Gác lại mọi chuyện cho Phúc Kiến xử lý.
Sau đó Ninh Vương cùng với Hắc Lang được một nữ phục vụ nhà hàng dẫn đường đến phòng VIP để thưởng thức bữa ăn.
Mặc dù không muốn, nhưng đây là nhiệm vụ lão bản giao cho nàng đồng thời nàng cũng chưa muốn chết mà dám từ chối hai vị sát thần này.
Dọc cả quãng đường đi vị này nữ phục vụ cả thân thể đều cực kỳ sốt sắng và lo sợ.

Nàng sợ mình làm gì đó sai sót cuối cùng kết cục là giống hai vị kia nữ phụ nhân đang được Hắc Lang cầm trên tay mà lôi đi.
Ninh Vương liếc mắt quan sát vị này nữ phục vụ viên một cái thì có chút bất ngờ.
Hắn phát hiện nàng không chỉ có một gương mặt xinh đẹp cùng mà còn sở hữu một thân hình vô cùng quyến rũ.

Bộ đồng phục nhân viên bó sát cùng chiếc váy ngắn để lộ cặp đùi trắng dài càng làm cho nam nhân không rời được mắt.
Nếu như cho hắn chấm điểm thì nàng ta chắc phải được 90 điểm trên thang 100 về gương mặt.

Còn thân hình thì phải được khoảng 94 trên 100, đây đích thị là một nữ nhân cực phẩm a.
Hắn càng nhìn càng thấy thích, không thể rời mắt khỏi nữ nhân này.

Dạng này nữ nhân chính là kiểu mẫu mà Ninh Vương rất ưa thích a, chứ không phải mấy cái tiểu nữ hài mới lớn ở trong trường, không có một chút ý vị nào.
“Dò xét”.
Ninh Vương điều động ý niệm sử dụng chức năng dò xét để lấy thêm được những thông tin khác về nàng ta.

Nếu thích hợp thì có thể thu làm một cái làm ấm dường hoặc là một cái nưc thuộc hạ chẳng hạn.
“Đinh, dò xét đối phương tiêu tốn 20 điểm tín dụng.
“Vì đồng tiền USD là đồng phổ biến hàng đầu thế giới này vậy nên lấy đồng tiền này làm chuẩn, mỗi 1 điểm là 100 USD”.
“Mời ký chủ xác nhận”.
Âm thanh hệ thống thông báo ngược trở lại yêu cầu hắn xác nhận thanh toán.
“Xác nhận”
Ninh Vương xác nhận thanh toán.
Mặc dù Ninh Vương không có chính thức cầm tiền trong tay hay trong thẻ.

Nhưng vì thuộc hạ tương đương với một thành viên trong thế lực của hắn mà tài sản của thuộc hạ chính là tàn sản của chủ nhân vì vậy hắn hoàn toàn có thể tự do chi tiêu mà không cần phải sở hữu về mặt pháp luật hay giấy tờ gì hết.
“Đinh, dò xét thành công”.
Âm thanh của hệ thống thông báo quá trình dò xét đã được thực hiện thành công.

Ngay sau đó xuất hiện trước mặt Ninh Vương là một màn hình sáng chứa đựng thông tin về nữ nhân trước mặt.
>
>

>
>
>

>

Quan sát thông tin trên màn hình sáng một lượt Ninh Vương cũng đã nắm được đại khái về thông tin của nàng.

Nhưng chi tiết làm hắn chú ý nhất là về tuổi thọ của nàng.
“Hah, chết sớm như vậy 9/10 phần là vì nhan sắc của nàng rồi, ta khá chắc nàng có rất nhiều kẻ theo đuổi đây mà”.
“Nếu như đã gặp được ta thì ta cũng chẳng ngại gì mà thu thêm một cái nữ nhân vào tay chứ, huống chi nữ nhân trong mắt ta cũng rất là hợp ý”.
Những suy nghĩ cứ vu vơ trong đầu hắn thì bất giác đã tới cửa phòng VIP rồi.
Nàng mở cửa cho hắn và Hắc Lang tiến vào bên trong còn hai cái xác thì vứt một góc ở bên ngoài.
Sau đó nàng dự định đóng cửa rời đi thì âm thanh của Hắc Lang vang lên giữ nàng ở lại.
“Chờ một chút, ngươi tạm thời chưa được đi, chủ nhân ta muốn ngươi ở lại bồi hắn”.
Trước đó Ninh Vương đã sớm truyền âm cho Hắc Lang nói hắn giữ nàng ở lại.
“A, xin lỗi ta còn phải đi phục vụ những khách hàng khác nữa mong hai vị thông cảm a”.
Thấy bản thân bị gọi lại Nhã Phương dự định từ chối khéo sau đó nhanh chóng chuồn đi chỉ nàng còn chưa kịp nói gì thì phía sau lại xuất hiện thêm hai thân ảnh đã đứng chắn ở phía sau nàng.
Chính là Đoạn Minh Sơn sau khi đã xử lý xong sự vụ ở cả bên ngoài bãi đậu xe và cả ở ngoài sảnh thì hắn được tên mập Phúc Kiến dẫn vào trong phòng VIP này.
“Ha ha, làm gì còn vị khách nào dám ở lại đây tiếp tục để mà ăn uống nữa, sớm đã chạy hết rồi ngươi cứ yên tâm mà làm việc của mình đi”.

Đoạn Minh Sơn cười lớn lên tiếng.
Hiện giờ hắn đang cực kỳ mất điểm trong mắt Ninh Vương a, bây giờ là lúc thích hợp để vớt vát lại chút ít uy tín, được từng nào hay từng ấy.
“Nhã Phương đúng không? Trần Thiếu để cho ngươi ở lại bồi hắn thì ngươi hãy nghe lời đi? Chẳng phải ngươi cũng đang rất cần tiền hay sao.

Như vậy đi hôm nay nhà hàng tạm thời đóng cửa chỉ phục vụ duy nhất Trần Thiếu và các vị đây ngươi ở lại bồi bọn họ.

Ngày mai ta tăng gấp 5 lần tiền lương cho ngươi”.
“Em trai của ngươi vẫn đang chờ ngươi đến thanh toán viện phí hàng ngày đó”.
Lúc này Phúc Kiến tiến đến phía nàng khuyên nhủ nàng vài câu cho nàng tìm đường tốt mà chọn.

Hắn thậm chí còn đánh đòn tâm lý về việc em trai của Nhã Phương nàng vẫn còn đang ở trong bệnh viện cần tiền cứu chữa, mà người thân duy nhất của em trai nàng chính là nàng.
Gấp 5 lần sao?
Trong lòng nàng lúc này cũng đang có chút do dự với điều kiện hấp dẫn này.

Nhưng đồng thời cũng lo sợ cho an nguy của bản thân, nàng cho rằng vị này Trần Thiếu yêu cầu nàng ở lại bồi hắn 9, 10 phần là vì nhan sắc của nàng.
Bất quá nàng quan sát được vị này Trần Thiếu so với nàng nhỏ cũng phải gần chục tuổi a?
Nàng suy nghĩ một hồi vẫn là cảm thấy có chút không thích hợp a.
Chẳng lẽ vị này thiếu gia muốn thử cảm giác lạ, chơi những trò đặc biệt với nàng hay sao?
Nghĩ một hồi mà Nhã Phương lạnh cả sống lưng.
“Ta…ta”.
Thấy nàng vẫn còn có chút do dự, Ninh Vương từ bên trong thốt ra một câu khiến cho nàng phải chủ động vào trong bồi hắn.
“Nhã Phương đúng không? Hôm nay ngươi bồi ta một chút, ta khẳng định có thể giúp ngươi chữa khỏi bệnh cho em trai mình và có thể giúp ngươi trở thành một người đứng ở vị trí cao hơn hiện tại rất nhiều”.
“Cái giá này không tồi chứ?”.
Nghe thấy điều kiện của hắn Nhã Phương không do dự nữa mà lập tức liền bước vào bên trong tiến đến phía hắn nói.
“Ngươi…ngươi chắc chứ?”.
Nhã Phương xác nhận lại câu nói vừa rồi của hắn.
“Hah, ta đây sẽ phải tổn hao tâm tư, tiêu tốn sức lực chỉ để bắt lại một cái nữ nhân thôi sao?”.
“Hửm?”
Ninh Vương ngón tay hướng gương mặt nàng nâng nhẹ cái cằm lên, khoé miệng nhếch nhẹ mà thanh lãnh nói.
Bị một cái tiểu nam sinh cầm lấy cái cằm của mình, gương mặt nàng cũng không hiểu vì lý do gì mà lại có chút ửng hồng lên.
Lẽ nào là do sự soái khí của hắn ư?
Không thể nào?
Đầu óc nàng dường như có chút quay cuồng rồi a.
Sau cùng những điều kiện mà hắn đã đưa ra cũng đã được hắn chắc nịch mà khẳng định Nhã Phương dù muốn hay không cũng phải tin.
Vì nếu như Ninh Vương hắn đánh chủ ý lên nàng thì với cấp bậc này thân phận và gia thế của hắn thì nàng chỉ có tự sát mới trốn thoát được khỏi bàn tay của hắn.
Chấp nhận điều kiện này của hắn đồng nghĩa với việc nàng đã tự tay ký vào khế ước bán thân rồi.

Nhưng đổi lại em trai của nàng sau 2 năm hôn mê cuối cùng cũng có hi vọng rồi.
“Được…ta đồng ý ở lại”.
Nhã Phương vẫn còn chút sợ hãi mà giọng điệu có chút không liền mạch.
“Tốt, ngươi chỉ cần đứng đây khi nào ta cần thì rót rượu thôi”.
“Phúc Kiến, Minh Sơn các ngươi cũng vào bàn ngồi đi, cả ngươi nữa Hắc Lang ngươi cũng ngồi xuống đi”.
Ba người cũng bắt đầu ngồi xuống bàn sau đó Phúc Kiến ấn vào một cái công tắc ở bên cạnh.

Nửa phút sau có một gã mặc một bộ ghile đen trang trọng gõ cửa bước vào.
Là phục vụ của nhà hàng.
“Lão bản, hôm nay các ngươi muốn dùng món gì?”.
Hắn đưa cho Phúc Kiến một cuốn thực đơn mỏng sau đó lấy ra một chiếc bút cũng một quyển note nhỏ chuẩn bị ghi lại những gì Phúc Kiến nói.
“Hmm, ngươi kêu đầu bếp… cùng với 2 chai Lafite năm 82 lên đi”.
Phúc Kiến đọc tới đâu hắn liền ghi chép lại tới đó.
“Vậy là tất cả rồi đúng không lão bản?”.
Hắn hỏi lại một lần nữa cho chắc.
“Tạm thời như vậy thôi đã, các ngươi làm việc nhanh chóng một chút nhưng vẫn phải đạt yêu cầu cho ta nhớ chưa?”.
Phúc Kiến cũng không có gọi thêm gì nữa sau đó nhắc nhở hắn một chút rồi thôi.
“Ta hiểu rồi lão bản”.
“Các vị xin chờ một chút ta sẽ mang rượu lên trước còn đồ ăn sẽ được mang lên từng món.


Nếu còn có yêu cầu gì thêm mọi người cơ thể nhấn cái nút ở bên cạnh ta sẽ lập tức có mặt”.
Nói xong hắn liền gật đầu cúi chào nhẹ một cái sau đó rời đi.
Khoảng 2 phút sau tên phục vụ viên vừa nãy lại tiếp tục bước vào với một chiếc xe đẩy đựng đồ, bên trên là những chiếc ly thủy tinh cao cấp cùng với 2 chai rượu mà hồi nãy Phúc Kiến vừa mới gọi.
“Lafite-Rothschild năm 1982, đã đúng với loại ngài muốn chưa lão bản?”.
Hắn nhấc lên một chai rượu giơ ra trước mặt Phúc Kiến cho hắn kiểm tra qua lại một lượt xem đã đúng loại mà hắn muốn chưa.
Phúc Kiến quan sát qua một cái rồi gật đầu xác nhận đã đúng loại rượu mà hắn mong muốn rồi.
Thấy Phúc Kiến đã xác nhận tên phục vụ viên bắt đầu lấy ra một bộ dụng cụ khui rượu chuyên nghiệp mà khéo léo mở lắp từng chai một.

Sau đó bắt đầu rót cho từng người ngồi trên bàn một đến phiên của Ninh Vương thì tên phục vụ viên bị cản lại bởi một bàn tay.
Chính là Ninh Vương.
“Không”.
Ninh Vương từ chối rót rượu.
Tên phục vụ viên nhà hàng có chút ngơ ngác quay sang nhìn lão bản.
“Trần Thiếu, ngài không muốn uống rượu hay sao? Nếu vậy để ta kêu nhân viên mang lên cho ngài thứ khác”.
Phúc Kiến hướng Ninh Vương hỏi thăm ý muốn của hắn.
Chẳng lẽ vị này Trần Thiếu không uống được rượu hay sao?
“Không, ngươi đi ra bên ngoài đi, để nàng ta rót rượu”.
Thông suốt ý đồ của hắn Phúc Kiến đánh mắt cho tên phục vụ đang đứng đó một cái ra hiệu cho hắn đi ra bên ngoài trước.

Tên này phục vụ viên cũng rất hiểu ý lập tức để chai rượu vẫn còn đang rót dở xuống mặt bài sau đó cúi chào bước ra ngoài.

Sau khi gã phục vụ viên rời đi được khoảng nửa phút, nhưng chiếc ly thủy tinh trên bàn của Ninh Vương vẫn trống trơn chẳng có gì ở bên trong cả.
“Nhã Phương à, chẳng lẽ ngươi phải đợi ta nhắc thì mới chịu động tay sao? Ngươi quên mất mình đang ở đây để làm gì rồi sao?”.
Lúc này Nhã Phương mới chợt giật mình nhớ ra mục đích mình ở lại nơi này mà mau chóng lại gần dự định nhấc chai rượu lên bắt đầu chắt xuống ly của hắn.

Khi nãy nàng vẫn còn đang sững sờ trước hai chai rượu này mà vị kia đồng nghiệp mang vào, cái giá của nó khiến cho nàng quên mất mình đang ở đây không phải để chơi.
Nhưng mà lóng ngóng thế nào Nhã Phương nàng lại trượt tay một cái làm cả chai rượu đổ đầy một màu đỏ thẫm lên trên người Ninh Vương.
Khung cảnh lúc này khiến cho tất cả các vị đang có mặt tại đây cảm thấy một trận chướng mắt a.

Chỉ riêng Nhã Phương là sợ hãi bối rối đến cực điểm không biết phải làm sao bây giờ nữa.
TRỜI ƠI.
XIN NGÀI CỨU LẤY CON!
Đây chính là suy nghĩ trong đầu ngay lúc này của Nhã Phương.
Nàng vừa rồi không những làm đổ mất chai rượu trị giá 4000 USD, loanh quanh khoảng 90 triệu a.

Tiền đâu mà đền, mà cái này cũng không quan trọng bằng việc nàng vừa đổ rượu lên người vị này sát thần a.
Khi nãy hai vị kia phụ nhân gia cảnh không phú thì cũng quý mà còn bị giết chết không chớp mắt.

Còn còn một cái nữ nhân không gia thế như nàng, thì giờ có chết như nào cũng không biến hơn nữa nàng còn có em trai đang chờ nàng.
Nhã Phương nàng hiện tại không thể chết được.
“A…Trần Thiếu….ta xin lỗi…hức….a để ta lau giúp ngươi…”.
Nhã Phương thậm chí đã sợ đến phát khóc rồi mà cố gắng kìm nén lại cầm lấy chiếc khăn lau trên bàn mau chóng lau sạch đi giúp hắn chỉ là càng lau vết rượu càng loang lổ.
Ninh Vương bắt lại bàn tay đang cố lau đi vết rượu loang lổ trên cơ thể mình của Nhã Phương mà kéo lấy.
“ĐỦ RỒI! Ngươi đi ra ngoài, không cần lau nữa”.
Ninh Vương quát lớn một câu nhưng ngay lập tức liền kiềm chế lại, hắn không muốn phát tiết với một nữ nhân nhỏ yếu như nàng mà vẫy vẫy cái tay đuổi nàng đi.
HÍT….PHÙ~~~
Ninh Vương hít một hơi thật sâu sau đó thở ra rồi giơ tay che lấy cái chán cố gắng để không nổi nóng.
“Này Phúc Kiến, ngươi thanh toán cho nàng ta sau đó bảo nàng trở về nhà đi”.
Không được.
Em trai nàng.
Nó vẫn còn đang ở bên trong bệnh viện.
Khó khăn lắm mới có một tia hi vọng có thể tỉnh lại và sống một cuộc sống bình thường.


Một người chị gái như nàng không thể đánh mất nó khỏi tay được.
“Đừng mà Trần Thiếu, ngươi cho ta một cơ hội nữa, không ngài cho ta…hức hức”.
Nhã Phương quỳ xuống dưới chân hắn bắt đầu khóc lóc cầu xin hắn cho nàng thêm một cơ hội nữa.
CƠ HỘI SAO?
MỘT LẦN NỮA LẠI LÀ TỪ NÀY.
“CON M* Nó".
Ninh Vương khí thế bạo ngược mà phá không bắn ra khắp cả căn phòng khiến cho mọi thứ bên trong bắt đầu rung lắc dữ dội, khiến cho tất cả những kẻ đang có mặt bên trong căn phòng này đều lạnh gáy sợ hãi.
Sau đó hắn bắt lấy cái miệng nhỏ của Nhã Phương mà bóp nhẹ nói.
“Hôm nay ngươi là kẻ thứ 3 xin ta thêm một cơ hội thứ hai đấy Nhã Phương à”.
“Các ngươi xem ta là trò đùa của các ngươi đấy à?”.
Ninh Vương gằn giọng hỏi nàng cũng như là hỏi tất cả những kẻ đang có mặt trong phòng.
“Ư…Ưm”.
Nhã Phương cái miệng càng ngày càng bị bàn tay của Ninh Vương siết chặt lấy chỉ có thể phát ra vài tiếng rên rỉ nhẹ.
“Bây giờ ngươi muốn có thêm một cơ hội đúng không? Ta cho ngươi 2 sự lựa chọn”.
Từ bên trong lòng bàn tay Ninh Vương bỗng xuất hiện ra một cái ống thủy tinh nhỏ như từ hư không mà biến ra.

Bên trong là một thứ gì đó có màu đỏ như máu hình cầu và đầy gai góc có kích thước khoảng 1cm.
Không sai.
Thứ này chính là một trong những con ký sinh vật Sát Cơ Vỹ được sinh ra từ cặp Sát Cơ Vỹ đầu tiên, khác với đám đồng loại của mình.

Con này ký sinh vật được Ninh Vương ưu tiên nuôi dưỡng bằng vương huyết rất thường xuyên trong những ngày gần đây vì vậy nó mới có kích thước như hiện tại.
So với hai con ở bên trong cơ thể của Hắc Lang và Đoạn Minh Sơn thì chúng phải gọi con này bằng bố chứ chẳng đùa.

Riêng về khoản kích thước nó đã to hơn và mạnh hơn so với những con còn lại rồi.
“Bây giờ nếu như Nhã Phương ngươi lựa chọn nuốt vào thứ này đồng nghĩa với mạng và tất cả mọi thứ của ngươi từ giờ sẽ thuộc về ta, ta sẽ cho ngươi thêm một cơ hội nữa để cứu em trai mình và thay đổi cái cuộc sống nhàm chán vô vị này”.
“Hoặc là ngươi hiện tại liền cút khỏi tầm mắt của ta bằng không, không chỉ mình ngươi mà cả em trai của ngươi ta đều sẽ giết sạch”.
Nói xong Ninh Vương hất nàng ta qua một bên sau đó đặt bình thủy tinh lên trên mặt bàn.
“Đừng có làm mất thời gian của ta, ngươi có 10 giây đồng hồ”.
“Hoặc là uống hoặc là cút”.
“Chọn đi”.
Ngồi dưới mặt đất Nhã Phương lúc này có rất nhiều suy nghĩ bắt đầu chạy quanh tâm trí và suy nghĩ của nàng.
UỐNG HAY LÀ KHÔNG?
Mặc dù hiện tại nàng có thể lập tức rời khỏi đây ngay và luôn nếu như không uống nhưng rời khỏi đây xong rồi thì sao nữa? Không có tiền trong tay em trai của nàng trong bệnh viện mỗi ngày đều rất tốn tiền, nàng đã phải rất cố gắng một ngày làm mấy công việc liên tục thậm chí đã có lúc ngất đi vì kiệt sức.

Vì vậy khi nãy Ninh Vương cho nàng một tia hi vọng có thể khiến cho em trai nàng tỉnh lại, ngay lập tức bắt lấy mà không do dự một chút nào.
Cho nên Nhã Phương quyết định sẽ nuốt xuống thứ đồ không rõ nguồn gốc kia vì em trai nàng và cũng là vì bản thân của chính nàng.
Dù vị kia Trần Thiếu nói nàng nếu như không uống lập tức liền có thể cút thế nhưng chẳng có gì đảm bảo cho ngày mai và tương lai cả.

Tất cả những người ngồi trong căn phòng này ngày hôm nay chỉ cần một câu nói đều có thể khiến cho nàng chết mà không một phản kháng.
Một kẻ không tiền không thế như nàng một khi bị những người như Ninh Vương nhắm trúng thì mặc định là sẽ bị xâu xé mà không thể chống cự cho đến khi bị ăn sạch sẽ.
Nhã Phương đứng dậy sau đó dứt khoát mà cạy ra chiếc lắp trên ống thủy tinh mà nuốt Sát Cơ Vỹ vào bên trong cơ thể một cái ực.
“Hah, lựa chọn không tồi đâu nữ nhân”.
Sát Cơ Vỹ xâm nhập vào bên trong cơ thể của Nhã Phương, ký sinh vật bắt đầu nhanh chóng tìm đến trái tim của nàng sau đó bám chặt lấy nó.

Việc này khiến cho Nhã Phương cảm thấy cực kỳ đau đớn giống như trái tim bị bóp chặt lấy đến mức khóc không ra tiếng.
“Hự…a…hức”.
Đau đớn khiến nàng quỵ xuống mà ngất đi.
“hmm, có vẻ chủng biến dị mới này hơi quá sức với nàng ta rồi”.
“Mà thôi kệ, đây là lựa chọn của nàng ta”.

Một lát sau.
Cộc Cộc Cộc.
Một tiếng gõ cửa lịch sự vang lên sau đó tên phục vụ viên khi nãy bước vào.
“Lão bản đồ ăn đã được chuẩn bị xong, mọi người muốn lên từng món hay là lên một đầy đủ luôn”.
Tên phục vụ viên hướng Phúc Kiến thông báo, đồng thời hỏi thăm ý kiến của tất cả mọi người vì hắn biết lão bản của mình không phải là kẻ có địa vị lớn nhất trong căn phòng này.
“Lên tất cả cùng một lúc luôn đi ta không muốn làm lãng phí thời gian quý báu của Trần Thiếu, đồng thời ngươi mang lên thêm cho ta 2 chai Lafite như hồi nãy nữa là được”.
Tên phục vụ viên gật đầu sau đó bước ra khỏi phòng, mặc dù quan sát thấy Nhã Phương đang nằm bất động trên mặt đất nhưng hắn biết ở đây không có chuyện của mình.
“À, ngươi lấy cho ta thêm một chiếc áo mới mang lên đây cho Trần Thiếu thay”.
Tên phục vụ vừa bước ra đến cửa thì bị yêu cầu của Phúc Kiến làm cho khựng lại một chút sau đó quay đầu lại gật đầu đã hiểu vốn chuẩn bị tiếp tục rời đi thì.
ROẠT
Một tiếng xé đột ngột phát ra làm cho mọi người xung quanh đều hướng mắt chú ý về phía Ninh Vương.
“Khỏi đi, ngươi cứ kêu người mang đồ ăn với rượu lên như Phúc Kiến nói là được rồi”.
Ninh Vương xé tan chiếc áo đã dính rượu vì sự vụng về của Nhã Phương gây ra mà chăng qua một góc phòng.
Tên phục vụ cũng chỉ biết ngơ ngác một chút mà gật đầu một cái tỏ vẻ đã hiểu lần thứ hai sau đó đóng cửa mà rời đi.
Chỉ một lát sau.
Một bàn tràn ngập thức ăn cùng với 3 chai rượu thượng hạng đã được nhân viên nhà hàng bày lên trên.

Lần này Ninh Vương không yêu cầu người nào rót rượu cho hắn nữa mà tự thân vận động.
Hôm nay thế là đủ rồi, hắn không muốn vì một lý do vớ vẩn chết tiệt nào đó mà làm hỏng chút sự vui vẻ trong ngày hôm nay của hắn nữa.
Mấy người ngồi một bàn vừa ăn uống vừa bàn một chút công chuyện với nhau, những sự cố ngày hôm nay mà 2 tên thuộc hạ khiến cho Ninh Vương cảm thấy mất hứng hắn cũng không muốn nhắc tới làm gì nữa.
“Minh Sơn, giờ ta giao cho ngươi ít việc, nếu như làm tốt ta sẽ thưởng cho ngươi phần thưởng khiến ngươi cảm thấy hài lòng.

Còn làm không tốt thì ta sẽ không cho ngươi thêm một cơ hội nào nữa mà ta sẽ trực tiếp lấy mạng ngươi”.
“Ngươi có làm được không?”.
Ninh Vương muốn giao cho Đoạn Minh Sơn một ít sự tình để hắn hoàn thành cũng chính là cho hắn cơ hội thứ 2 để chứng minh bản thân.

Nhưng đồng thời cũng đưa ra lời cảnh cáo cuối cùng cho hắn nếu như lại để việc không hay xảy ra một lần nữa.
Đoạn Minh Sơn cũng vậy, hắn biết chủ nhân là đang cho mình thêm một cơ hội được trọng dụng.

Mặc dù tính cách Ninh Vương có đôi phần ngang ngược, ngông cuồng, thế nhưng đó chỉ là những gì mà kẻ bên ngoài có thể quan sát được về hắn.

Thực chất Ninh Vương ngông cuồng và ngang ngược là vì hắn có bản lĩnh có sức mạnh đến từ chính bản thân mà không cần dựa vào bất cứ tiền tài vật chất hay quyền lực gì cả.
Nếu như là Đoạn Minh Sơn hắn thì hắn cũng sẽ như vậy mà thôi, nắm giữ sinh tử của kẻ khác trong tay chẳng có lý do gì mà Ninh Vương phải ôn nhu hòa nhã với hắn cả.

Hoàn toàn có thể tiện tay bóp chết sau đó thay thế Đoạn Minh Sơn bằng một kẻ khác biết điều hơn.
Bây giờ nếu như Đoạn Minh Sơn vì sợ hãi thất bại hay làm cho Ninh Vương thất vọng mà từ chối đi cơ hội này để cho một kẻ khác bắt lấy.

Thì đời này của hắn cũng chỉ có thể tới đây mà thôi.
“Ngài ban cho ta sức mạnh, cơ hội có được cuộc sống mới, thì lời của mệnh lệnh của ngài chính là lẽ sống của ta.

Việc chủ nhân giao cho ta sao ta lại có thể từ chối được, cho dù việc này có khó khăn đến đâu đi chăng nữa ta sẽ cũng tìm cách làm hài lòng chủ nhân bằng được”.
Đoạn Minh Sơn sến súa trả lời câu hỏi mà Ninh Vương đưa ra cho hắn.

Dù vậy Ninh Vương vẫn cảm thấy được rằng tên này là đang cố gắng nắm lấy sợi dây thừng duy nhất mà hắn quăng cho trước khi rơi xuống hố sâu vực thẳm vậy.
Một phần là đến từ Sát Cơ Vỹ trong cơ thể hắn, nó nói cho Ninh Vương biết rằng tên Đoạn Minh Sơn này không có ý đồ gì khác, có chăng thì cũng chỉ là vì một chút lợi lộc cho bản thân hắn mà thôi.
“Tốt, vậy ta sẽ trao cho ngươi thêm cơ hội lần này nữa”.
“Đầu tiên, ngươi đi thành lập cho ta một công ty mới dưới tên của ngươi, không cần phải quá nhiều vốn đầu tư khởi điểm chỉ cần 1 triệu USD thôi là được.

Sau đó đem chuyển nhượng lại toàn bộ cổ phần cho ta để ta nắm quyền điều hành công ty”.
“Thứ hai, chủ động bành trướng mở rộng quy mô và địa bàn thế lực của ngươi về cả hắc đạo hay bạch đạo, ta muốn trong thời gian sớm nhất ngươi phải nắm quyền kiểm soát ít nhất là hắc đạo của toàn bộ thủ đô gộp lại thành một thể thống nhất do ngươi cầm đầu.

Còn về bạch đạo phải đảm bảo có ít nhất vài tên cầm nắm chức vụ đủ cao trong bộ máy chính trị nhà nước, nếu như có tên nào dám phải kháng hay chối từ cứ trực tiếp giết cho ta”.
“Thứ ba, ngươi đi tìm kiếm và bắt giữ những kẻ vô gia cư, nhập cư bất hợp pháp và thành phần dưới đáy xã hội, danh tính thân phận không được xác minh.

Sau đó đưa bọn chúng tập trung lại một chỗ, đừng để chúng chết mà hãy nuôi dưỡng đàng hoàng”.
“Cuối cùng, tìm kiếm cho ta một căn nhà phải, yêu cầu thì ngươi cứ dựa theo tính tình của ta mà chọn và cùng với 10 triệu USD nữa là đủ rồi”.
“Ngươi thấy sao? Ta có quá tham lam không hả Đoạn Minh Sơn?”
Ninh Vương liệt kê ra một loạt yêu cầu giao cho Đoạn Minh Sơn để hắn đi làm đồng thời cũng trêu đùa hắn một câu.
“Không, không hề, chút tiền cỏn con này tính là gì so với nhiệm vụ ngài giao cho ta thưa chủ nhân”.
“Ta sẽ trong thời gian ngắn nhất hoàn thành tất cả những việc trên”.
Đoạn Minh Sơn cũng nhanh chóng đáp lại mà không hề do dự một chút nào, phải biết vốn lưu động của cả Đoạn gia và Thiên Địa Hội chỉ có khoảng 200 - 300 triệu USD.

Nhưng yêu cầu của Ninh Vương giao cho hắn tính sơ sơ cũng đã trên dưới 50 triệu rồi sao có thể là số tiền cỏn con được.
Bất quá chỉ việc Ninh Vương có thể nháy mắt khiến cho Đoạn Minh Sơn hắn từ một người bình thường trở thành một kẻ có thể dễ dàng hái đầu của Minh Kình võ giả dễ như trở bàn tay, đánh ngang tay với Ám Kình thì 50 triệu Đô này đúng là một con số nhỏ thật.
“Tốt, ta chờ tin tốt của ngươi, đừng phải để ta thất vọng như hôm nay một lần nào nữa”.
“Ta sẽ để cho Báo Tử đi theo làm sai vặt cho ngươi, đề phòng trường hợp ngươi gặp phải tồn tại mạnh hơn Ám Kình võ giả”.
Ninh Vương gật đầu hài lòng với sự tự tin của Đoạn Minh Sơn nhưng không có nghĩa là hắn sẽ tin tưởng hoàn toàn vào tên thuộc hạ này.

Việc hắn để cho Báo Tử đi theo làm sai vặt cho Đoạn Minh Sơn chỉ là lớp vỏ bọc bên ngoài, thực chất vẫn là để dám sát cách làm việc của hắn.
Nhưng suy cho cùng thì vẫn là để bảo đảm cho sự an toàn của Đoạn Minh Sơn, Ninh Vương hoàn toàn không dám chắc rằng chỉ với Ám Kình thực lực có thể ngang ngược không nể nang gì mà độc tôn địa bàn toàn bộ thủ đô này cả.
Đoạn Minh Sơn thấy vậy cũng đoán ra được ý đồ của Ninh Vương cũng biết được rằng Ninh Vương chưa thực sự tin tưởng hắn một chút nào.

Bất quá bản thân là thuộc hạ hắn còn cách nào khác ngoài việc cười trừ một cái mà nhận mệnh đâu.
“HA HA! Nào chúng ta uống một ly chúc cho mục tiêu sớm được hoàn thành nào”.
Ninh Vương cùng cả bọn cầm lấy ly rượu giơ lên cụng một cái.
KENG
“A, mục tiêu gì thế chủ nhân?”
Hắc Lang tò mò dò hỏi thử Ninh Vương vì từ nãy tới giờ đều là Đoạn Minh Sơn nói chuyện với chủ nhân, hắn không có tiền như tên kia chỉ đành ngậm ngùi nghe cuộc trò chuyện giữa hai người mà Hắc Lang hắn lại chẳng thể chen ngang câu nào.
“Hah, mục tiêu sao? Các ngươi nghe cho kỹ đây, bao gồm cả ngươi Phúc Kiến nếu ngươi có thể làm cho ta vừa ý ta sẽ cho ngươi một chân tham gia vào thế lực của ta”.
“Mục tiêu của chúng ta là”.
THỐNG TRỊ THẾ GIỚI NÀY!