"Đây là tác phẩm mới nhất của tui, mong các cô zô ủng hộ và cmt cho tui :') Cảm ơn các cô iu nhìu lém"

"Năm 1922

Mạc Thanh Ca ôm đứa trẻ hớt hải chạy vào rừng sâu. Dù rằng nàng rất mệt và đuối sức nhưng điều đó không có nghĩa là nàng có quyền được nghỉ ngơi. Chỉ cần nàng dừng lại một giây thôi, nàng và Tiểu Thục - tên đứa trẻ, sẽ bị lũ buôn người tóm gọn.

- Mẹ, con sợ! - Tiểu Thục bấu lấy cổ nàng, khóc rưng rức.

- Ngoan, có mẹ đây. - Nàng vỗ về Tiểu Thục nhưng cũng không quên nhìn về phía trước. Tà áo nàng ướt sũng, đôi tay run run ôm Tiểu Thục vào lòng, nàng lội qua con suối nhỏ rồi lại trèo lên bờ đất cao, chỉ mong thoát khỏi sự truy đuổi của bọn chúng. Đoạn, nàng tìm thấy một chiếc hang nhỏ được che phủ bởi rất nhiều cây cỏ, bên trong lại rộng vừa đủ cho nàng và Tiểu Thục vào trốn. Chẳng nghĩ ngợi nhiều, nàng liền bế Tiểu Thục vào trong, núp sau tảng đá lớn ở ngay cửa hang.

Không lâu sau, bọn chúng tìm đến nơi nhưng vì nàng rất biết cách ẩn mình trong bóng tối nên đã may mắn thoát khỏi vòng vây bắt của những kẻ buôn người hung dữ. Đợi cho đến khi bọn chúng đã đi hết, nàng mới nhẹ nhàng thả Tiểu Thục xuống. Để cho yên tâm, nàng dặn Tiểu Thục giữ im lặng, còn mình thì lẳng lặng đi ra, trên tay đã thủ sẵn đoản đao từ bao giờ. Nàng vừa đặt chân ra cửa hang, một bóng đen ập đến, kéo nàng vào trong hang, một tay bịt miệng nàng, một tay kề sát cổ. Nàng hoảng hồn nhưng vẫn bình tĩnh liếc nhìn Tiểu Thục, trấn tĩnh cô bé. Tiểu Thục thấy mẹ gặp nguy hiểm nên cũng không dám lên tiếng dù rằng đôi mắt nhỏ bé kia vẫn còn rơm rớm nước.

Thanh Ca vốn định dùng đoản đao khống chế ngược lại người phía sau mình nhưng lại dừng tay khi nghe người ấy thì thầm vào tai rằng:

- Đừng nói gì cả. Ta sẽ không làm hại hai mẹ con cô.

Nhờ có lời cam đoan ấy từ người lạ, nàng mới thả lỏng người, bình tĩnh chờ đợi. Cũng giống như nàng, người đằng sau đang bị một toán người khác truy đuổi, bất quá nên mới phải núp tạm trong hang. Nàng và người ấy, chẳng qua là ý tưởng lớn gặp nhau, bất đắc dĩ mới phải chịu cảnh bất động như thế này.

- Hắn bị thương, chưa đi được xa. Mau chóng đi tìm.

Nghe tiếng hô hoán của tên thủ lĩnh, nàng lo lắng thở dốc. Thấy nàng căng thẳng quá, người ở đằng sau mới nhẹ nhàng trấn tĩnh:

- Đừng lo, bọn chúng sẽ không tìm được đến đây đâu.

Hóa ra, nàng cũng có lúc yếu đuối đến vậy. Nhưng sớm, nàng đã lấy lại được bình tĩnh, lắng nghe từng bước chân của kẻ thù. Giờ thì nàng với người ấy như cùng một chiến tuyến. Kẻ thù của người ấy cũng là kẻ thù của nàng. Chỉ cần nàng hay Tiểu Thục phát ra tiếng động gì thôi thì cả ba sẽ chầu Diêm vương. Bọn chúng càng đến gần, cả ba người càng cẩn thận núp sâu vào trong, chờ đợi từng chút một. Có một tên đã mò đến cửa hang, chỉ chực vào kiểm tra. Nhưng tên đồng bọn của hắn đã hô lên, nói rằng có kẻ đã nghe được tiếng động ở phía xa nên hắn đã vội vàng bỏ đi, do đó cả ba cũng thoát khỏi nguy hiểm.

Khi không còn tiếng người văng vẳng ngoài xa, người ở phía sau cũng không còn khống chế nàng nữa, nàng nhân cơ hội hất văng tay người ấy ra, vội vàng chạy đến bên Tiểu Thục mà hỏi han:

- Con có sao không? Ban nãy có làm con sợ không? Đừng lo, Tiểu Thục. Mẹ ở đây rồi. Nguy hiểm qua rồi, không gì làm hại con được cả. - Nàng ôm lấy cô bé vào lòng, luôn miệng trấn an.

- Tiểu Thục sợ lắm. - Cô bé vòng tay ôm lấy cổ nàng - Nhưng Tiểu Thục lo cho mẹ hơn. Tiểu Thục sợ mẹ bị bắt đi. - Ánh mắt cô bé hướng về phía người ấy. Nàng tiện mắt nhìn theo, bấy giờ mới biết người ấy đã gục xuống từ khi nào, vết thương trên bụng vẫn còn đang rỉ máu.

"Hẳn là vết thương do những kẻ kia gây ra", nàng thầm nghĩ. Dù sao trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, người ấy cũng không làm hại hai mẹ con nàng, lại cùng chung cảnh ngộ bị truy đuổi, nàng không nỡ nhìn người ấy lịm đi đến chết. Nghĩ ngẫm một hồi, nàng quyết định cứu người ấy một mạng. Nàng vơ ít que củi khô và vài đống bùi nhùi quanh mình rồi bắt đầu nhóm lửa. Chẳng mấy chốc, lửa bùng lên, làm sáng cả một không gian tối mịt trong hang. Giờ đây, nàng mới có cơ hội để nhìn thấy chân dung của người ấy: một nam nhân dung mạo khôi ngô, tuấn tú, khí chất ngời ngời. Nhưng vì chàng vừa phải trải qua cuộc chiến căng thẳng với đám người kia mà mặt nhem nhuốc hết cả, y phục cũng vấy đầy máu, trông vô cùng thê thảm. Nàng thương tình, lấy khăn lau mặt cho chàng. Dưới ánh sáng mờ mịt của ngọn lửa, nàng gắng lắm mới giúp chàng cởi bỏ y phục. Thanh Ca lôi ra ít dụng cụ trong túi vải mà nàng trộm được ở đại lao, hơ trên lửa rồi khâu lại vết thương cho chàng. Trước, nàng từng học qua về y thuật nên cũng biết cách để chữa trị vết thương. Nhưng vì điều kiện thiếu thốn nên Thanh Ca buộc phải khâu sống mà không dùng thêm bất kì dụng cụ nào khác. Điều này cũng khiến cho chàng không ngừng nhăn nhó, gồng mình chịu đau.

- Cố gắng chịu đựng, ta sắp khâu xong cho huynh rồi đây. - Nàng nhẹ nhàng trấn an, như những gì chàng đã từng nói với nàng khi nãy.

- Ta đang tưởng tượng ra cảnh nếu không gặp cô nương... Ta có lẽ đã thành một cái xác khô trong hang rồi. - Chàng khẽ nói, dù đau nhưng vẫn mang ý đùa cợt.

- Huynh đừng có nói gở. - Nàng mắng - Không có ta cũng sẽ có người khác cứu huynh. Trừ phi... huynh là một tù nhân mới vượt ngục bị triều đình vây bắt. - Nàng nói, không khỏi nhìn chàng bằng ánh mắt nghi ngờ.

- Nếu thực sự ta là tù nhân thì ban nãy... ta đã đem cô ra uy hiếp rồi. - Chàng gắng gượng giải thích.

- Cũng phải. - Nàng gật gù đồng ý, hai tay vẫn cẩn thận khâu lại vết thương cho chàng - May khi nãy bọn chúng không phát hiện. Nếu không cả ba chúng ta gặp nguy thật đấy.

Vừa dứt lời, nàng cũng đưa kéo cắt chỉ, giúp chàng cầm máu. Xong xuôi, nàng xé một bên tà áo để băng lại vết thương cho chàng:

- Xin lỗi, mạo phạm rồi. Ta chỉ có thể làm thế này để giúp huynh cầm máu.

- Không... sao. - Chàng thều thào - Ta phải đa tạ cô mới phải. Chút chuyện này, không đáng để cô nương phiền lòng.

Nàng mỉm cười đáp lại rồi tiếp tục cuốn băng. Sau rồi, nàng giúp chàng mặc lại y phục. Tiểu Thục lúc này ngồi ở đằng xa không chịu được nữa mới kêu toáng lên:

- Mẹ ơi, con đói.

Hóa ra nàng đã chăm chú quá mà quên mất rằng trời đã tối, Tiểu Thục cũng cần được ăn. Không may làm sao trong túi vải chỉ còn hai chiếc bánh, mà ở đây có đến ba người. Nàng đắn đo một hồi rồi quyết định để Tiểu Thục ăn một chiếc và nhường chiếc còn lại cho người ốm là chàng.

- Tiểu Thục, ăn đi con. - Nàng đưa chiếc bánh cho cô bé - Còn đây là của huynh. - Nàng đưa đến tận tay cho chàng.

- Mẹ, mẹ không ăn sao? - Tiểu Thục ngây thơ hỏi lại.

- Mẹ không đói. - Nàng nói dối, dù cho khuôn mặt tái bệch của nàng đang nói lên điều đó.

Chàng nghe xong liền hiểu ra, vội vàng đưa lại chiếc bánh cho nàng, nói nhỏ:

- Cô ăn đi, không cần nhường ta.

- Sao thế được? Huynh không ăn thì sẽ thành xác khô thật đấy. - Nàng lại đẩy chiếc bánh ra khỏi tầm với, đưa nó trở về vị trí cũ.

- Thôi được, nếu cô không chịu, ta sẽ chia nửa chiếc bánh. - Nói rồi, chàng khó nhọc bẻ đôi chiếc bánh, đưa một nửa cho nàng.

Đó cũng là lần đầu tiên, một người lạ sẵn sàng chia sẻ với nàng một thứ gì đó, dù chỉ là chiếc bánh, cũng khiến Mạc Thanh Ca không khỏi xúc động mà rơi nước mắt.