, Lâm Đế đâu chỉ có từng đó tức giận, bây giờ ông còn muốn bóp chết độc phụ sống sờ sờ đang kêu oan kia.
Mặt mũi Huệ phi đầy nước mắt, giống y chang Mai tần trước đó, đều liều chết không nhận tội, thậm chí còn giơ tay lên thề: "Không phải thiếp! Bệ hạ, thần thiếp không làm chuyện này! Nếu thiếp có lời nói dối chết không toàn thây!"
Huệ phi biết bây giờ trong tay Mai tần không có chứng cứ, thích khách cũng đã chạy, không có cách nào chứng minh là nàng phái người đi cả.


Mặc kệ Lâm Đế tin cũng được, không tin cũng được, không có chứng cứ thì định tội nàng thế nào.
Mai tần đợi Huệ phi giảo biện xong, lại mở miệng nói: "Bệ hạ, thích khách kia bị thiếp thân đâm một nhát lên cánh tay.

Chỉ cần hiện tại các cung đều kiểm tra một lượt, liền có thể tra ra!"
Huệ phi cắn răng quỳ trên mặt đất không nói lời nào.
Lâm Đế trầm giọng phân phó Bành Mãn đi kiểm tra toàn bộ người trong cung Huệ phi, xem có ai trên cánh tay có vết thương không.

Nếu không có thì kiểm tra lần lượt các cung khác và cả cung nhân lẫn thị vệ trong cung.

Kể cả phải lật cả cái hoàng cung này lên, cũng phải tìm ra được tên thích khách!
Náo loạn một hồi, đêm đã rất muộn, Mai tần cười quỷ dị, Huệ phi khóc lóc kêu oan, Lâm Đế nghe mà cảm thấy đầu đau nhức không thôi, lại nhìn qua Tiêu Lam hốc mắt đỏ bừng trầm mặc không nói gì bên cạnh, lập tức vừa áy náy vừa đau lòng.
Nếu không phải là hai người này hãm hại, những năm này nàng sống cũng không khó khăn như vậy?
Lâm Đế không kìm được lòng ôm nàng vào trong ngực, thấp giọng hỏi: "Chờ đến khi tra được manh mối, Lam Nhi muốn trẫm xử trí bọn họ như thế nào?"
Tiêu Lam dựa vào trong ngực của ông, đuôi mắt đỏ ửng, điềm đạm đáng yêu, nàng cố gắng nở nụ cười với ông: "Thiếp thân đều nghe theo bệ hạ phân phó."
Lâm Đế vỗ vỗ tấm lưng mảnh khảnh của nàng, thở dài một hơi.
Truy lùng hết cung nhân trong công là một chuyện rất phức tạp, một tâm chắc chắn không đủ thời gian.

Lâm Đế sai người dẫn Mai tần và Huệ phi đi mỗi người nhốt ở một nơi ở trong Vĩnh Hạng, chờ tra ra manh mối lại thẩm tra tiếp.
Bọn họ vừa đi, ông cũng lười trở về điện Dưỡng Tâm, trực tiếp ở lại với Tiêu Lam, thuận tiện nhân cơ hội này trấn an nàng.
Sáng sớm hôm sau, chuyện đêm qua phát sinh truyền ra ngoài chấn động cả hậu cung.

Dù sao động tĩnh Bành Mãn dẫn người đi tìm thích khách không nhỏ.

Cung Dao Hoa của Huệ phi bị tra đầu tiên, nhưng khi tra đến các cung khác vẫn không tìm thấy thích khách bị thương ở cánh tay.
Huệ phi làm việc cảnh giác, tất nhiên sẽ không dùng người của cung mình.
Thái hậu nghe nói có manh mối chân tướng năm đó, bà phái người đi qua một chuyến hỏi chuyện.

Sau đó cung nhân trở về bẩm báo, thái hậu mới biết được Huệ phi có tham gia vào chuyện này, bà trầm mặc một hồi lâu.
Lâu sau, bà tự giễu cười một tiếng: "Xem ra cũng có lúc ai gia nhìn nhầm người."
Lâm Niệm Tri từ lần trước bị Huệ phi tát một bạt tai, từ sau đó nàng chưa từng nói một câu nào với Huệ phi.
Tính tình của Lâm Niệm Tri bướng bỉnh, mặc dù trong lòng oán trách, nhưng nàng cũng biết chuyện mưu hại công chúa nói ra sẽ có hậu quả gì.

Nàng vừa muốn bảo vệ mẫu phi, vừa thấy áy náy với Tiểu Ngũ, cả người cũng không hoạt bát như trước nữa.
Nửa đêm hôm qua cung nhân đến truyền Huệ phi đi, Lâm Niệm Tri vừa mới uống thuốc an thần nên ngủ rất say, đến sáng ngày hôm sau mới biết được có chuyện gì xảy ra.

Vĩnh Hạng là nơi giam giữ trọng tội ở trong cung, Huệ phi bị mang đến đó giam giữ, là có ý nghĩ gì thì không cần nói ai cũng biết.
Lâm Niệm Tri vì chuyện Tiểu Ngũ mà vẫn luôn áy náy, hiện tại nàng lại biết thêm chuyện Lục đệ bị hạ độc dẫn đến ngu dại mẫu phi nàng cũng có liên quan.

Trong lòng vừa tức giận vừa hận lại khổ sở, nàng quýnh lên tức giận đến độ hôn mê bất tỉnh.
Trong cung huyên náo long trời lở đất, cung Minh Nguyệt ở đầu nguồn lại không có động tĩnh gì, bình tĩnh giống như không có gì xảy ra.
Buổi sáng, sau khi Lâm Đế rời đi không lâu, liền có cung nhân đến đưa đồ ban thưởng.
Trước đây Lâm Đế chỉ thưởng đồ cho mỗi Lâm Phi Lộc và Tiêu Lam, lần này ngay cả Lâm Chiêu Viễn cũng được thưởng, cậu được thưởng bút, mực, giấy, nghiên mực, còn có cung tên đồ cưỡi ngựa, đồ vật các hoàng tử khác được thưởng, đến buổi trưa, tất cả đều được tặng bổ sung đầy đủ.
Lâm Phi Lộc ngồi xổm bên cạnh vườn hoa tưới hoa, cô nhìn Lâm Chiêu Viễn hưng phấn chạy vòng quanh đám đồ được ban thưởng, vừa chạy vừa nói: "Của ta! Tất cả đều là của ta!"
Cậu chưa từng được tặng nhiều lễ vật như vậy.
Mặc dù tiểu hài ngốc nghếch như cũng biết phụ hoàng là người lợi hại nhất, tất cả mọi người đều phải nghe lời phụ hoàng.

Hiện tại người lợi hại nhất đưa cậu nhiều đồ như vậy, tất nhiên cậu rất vui vẻ rồi.
Tiêu Lam ngồi một bên nở nụ cười, khuôn mặt nàng vẫn luôn dịu dàng như vậy, nàng không có loại cảm giác đắc ý sau khi đã báo được đại thù.
Nàng chính là người như vậy, cho dù có vùng dậy cũng không mất đi phần mềm lòng kia.

Ngược lại, Thanh Yên và Vân Du lại thật sự rất cao hứng, nói chuyện hay làm việc đều vui sướng hớn hở.
Vân Du vừa kéo dây vừa hỏi Tiêu Lam: "Nương nương, người nói xem bệ hạ sẽ xử trí Mai tần và Huệ phi thế nào ạ? Mưu hại hoàng tử là tội chết đó."
Tiêu Lam trách cứ nàng: "Những chuyện này bệ hạ tự có chủ trương không cần ngươi lắm miệng."
Vân Du lè lưỡi, từ nhỏ nàng và Tiêu Lam lớn lên cùng nhau, sau đó nàng theo Tiêu Lam tiến cung, nên tính tình cũng thoải mái hơn Thanh Yên nhiều.

Một lúc sau nàng chạy đến bên cạnh Lâm Phi Lộc, giúp cô tưới hoa: "Công chúa, người cảm thấy bệ hạ sẽ xử lý Mai tần thế nào?"
Lâm Phi Lộc nhổ đám cỏ núp trong bụi hoa lên, ném qua bên cạnh, giọng nói trẻ con có chút hờ hững: "Không phải phụ thân của Mai tần vẫn còn ở Giang Nam xử lý lũ lụt sao? Nhiều lắm là đày vào lãnh cung."
Công chúa là người thông minh, cô đã nói như vậy, khẳng định đúng đến tám chín phần mười.
Vân Du có chút vẫn chưa hết giận, lại hỏi: "Vậy Huệ phi nương nương thì sao?"
Lâm Phi Lộc lấy khăn lau tay: "Cùng lắm là hạ phân vị rồi cấm túc một thời gian."
Vân Du thất thanh: "A? Chỉ như vậy thôi sao? Cũng lợi cho bọn quá rồi?"
Tiêu Lam ở bên cạnh trách móc: "Vân Du, ăn nói cẩn thận."
Vân Du phủi phủi miệng, không dám nói gì thêm nữa.
Ba ngày sau, việc tìm kiếm thích khách của thị vệ cũng có kết quả.

Nhưng người đã chết rồi, tìm được cái xác ở trong một cái giếng cạn, vết thương bị kéo đâm ở trên cánh tay đã bị mục rữa.

Cùng lúc đó, thị vệ cũng tìm được một cái xác khác, chính là thái giám Lưu Tam của điện Ngân Sương mất tích.
Lưu Tam là người trực tiếp ám sát Lâm Phi Lộc, hắn vừa chết, Huệ phi cũng có thể kéo được bản thân ra khỏi liên quan đến chuyện này.
Bọn họ cũng đã tra ra được thân phận của thích khách đã chết, là một thị vệ tuần tra trong cung, không có quan hệ với Huệ phi.

Hiện nay người cũng đã chết rồi, Mai tần nói miệng nhưng không có chứng cứ chứng minh được người này là do Huệ phi phái đến.
Huệ phi làm việc ngoan độc cũng rất nhanh chóng, phàm là người có liên quan đến manh mối có thể tra ra được nàng đều hạ lệnh gϊếŧ không còn sót lại một ai.
Thật ra đêm hôm đó Lâm Đế nghe những gì Mai tần khóc lóc kể lại ông đều tin đó là lời nói thật.

Mặc dù Huệ phi đã hủy diệt toàn bộ chứng cứ, nhưng chỉ làm tội ác của nàng ta trong lòng Lâm Đế càng thêm sâu đậm.
Bây giờ ông mới biết vị phi tử này của ông là một người không chỉ có tâm cơ, mưu lược lại còn là một nữ tử lòng dạ độc ác.

Những năm này nàng ở trong cung an phận thủ thường không tranh không đoạt, ngay cả thái hậu cũng đều tán dương nàng rộng lượng.


Huệ phi đúng là trêu đùa người trong cung xoay như chong chóng!
Lâm Đế thật sự là tức giận đến sôi cả máu, nhưng chuyện lần này cũng giống như chuyện của Mai tần.

Ông tức giận, ông muốn gϊếŧ người, nhưng ông vẫn phải để ý đến trọng thần trong triều đình.
Phụ thân của Huệ phi đang giữ chức thị lang bộ hộ, là một dũng tướng trong việc quản lý quốc khố, nhà ngoại Huệ phi không có không ít người làm quan ở khắp nơi, phát triển kinh tế của địa phương đó cực kỳ tốt, tiền thuế hằngnăm nộp lên quốc khố đều xếp trong mười vị trí đầu trong danh sách đóng góp cho quốc khố.
Mà Huệ phi còn sinh cho ông một trưởng công chúa, cũng là đứa con đầu tiên của Lâm Đế.
Mặc dù mưu hại hoàng tử là đại tội nhưng Huệ phi làm việc quá sạch sẽ, dù có Mai tần vạch trần lỗi lầm của nàng nhưng lại không có chứng cứ xác thực, Lâm Đế cũng không thể thật sự định tội nàng được.
Giống như Lâm Phi Lộc đoán, sau mấy ngày điều tra và thẩm vấn, Lâm Đế hạ ý chỉ.
Mai tần bị tước đi phân vị, đày vào lãnh cung.

Huệ phi bị giáng xuống tần vị, cấm túc nửa năm, lập tức chuyển ra khỏi chính điện của cung Dao Hoa.
Lâm Đế không thể giáng tội trừng phạt nàng, cũng chỉ có thể làm cái khác để hả giận.

Ví dụ nhưng chỗ ông ban cho Huệ tần ở là cung điện bị bỏ hoang từ thời của tiên hoàng, trong cung lâu lâu náo loạn chuyện chỗ đó có ma quỷ.
Cung bị bỏ hoang này vốn tên là cung Minh Tụy, trước khi Huệ tần chuyển đến đây ở Lâm Đế đã cho người đổi tên cung này thành Hối Tính đường.
Ăn năn hối cải, cái tên này đánh thẳng vào mặt của Huệ tần.
Lúc Huệ tần được cung nhân dìu đến nơi ở mới, xuyên qua ánh mặt trời chói chang nàng nhìn thấy cái tên trên tấm bảng hiệu kia, suýt nữa phun ra một ngụm máu.
Con người là một loại động vật rất kỳ quái, trải qua bao nhiêu chuyện như vậy, cuối cùng hận ý của nàng đối với Tiêu Lam đã giảm đi không ít, đa phần oán hận đó đều bị Mai tần cướp đi.
Mai tần cũng giống như vậy, từ khi chuyển vào lãnh cung, nàng đã không đa, búp bê hình nộm Tiêu Lam và Lâm Phi Lộc, mỗi ngày đều chỉ đâm búp bê của Huệ tần, nguyền rủa nàng ta chết không yên lành.
Cùng với ý chỉ giáng tội hai người này, còn một một thánh tấn phong chỉ khác, được truyền đến cung Minh Nguyệt.

Trong thánh chỉ viết Tiêu thị huệ chất lan tâm*, có công sinh dưỡng hoàng tử và công chúa, tấn phong chiêu nghi.
(*)蕙質蘭心.

huệ chất lan tâm: chỉ người cao nhã, thanh khiết.
Phân vị tiếp theo trên chiêu nghi, là tần
Lâm Đế vốn định trực tiếp phong Tiêu Lam lên tới tần, nhưng ông nhớ lại năm đó cũng là vì ông quá sủng ái nàng mới dẫn đến chuyện nàng bị ám hại, cho nên lần này ông sẽ chậm lại một chút, không để nàng bị người khác chú ý.
Hơn nữa ông còn định thưởng cho Tiêu Lam một cung điện mới, nhưng Tiêu Lam thấy hai đứa bé đều quen ở đây rồi, nên uyển chuyển lấy lý do từ chối.
Vườn hoa của Lâm Phi Lộc mới xây dựng, bây giờ tiểu cô nương đang khí thế hừng hực thực hiện sự nghiệp trồng hoa của mình, Lâm Đế xem xét cũng không cưỡng cầu mẹ con các nàng.
Lần này Tiêu Lam trực tiếp nhảy lên bốn phân vị, mặc dù mọi người đều biết chuyện năm xưa đã tra ra manh mối là Tiêu Lam bị hại, Lâm Đế đây là muốn đền bù cho mỹ nhân, nhưng một lần thăng tấn nhiều như vậy, người trong hậu cung vẫn cảm thấy hơi bất ngờ.
Bốn phi bây giờ chỉ còn hai phi, tâm tư của đám mỹ nhân trong hậu cung lại bắt đầu chuyển động.

Trước đây vị trí bốn phi này bị chiếm giữ sít sao, các nàng đã dốc hết sức phấn đấu đến tần vị, bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội được tấn thăng phân vị, tất nhiên là mọi người đều kích động.
Trong hậu cung đã bắt đầu nổi lên trận gió mới.
Từ Lam quý nhân trở thành Lam chiêu ghi, Tiêu Lam vẫn là dáng vẻ trầm tĩnh như trước.
Nếu như so sánh nàng của hiện tại và trước đây, thì nàng của hiện tại đã thông minh hơn rất nhiều, biết nên làm thế nào có thể khiến cho Lâm Đế thích nàng, biết nên lợi dụng ưu thế của mình như thế nào.
Nhưng nàng không muốn tranh thủ tình cảm, nàng chỉ hi vọng những gì nàng làm có thể để cho hai đứa bé bình an lớn lên là được.
Ngược lại, Lâm Phi Lộc không nghĩ giống nàng.
Đã đi đến nước này rồi, không tranh cũng phải tranh.
Dù sao cũng phải tranh, không bằng tranh cái lớn luôn.
Cô cảm thấy phi vị cũng rất tốt..