Diệp Thanh Vũ tra trong từ điển rút cuộc tìm được một ít manh mối.

Niên đại của Thiên Hoang giới mới chỉ có mấy trăm năm, là giới vực còn khá trẻ tuổi bên trong Vô Tận Thế Giới, còn nghe đồn thì lịch sử Vô Tận Thế Giới lại cực kỳ xa xưa.

Từng có sử gia đi phân chia những niên đại đã trôi qua, từ cổ xưa đến nay chia làm các niên đại là Hồng Mông, Thần Ma, Thái Cổ, Viễn Cổ, Thượng Cổ, Trung Cổ cùng Cận Cổ . Từng niên đại đều từng phát sinh đại sự kinh tâm động phách, những sự kiện kia đủ để cải biến lịch sử cùng phương hướng phát triển của Vô Tận Thế Giới.

Thời đại Thần Ma gần với thời đại Hồng Mông, niên đại vô cùng cổ xưa, truyền thuyết kể lại đây là một thời kỳ hỗn loạn Chúa Tể giữa Thần cùng Ma. Mấy trăm vạn năm tuế nguyệt trước kia, thời kì mà Nhân Tộc cùng Yêu Tộc còn mới sinh sôi, thực lực còn thấp, bị biến thành đối tượng để xâu xé cùng nô dịch.

Diệp Thanh Vũ tuyệt không thể ngờ, Thanh Đồng sách vậy mà có quan hệ cùng thời đại Thần Ma.

Hắn vốn nghĩ rằng, năm văn tự kỳ dị kia có lẽ là văn tự của giới vực nào đó nằm bên ngoài Thiên Hoang giới.

"Nếu là như vậy, ý nghĩa của năm chữ này, dùng văn tự Thời đại Thần Ma để đọc, phiên dịch thì sẽ là... Ách, Vô... Tận... Phong Hào... Phổ... Vô Tận Phong Hào Phổ?"

Diệp Thanh Vũ không hiểu nổi.

Vô Tận Phong Hào Phổ?

Có ý gì?

Vô Tận, chẳng lẽ đại biểu chính là Vô Tận Thế Giới, vậy còn Phong Hào là sao? Phong Hào cho quý tộc sao? Hay là Phong Hào cho cường giả võ đạo?

Diệp Thanh Vũ nghĩ trước nghĩ sau cũng không hiểu thấu năm chữ kia.

Tuy rằng có chút cảm giác thất bại thoảng qua nhưng ngay sau đó Diệp Thanh Vũ lại nổi hứng thú thật lớn với quyển sách Dị Văn Đồ Giám này, đến cùng là biến thái như nào mới có thể viết ra một quyển sách như vậy, đến cả văn tự Thời Đại Thần Ma cũng có thể thông hiểu?

Trong hai canh giờ tiếp theo, Diệp Thanh Vũ dứt khoát đọc quyển sách này thật tỷ mỉ.

Trí nhớ Diệp Thanh Vũ rất cường hãn, gần như đã gặp qua là không quên được.

Đợi đến lúc Vũ Khố Thư Quán đóng cửa, Diệp Thanh Vũ bị giáo viên thủ hộ thúc giục đành phải rời đi nhưng hắn cũng thật trâu bò đã ghi nhớ được bảy đến tám phần nội dung buồn tẻ lại phức tạp nằm bên trong Dị Văn Đồ Giám.

"Ta đột nhiên cảm thấy, thời gian nhàn rỗi đến Vũ Khố Thư Quán dạo chơi cũng là một lựa chọn rất tốt a."

Diệp Thanh Vũ đứng ở bên ngoài Bạch Tháp, nhìn cửa tháp đang từ từ đóng lại, trong nội tâm đột nhiên có chút lưu luyến.

Hắn bất chợt ý thức được, trước kia bản thân hắn đã xem nhẹ tác dụng cùng ý nghĩa của Vũ Khố Thư Quán...

Ở Bạch Lộc Học Viện, ngoại trừ giáo viên truyền thụ cùng tu luyện của chính mình ra thì thư khố buồn chán đích thật chính là bảo khố nhưng lại bị người ta dễ dàng bỏ qua. Những tài phú cất giấu ở nơi đây chỉ có những người chính thức có ý chí mới có thể phát hiện.

Diệp Thanh Vũ ăn cơm tối ở khu nhà ăn sau đó trở về ký túc xá tiếp tục công cuộc tu luyện.

Ba cái phòng khác đã tự thành một nhóm, điệu bộ bọn chúng rất cao ngạo, xa lánh Diệp Thanh Vũ. Nhưng Diệp Thanh Vũ cũng chẳng quan tâm, hắn lười đi dây dưa với đám tiểu quý tộc.

Chớp mắt lại đến đêm khuya.

Ánh trăng xuyên thấu qua lưu ly truyền ra, chiếu xạ vào căn phòng hiện lên là một mảnh sương trắng.

Diệp Thanh Vũ đang ngồi xếp bằng trên giường chậm rãi mở mắt ra.

"Đà Hành Quyết đích thật là có tinh diệu thêm chút ít, nhưng không biết vì sao ta vẫn cảm thấy nó còn xa xa không bằng công pháp vô danh đơn giản mà phụ thân đã truyền cho..." Hắn tập trung tư duy yên tĩnh suy ngẫm.

Mấy ngày nay, tốc độ tu luyện của hắn tăng nhanh chóng, đã tiến vào Phàm Võ đệ lục cảnh trung phẩm, tạp chất bên trong Lục phủ Ngũ tạng không ngừng bị loại bỏ, đang dần dần trở nên trơn bóng như ngọc.

Phủ tạng được tinh lọc nhưng tựa hồ không có quan hệ cùng tăng trưởng lực lượng, ngoại trừ Hậu Thiên phải triệt để triệt xuất khí dơ bẩn thì khi tiếp cận đến cảnh giới Tiên Thiên sẽ là một loại ôn dưỡng (ân cần săn sóc) tâm ý cùng tâm tình.

Ở mỗi một cảnh giới lực lượng nào đó cần phải có tâm cảnh tương ứng với nó thì mới có thể xứng đôi.

Võ đạo trụ cột của Diệp Thanh Vũ vô cùng yếu kém, nhất là lý luận cơ sở thì càng bạc nhược, nhưng những ngày này hắn tu luyện Đà Hành Quyết, tập trung tư tưởng yên tĩnh suy ngẫm, thể ngộ tu luyện được mất ở Phàm Võ cảnh đã đạt được thu hoạch không nhỏ.

Chậm rãi thở ra một ngụm trọc khí, Diệp Thanh Vũ đứng lên đi đến trước cửa sổ.

Hắn lấy Thanh Đồng sách nằm trong lòng ra, mượn nhờ ánh trăng quan sát một cách kỹ càng.

Sách đồng to cỡ bàn tay, nặng hơn 500 cân, quái dị cực kì, năm cái chữ cái kỳ dị nằm trên trang đầu dưới ánh trăng chiếu xạ lại mơ hồ có vầng sáng kỳ dị đang lưu chuyển, có một loại cảm giác tang thương vượt qua khỏi vô số tuế nguyệt hồng hoang tràn ra...

"Vô Tận Phong Hào Phổ, năm chữ này đến cùng có ý nghĩa gì đây?"

Diệp Thanh Vũ thì thào tự nói, suy nghĩ nhiều lần.

Nhưng hắn không có phát hiện, lúc hắn đang không ngừng mà lẩm bẩm năm chữ Vô Tận Phong Hào Phổ thì có biến hóa ngoài ý muốn xuất hiện.

Thanh Đồng sách cổ xưa mà thần bí có cảm giác lạnh như băng, tầng vân da thô ráp ở bên ngoài tại dưới ánh trăng chiếu xuống bất ngờ có ánh sáng chói lọi giống như một loại thủy văn đang lưu chuyển chậm chạp trên Thanh Đồng sách.

Hình như là năm chữ 'Vô Tận Phong Hào Phổ' từ miệng Diệp Thanh Vũ nói ra giống như mang theo một loại lực lượng chú ngữ nào đó, ở dưới ánh trăng, không ngừng mà tràn vào bên trong Thanh Đồng sách.

"Đây là..."

Diệp Thanh Vũ cũng bỗng nhiên nhận ra biến hóa kỳ dị này.

Nhưng hắn còn chưa kịp phản ứng, đột nhiên thấy bàn tay nhẹ đi, Thanh Đồng sách thần bí đột nhiên biến mất không thấy đâu nữa.

"Xảy ra chuyện gì vậy?"

Diệp Thanh Vũ chợt giật mình.

Đúng là thiên đại việc lạ, nhìn khắp nơi cũng không thấy đâu, Thanh Đồng sách chính là đã biến mất hoàn toàn, nhìn khắp phòng ngủ cũng không tìm thấy tung tích, dường như nó chưa từng xuất hiện qua.

Đến cùng đã xảy ra chuyện gì vậy?

Nhưng mà nháy mắt sau đó, lại có việc lạ xảy ra.

Diệp Thanh Vũ bỗng nhiên cảm thấy bên trong óc có một luồng nhiệt kỳ dị bắt đầu khởi động, mà hắn còn chưa kịp phản ứng thì đột nhiên thấy hoa mắt liền đã có một mảnh tinh không đen kịt bao la bát ngát lấp lánh vô số ánh sao xuất hiện ở trước mắt.

"Cái quỷ gì vậy?"

Nội tâm Diệp Thanh Vũ bất chợt kinh hoàng, hắn theo bản năng đoán được, tất cả mọi thứ đang phát sinh khẳng định có liên quan với Thanh Đồng sách cổ xưa thần bí. Vừa rồi trong óc hắn nóng lên sau đó lại xuất hiện một màn quỷ dị như này, chẳng lẽ là...

Chẳng lẽ mảnh tinh không mênh mông này chính là ý thức hải của mình?

Diệp Thanh Vũ mơ hồ đoán được một ít manh mối.

Truyền thuyết là sau khi võ giả tiến nhập vào cảnh giới Tiên Thiên liền có thể nội thị*, nhìn được đan điền cùng ý thức hải của mình, hai thứ này là rất trọng yếu để võ giả có thể cường đại, mà đại đa số thức hải của võ giả chính là tinh không chi hải mênh mông vô tận.
* Nội thị: Nhìn bên trong

Trong lúc hắn suy đoán thì dị biến lại hiện ra.

Trong mảnh tinh không thức hải đột nhiên có một đạo vầng sáng lập lòe, có ánh sáng màu đồng tụ hợp, rồi từng đạo ánh sáng phác họa ra những đường vân hoa kỳ dị, đây chính xác là sáng thế tạo vật, ngay sau đó một bộ sách khổng lồ được ánh sáng phát họa ra.

"Đây chính là bản Thanh Đồng sách! Vô Tận Phong Hào Phổ!"

Diệp Thanh Vũ kinh ngạc, rồi lập tức nhận ra vật hiển hiện trước mắt chính là quyển Thanh Đồng sách đã biến mất lúc nãy, chẳng qua là Thanh Đồng Sách lúc trước có khí tức tĩnh mịch lạnh như băng, còn Thanh Đồng sách ngay trước mắt thì như đang sống sờ sờ vậy, bất luận là đường vân hoa văn hay là năm chữ to đều bắn ra từng luồng sinh cơ sáng rọi.

"Nguyên lai quyển Thanh Đồng sách đã tiến vào thức hải của mình, nhưng thật là kỳ quái, theo lý mà nói chính mình còn chưa tiến vào Linh Tuyền Cảnh, không phải Tiên Thiên, không thể nội thị thức hải được, nhưng vì sao hiện tại ..."

Xảy ra sự tình khác thường là vì sao nhỉ.

Trong thời gian ngắn Diệp Thanh Vũ cũng không có cách nào xác định chuyện này đến cùng là tốt hay xấu, cũng may quyển Thanh Đồng sách có ánh sáng chói lọi sáng lung linh nhìn cũng không giống là yêu vật tà ác gì cả.

"Không biết sách này, có thể mở ra hay không..."

Trong đầu Diệp Thanh Vũ hiện lên một tia ý niệm.

Mà nháy mắt sau đó, dường như là cảm ứng được tâm ý của Diệp Thanh Vũ, vậy mà trong vô thanh vô tức quyển sách khổng lồ trước mắt tự động lật ra...

Giống như là một bức tranh vẽ đầy tin tức cùng hình ảnh hiện ra ở trước mặt Diệp Thanh Vũ.

Không chỉ có văn tự, còn có tranh vẽ.

Đây là một bức tranh vẽ vô cùng lộng lẫy, có tràng diện Ma Thần chiến đấu, có hình ảnh dị bảo xuất thế, có hình ảnh Thần binh hàng ma, còn có tràng diện sinh linh phi thăng...

Mỗi một bức họa diện, đều có một loại lực lượng kỳ dị nào đó khiến linh hồn con người đắm chìm vào trong đó, mà chúng lại có thêm văn tự chú thích.

Văn tự thời đại Thần Ma.

"Ý nghĩa những chữ này...Hả, hình như là một loại hướng dẫn tra cứu, thì ra Vô Tận Phong Hào Phổ cũng giống như là một quyển đồ giám* bách khoa... Đều là văn tự thời đại Thần Ma, ý nghĩa là..."
* Đồ giám: Sổ tay hướng dẫn bằng tranh ảnh

Diệp Thanh Vũ tập trung tinh thần quan sát.

Ban ngày hắn đã đọc qua Dị Văn Đồ Giám, vì vậy đối với văn tự Thần Ma cũng hiểu rõ sơ sơ, hắn liền tập trung tinh lực để đọc, đại khái cũng nhìn hiểu một ít văn tự ở phía trên.

"Đại khái chia làm ba loại, sơ lược là...Phong Hào Thần Ma, Phong Hào Thần Binh...còn có, ách, hình như có nghĩa là Phong Hào Kỳ Vật!"

Diệp Thanh Vũ đọc hiểu một ít.

Chẳng qua là những cái đồ văn hướng dẫn tra cứu này đều lộ ra vẻ ảm đạm, so với bìa bên ngoài có màu sắc sáng chói lấp lánh tràn ngập sức sống của Thanh Đồng sách thì thật khác nhau, mà không biết trang kế tiếp sẽ có cái gì...

Diệp Thanh Vũ suy đoán, hắn thử thay đổi ý niệm muốn lật xem nội dung kế tiếp của Thanh Đồng sách.

Thế nhưng lúc này mặc kệ ý muốn của hắn như nào thì Thanh Đồng sách cũng chẳng động đậy.

Mà khi Diệp Thanh Vũ muốn khép quyển sách lại, tâm ý hắn khẽ động quyển sách liền lập tức khép lại.

Tâm ý hắn lại động, tờ thứ nhất lại lật ra.

Lại khép lại.

Lại lật ra.

Rốt cục Diệp Thanh Vũ đưa ra kết luận, hiện tại hắn chỉ có thể mở được tờ thứ nhất, còn các trang khác không mở được... Điều này có lẽ có quan hệ cùng thực lực của hắn?

Trước mắt Diệp Thanh Vũ còn không rõ tác dụng cùng uy lực của quyển sách này, nhưng mà hắn mơ hồ cảm thấy sự thần bí của Thanh Đồng sách đã vượt xa tưởng tượng của hắn, đồ vật được lưu lại từ thời đại Thần Ma chắc chắn không phải phàm vật.

Hắn chuyển động ý niệm liền rời khỏi tinh không thức hải.

Ánh mắt một lần nữa trở về với căn phòng ngủ, vừa rồi thời gian dường như là đình trệ, hình như chưa từng có sự tình gì phát sinh cả.

"Không nghĩ tới sẽ có biến hóa như vậy, bất quá lai lịch của Thanh Đồng sách quá mức thần bí, nếu như nó tự động tiến vào trong thức hải cũng là một chuyện tốt, không cần lo lắng nó bị người khác phát hiện."

Diệp Thanh Vũ là một gia hỏa rất giảo hoạt, mọi thứ đều muốn chỗ tốt.

Sau đó hắn đặt sự tình Thanh Đồng sách sang một bên, rồi lại tiếp tục xếp bằng tu luyện.

Đối với Diệp Thanh Vũ mà nói, ban ngày cùng đêm tối không có gì khác nhau.

...

Thời gian từng ngày, từng ngày trôi qua.

Nháy mắt liền tới lần Nguyệt Khảo đầu tiên của đám học viên năm nhất.