“Ở chỗ này”Mộc Vĩnh Diệp cuối cùng đầy bực mình lên tiếng.



Thanh âm này đột nhiên vang lên làm đại hán giật nảy người.



“Cháu là hài tử nhà ai? Sao chạy lại đến cửa hàng của bác? Cha mẹ cháu đâu?”Đại hán lập tức hỏi, vừa nói xong, ông bỗng chú ý đến hai Mộc Vĩnh Diệp giống nhau như đúc, lập tức đầy kinh ngạc hỏi: “Hai cháu là? Là song bào thai hay song hồn vậy?”. Truyện "Ngự Đạo "



“Song hồn, làm sao vậy?”Bản tôn hỏi.



“A, xin lỗi, vị thiếu gia này, vừa rồi là ta thất lễ”Vị đại hán lập tức trở nên cung kính.



Nhìn thấy thái độ của đại hán đột nhiên chuyển biến, hắn nhanh chóng hiểu được vấn đề xảy ra ở đâu, vì ở trên thế giới này, tuy rất nhiều người có song hồn, nhưng là họ là cường giả tìm được vật dẫn tiến hành tách linh hồn, hoặc là đại gia tộc bồi tài tử tôn, mà hài tử sáu tuổi hiển nhiên không thể là cường giả nên đại hán kia nhanh chóng suy ra hắn là đệ tử đại gia tộc nào đó.




Đại hán này cũng chỉ là một bình dân tầm thường mà thôi, nào dám đắc tội với đại gia tộc, bởi thế thái độ nhanh chóng chuyển biến.



Nhìn thấy cảnh tượng này, hai Mộc Vĩnh Diệp liền tiến sát vào nhau, nhanh chóng dung hợp lại, Mộc Vĩnh Diệp cũng không muốn quá gây chú ý, hiện tại được bác thợ rèn nhắc nhở, liền dứt khoát ngăn chặn phiền toái từ xa. Nhìn thấy hai Mộc Vĩnh Diệp hợp thể, bác thợ rèn càng thêm bội phúc quyết định của mình, cũng may chưa đắc tội vị thiếu gia này.



“Cháu muốn mua một thanh kiếm”Mộc Vĩnh Diệp sau khi hợp thể nói.



“A, đây đây”Đại hán vội vã chạy vào trong nhà ôm ra một đống đại kiếm.



“Đây là toàn bộ số kiếm trong cửa hàng rồi”Đại hán đặt một lúc hai mươi thanh kiếm lên trên mặt bàn trước mặt Mộc Vĩnh Diệp.



Nhìn những thanh kiếm trước mắt, hắn không biết phải nói gì cho tốt, những thanh kiếm này chẳng những rèn thô ráp, mà độ dài từng thanh làm hắn kinh sợ, hai mươi thanh đều dài một mét bảy, hiện tại hắn mới cao một mét hai, vậy làm sao có thể sử dụng đây? Chẳng lẽ người ở thế giới này đều dùng kiếm dài như vậy sao?



“Những thanh kiếm này sao lại dài như vậy?”Mộc Vĩnh Diệp nhíu mày hỏi.



“Vị thiếu gia này, kiếm không phải đều dài như vậy sao?”Đại hán kỳ quái nói.



Mộc Vĩnh Diệp không khỏi chán nán không nói nên lời, bỗng đột nhiên ánh mắt hắn bị một thanh kiếm đặt riêng lẻ hấp dẫn, thanh kiếm này chỉ dài tám mươi cen, mà nhỏ hẹp hơn rất nhiều các thanh khác. Hắn chọn nó, tuy kiếm vẫn lớn chút, nhưng thích hợp hơn những thanh đại kiếm kia nhiều.



“Đây không phải là kiếm sao?”Mộc Vĩnh Diệp không khỏi đùa nghịch thanh kiếm trong tay, cười vui nói.



“Thật sự không phải là kiếm, là đoản kiếm thích khách dùng”Đại hán vô cùng chăm chú đáp lời hắn.



“Đoản kiếm? Đoản kiếm thì đoản kiếm, bao nhiêu tiền vậy?”Mộc Vĩnh Diệp hỏi.



“Một kim tệ”Đại hán uể oải nói.



“Ân?”Mộc Vĩnh Diệp cũng thấy có chút kỳ quái, sao lại rẻ như vậy chứ?



“Nếu không tám mươi ngân tệ đi, dù sao không có ma pháp trận phụ gia, là ta tự mình rèn”Đại hán lập tức sửa lời.




“Vậy cháu mua”Mộc Vĩnh Diệp lập tức đáp ứng, nhanh chóng lấy một kim tệ đưa cho đại hán, mà đại hán cũng tìm hai mươi ngân tệ trả lại cho hắn. Sau khi mua bán xong, Mộc Vĩnh Diệp vui vẻ nâng kiếm rời khỏi tiệm rèn. Hắn lại mất hai mươi ngân tệ mua chút lương khô, nước uống cùng rượu rời mới đi đến dong binh công hội.



Có lẽ bởi vì trấn này khá nhỏ, nên dong binh công hội không lớn như trong sách miêu tả, mặc dù nhìn hoa lệ nhưng chỉ chiếm ba trăm thước vuông mà thôi. Ở trên cửa treo một hình vẽ tròn, trên hình mà một cái thuẫn cùng hai thanh kiếm đan thành hình chữ thập, đại biểu cho tiêu chí của dong binh công hội, “thủ hộ” cùng “chiến đấu”.



Bên trong dong binh công hội rất tiêu điều, giữa đải sảnh kê một bàn dài nhưng cả sảnh không một bóng người, chỉ có một thôn nữ ngủ gục đằng sau bàn làm việc.



Mộc Vĩnh Diệp đi tới bên bàn làm việc, gõ gõ xuống mặt bàn nói: “Tỉnh, tỉnh, sinh ý tới”.



Khả năng thanh âm có điểm lớn, hoặc là nữ tử kia chưa ngủ say như chết, trong tiếng kêu của Mộc Vĩnh Diệp, cuối cùng mơ mơ hồ hồ ngồi thẳng dậy, mở ra tròng mắt mông lung nhìn Mộc Vĩnh Diệp, rồi lại nhắm mắt lại, tiếp tục gục xuống bàn.



Nhìn thấy cảnh này, Mộc Vĩnh Diệp buồn bực muốn chết, có cần khinh người như vậy không?



“Tỉnh, tỉnh”Hắn gõ mạnh thanh kiếm mới mua lên mặt bàn.



Một gõ này quả nhiên hữu nghiệm, nữ tử kia không thể ngủ tiếp, phẫn nộ ngồi dậy.



“Trẻ con nhà ai sao lại chạy loạn thế này?”Nữ tử kia trừng mắt nhìn Mộc Vĩnh Diệp nói.



“Nơi này là dong binh công hội sao?”Mộc Vĩnh Diệp hỏi ngược lại.



“Phải, làm sao vậy?”Nữ tử khẽ nhíu mày nói.



“Sao lại có một người thôi vậy?”. Truyện "Ngự Đạo "



“Ai nói chỉ có một người? Đây là trấn nhỏ, ít nhiệm vụ nên đương nhiên ít người”.



Truyện "Ngự Đạo "




“Ta muốn thuê một dong binh”Mộc Vĩnh Diệp đột nhiên nói.



“Ngươi?”Gương mặt nữ tử đầy không tin hỏi lại.



“Phải, ta muốn thuê một dong binh dẫn đến Lạc Nhật sơn mạch”Mộc Vĩnh Diệp nói.



“Cha mẹ bé đâu?”Nữ tử hờ hững hỏi lại.



“Không nên hỏi nhiều, thuê dong binh có yêu cầu này sao?”Mộc Vĩnh đáp lại.



“Không có, ngươi có tiền, đăng ký là được, nhưng bé mới bao nhiêu tuổi chứ? Không phải trốn nhà chạy đi chơi đấy chứ?”Nữ tử còn nói thêm.



Nhìn thấy nữ tử dong dài không thôi, Mộc Vĩnh Diệp không khỏi không có biện pháp gì cho được, trực tiếp nói: “Giúp cháu đăng ký đi”.



Nữ tử cũng phải đành chịu lấy ra một khối bảng vuông lam sắc, mà bởi vì Mộc Vĩnh Diệp quá thấp, nên cẳn bản không nhìn được mặt bảng như nào, chỉ có thể thấy được đường viền dưới đáy mà thôi.



“Tên?”.



“Mộc Vĩnh Diệp”.



“Đến đâu?”.



“Sâm Mộc trấn, Tụ Tinh thành, Lạc Nhật sơn mạch”