Năm 1922

Sáng ngày ra, Lý Quang vừa dậy đã thấy phòng bếp lộn xộn. Hắn uể oải bước xuống, lờ mờ nhận ra em gái đang hì hục nhào bột. Mặt nàng lấm đầy bột bánh, tay áo xắn lên trông bận rộn. Hắn ngáp, hỏi:

- Muội dậy sớm làm gì thế?

- Ta làm bánh đây. - Nàng khẽ cười - Quế hoa đấy. Tiểu Thục thích ăn lắm.

- Làm cho Tiểu Thục hay cho Hạc Hiên đây?

Hắn nheo mắt, tựa vào thành cửa châm biếm.

- Cả hai. - Nàng ráo hoảnh, vê tròn cục bột trong tay. Sau này, nàng cũng sẽ làm bánh cho con ăn. Chúng giống cha, chắc chắn sẽ thích ăn bánh quế hoa. Nàng khúc khích cười, thấy cả người nhẹ bẫng như ở trên mây.

- Thôi, để ta giúp muội. Ta sẽ làm bánh cho Tiểu Thục ăn. Còn Hạc Hiên nhường cho muội.

Hắn thay nàng nhào bột. Đôi tay thô kệch trước giờ chỉ biết chém gϊếŧ của hắn nay đã chịu làm việc nhẹ. Thấy hắn hơi lúng túng, nàng mới bảo:


- Đại ca nhẹ nhàng một chút thôi là sẽ được. Làm bánh không cần lên gân cốt như thế đâu.

- Ừ nhỉ? - Hắn gãi đầu - Để ta làm lại.

Mân mê một lúc, Lý Quang cũng nhào xong. Hắn đưa lại cho nàng, chăm chú nhìn từng miếng bánh được nàng nặn ra. Trông cái nào cũng be bé xinh xinh, cứ như cho trẻ con vậy. Hắn thoáng nghĩ, rồi cũng tự cười một mình.

Nướng xong, nàng san ra hai dĩa, một đưa cho Lý Quang, một đem lên phòng cho Hạc Hiên. Lý Quang gật gù đi trước, nàng lặng lẽ theo sau. Đến trước cửa phòng chàng, nàng cất tiếng gọi:

- Hạc Hiên à.

Nàng biết chàng dậy rồi. Chàng chưa từng ngủ quá giờ Dần, cũng có thể là do thói quen, cũng có thể là vì bệnh mất ngủ kinh niên. Qua một canh giờ, chàng có lẽ cũng đã đói rồi.


Cửa phòng đột ngột mở ra. Tên tổng quản khúm núm chào nàng, rồi nhường đường cho nàng vào trong.

- Dạ, là Thanh Ca cô nương ạ. - Hắn nói như thông báo.

- Ngươi lui xuống trước đi. - Chàng ra lệnh cho hắn.

Hắn khom người lui ra rồi đóng cửa. Bấy giờ trong phòng chỉ còn lại nàng và Hạc Hiên. Nàng là người mở lời:

- Mắt chàng sao rồi?

Chàng vẫn nhắm mắt, cơ hồ không muốn đáp lại. Đoạn, nàng nói tiếp:

- Ta mang bánh đến cho chàng đây.

Nàng thấy tim mình nhức nhối. Hình như chàng chẳng có ý định nhìn hay đáp lại lời nàng, cứ nhàn nhã uống trà. Nàng kéo ghế, ngồi xuống đối diện với chàng.

- Nhìn ta này.

Chàng mở mắt. Mặt chàng không chút thay đổi khi thấy nét lo lắng nơi đáy mắt nàng. Nếu là ngày trước, chàng sẽ dang tay ôm chầm lấy nàng. Còn bây giờ, chàng chỉ có thể nén lại vào trong, dửng dưng trước nàng. Kể từ lúc nàng lên kiệu hoa với người khác thì chuyện tình này của họ đã chấm hết.


- Thanh Ca cô nương có điều gì muốn nói với ta ư?

- Chưa bao giờ là hết. - Nàng cười nhạt, bỗng thấy cổ họng mình khô khốc.

Chàng nhếch môi:

- Không phải quan trọng thì đừng kể. Cô nương sáng sớm đã sang phòng ta thế này, không biết có làm phu quân hiểu lầm hay không?

Nàng ngây người. Dĩa bánh đã nguội hẳn, cả căn phòng bỗng dưng lạnh toát. Bấy giờ ở ngoài sân, trời vẫn còn hửng nắng.

- Ta... Ấn kiếm vẫn chưa tìm thấy. Ta bị Sơn Lâm phát hiện rồi nên mới phải về sơn trại. Là Khải Trạch đã cứu ta.

Nàng lắp bắp, cố gắng cứu vãn cuộc trò chuyện.

- Ta hiểu rồi. Ấn kiếm có thể để sau. Còn chuyện phu quân cứu cô nương thì cũng là chuyện thường tình thôi mà?

Nàng thấy chàng bật cười gian dối, giả tạo đến mức nàng đã đẩy mạnh vai chàng, suýt nữa đã ngã ngửa ra sau. Mặt nàng đỏ phừng phừng. Nàng nhận ra mình đã đứng dậy, trừng mắt nhìn chàng. Bụng nàng có chút đau nhói.
- Sao? Ta nói không đúng à?

Nàng giận dữ quay đi. Chàng tưng tửng lại gần, ghé sát mặt nàng mà thì thầm:

- Cô nương đã nắm tay hắn bao nhiêu lần rồi? Đã hôn hắn bao nhiêu lần rồi? Cô nương đã có thể chạy, tìm cho mình bến bờ bình yên như cô từng mong ước, vậy sao còn quay lại đây làm gì? Nơi này không phải chỗ dành cho cô. Và ta từ lâu đã không còn là phu quân của cô nữa.

Giọng chàng thổn thức, nhưng đôi môi kia vẫn chỉ nở nụ cười châm biếm. Chóp mũi chàng dần chạm vào má nàng. Chàng thở hắt, hơi thở lạnh lẽo lùa qua gáy nàng.

- Ta làm sao phải bực? - Chàng tự vấn bản thân - Kể từ lúc in dấu vào thư hòa ly thì ta với cô còn là gì của nhau nữa đâu. Kể cả sau này, cô về bên ta cũng chỉ nhẹ nhàng như gió thoảng qua. Chúng ta chưa một lần thành thân, cũng chẳng còn ràng buộc gì với nhau. Huống chi giờ cô đã là vợ người khác, ta cũng chỉ như khách qua đường mong được một lần chúc phúc cho cô.
- Vậy thì nói đi. - Nàng tưng hửng quay lại, đẩy ngực chàng ra xa - Hãy ước ta sống không khổ đau, hãy ước phu quân đối xử thật tốt với ta, ước các con ta sau này sẽ hạnh phúc giống như ta và phu quân. Nói đi, chàng có dám không?

Nàng bỗng hụt hơi, ngã khuỵu xuống đất ngay trước mặt chàng. Trong một giây ngắn ngủi, nàng đã quên mất mình đang có mang. Nàng đã hét lớn vào mặt chàng để giải tỏa nỗi lòng, rồi gần như lịm đi. Tiếng thét của nàng khiến Khải Trạch bừng tỉnh khỏi giấc mộng.

Hắn đang ngủ. Người hắn rã rời như thể có ai vừa tra tấn, nhưng khi nghĩ đến nàng, hắn lại không kìm được mà bật dậy. Hắn tất tưởi chạy đến phòng chàng, kinh hãi khi thấy nàng đang nằm co quắp trên sàn, tiếng ho át tiếng nấc nghẹn ngào. Khải Trạch như muốn bùng nổ. Bàn tay hắn cuộn thành hình nắm đấm, hắn túm cổ áo chàng đấm tới tấp cho đến khi chàng ngã vật ra sàn. Hắn mạnh đến nỗi tiếng xương bàn tay cứ kêu lên răng rắc, tưởng chừng chính tay hắn mới là thứ phải chịu đau.
- Chết đi. Ta nói ngươi chết đi, có hiểu không?

Bị đấm nhưng chàng vẫn cười. Hắn ghét cái điệu cười gian dối ấy. Lần nào cũng vậy. Chàng cứ cười như chế giễu hắn. Lần này thì hắn không nhường nữa.

-Khải Trạch...

Nàng kêu lên.

- Ta muốn về phòng.

Hắn quên bẵng đi mất. Đánh chàng đã tay rồi, hắn nhẹ nhàng bế nàng đi, không quên rủa chàng một câu:

- Diêm Vương đang chờ ngươi đấy.

Bóng Khải Trạch khuất dần sau phía cửa. Chàng sờ tay lên mặt, thấy hai gò má sưng húp. Hình như chàng vẫn chưa chúc phúc cho nàng. Chàng khẽ cười. Mỗi lần đau là mắt chàng lại mờ đi. Lúc nãy nàng đến đây, chàng đã không còn thấy rõ. Bây giờ càng mịt mù hơn nữa. Nhưng chàng vẫn thấy bụng nàng căng tròn. Dù nàng có dùng tà áo che đi thì cũng không còn tác dụng.Hóa ra, hắn và nàng đã gắn bó đến mức ấy rồi sao?
Chàng lại tự cười một mình. Dĩa bánh quế hoa nằm úp trên sàn, bên trong đã vỡ nát hết cả. Khải Trạch kích động, làm rơi hết bánh của chàng. Chàng với tay đau nhói, lần mò đến những chiếc bánh nát vụn. Lớp màng trắng quanh mắt tan đi, để lại cho chàng một nỗi cô đơn đến tuyệt vọng. Chàng bốc vụn bánh, bỏ vào miệng. Nàng xuống tay rồi, bánh chẳng còn ngọt như ngày đầu nữa, chỉ toàn thấy đắng cay mặn chát.