Edit: ༄༂Mun༉

“Sao lại vậy, chỉ cần là tiểu hồ ly bài trò hay, ta a, đều thích xem.” Nói liền lập tức mang theo Mục Thanh Ca trốn ở một bên làm người nhìn không tới bọn họ, Mục Thanh Ca đột nhiên bị mang vào trong lòng ngực hắn đang muốn giãy giụa ra tiếng, Phượng Tuyệt Trần nhanh chóng che lại miệng Mục Thanh Ca, tiến đến nói bên tai nàng: “Đừng nói chuyện, có người tới.”

Nhanh như vậy? Mục Thanh Ca nhìn ra thật đúng là thấy một thị vệ trang điểm nam nhân tặc mạc tặc dạng vào sân, sau đó thật cẩn thận mở ra cửa phòng đi vào, nhìn thấy người bộ dáng nam nhân này Mục Thanh Ca suýt nữa phun ra, đây là ‘ nam nhân ’ Mục Chỉ Lan tìm cho mình  sao? Thật là làm người muốn phun a.

Từ vị trí này vừa vặn liền có thể nhìn xuyên thấu qua cửa sổ thấy tình huống bên trong, có thể nhìn thấy nam nhân kia nhanh chóng đem mình cởi sạch sau đó gấp gáp lên giường, lớn lên khó coi, bất quá dáng người này vẫn là rất tốt, ít nhất còn có tám khối gà a, Phượng Tuyệt Trần thấy Mục Thanh Ca nhìn không chớp mắt, nhíu mày một chút: “Xem ra, ngươi là cảm thấy rất đáng tiếc a.”

Mục Thanh Ca mắt trợn trắng, tay Phượng Tuyệt Trần chế trụ eo nàng căng thẳng, tựa hồ muốn đem eo nàng bóp vỡ vụn, “Ngươi làm gì, đau.” Mục Thanh Ca muốn vặn bung tay hắn ra.

Phượng Tuyệt Trần tiến đến bên tai Mục Thanh Ca: “Ngươi cảm thấy dáng người bổn vương đẹp, hay là nam nhân kia.”

Nhàm chán, dáng người các ngươi đẹp hay không liên quan gì đến ta, Mục Thanh Ca nghĩ như vậy, trong đầu lại ngăn không được hiện lên dáng người ngày ấy ở bể tắm, mặt tức khắc đều nóng đỏ, Phượng Tuyệt Trần nhìn bộ dáng Mục Thanh Ca cười nhẹ liên tục, “Tiểu hồ ly.”

“Ngươi…” Mục Thanh Ca còn chưa nói chuyện, liền nghe được trong phòng truyền đến tiếng rêи rỉ nam nữ, thanh âm kia cư nhiên lớn như vậy, Mục Thanh Ca thân là người thế kỷ 21 việc gì chưa xem qua, loại chuyện này tất nhiên cũng thấy nhiều, đã không có cảm giác, nhưng nàng chưa quên bên người còn thêm một người, hơn nữa là một nam nhân đối với mình như hổ rình mồi.

Quả nhiên, Mục Thanh Ca cảm giác được bên người nhân thân tử cứng lại, Mục Thanh Ca giương mắt liền thấy hắn mang theo ** nhìn mình, Mục Thanh Ca thầm kêu một tiếng không tốt, Phượng Tuyệt Trần gợi lên một tia cười tà muốn bắt lấy Mục Thanh Ca chạy thoát thân mình, Mục Thanh Ca trực tiếp bay lên tường, làm Phượng Tuyệt Trần vồ hụt, Phượng Tuyệt Trần kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Mục Thanh Ca, Mục Thanh Ca làm cái mặt quỷ với Phượng Tuyệt Trần, “Không nghĩ tới, hắc hắc.”

Thật là không nghĩ tới, nàng tiến bộ cư nhiên nhanh như thế, khinh công đều có thể tự do vận tác, “Tiểu hồ ly đừng đắc ý.” Nói cũng đi theo phi thân, Mục Thanh Ca vội vàng bay đến bên kia.

Mà bên này Mục Chỉ Lan chạy đến trong sảnh kêu lên: “Cha, đã xảy ra chuyện, tỷ tỷ không biết làm sao đột nhiên té xỉu ở phòng khách, cha, các ngươi mau đi xem một chút.”

“Cái gì?” Mục Nguyên vội vàng đứng lên, kêu Minh quản gia: “Đi thỉnh đại phu.” Sau đó như ngựa đi về phía phòng khách, các vị ở đây cũng đều đứng dậy sau đó cũng đều đi theo, tất nhiên cũng là vì nịnh bợ Thụy Dương quận chúa cùng Mục tướng, Mộ Dung Phục cùng Mộ Dung phu nhân liếc nhau sau đó cũng đi theo.

“Cha, ở phòng khách.” Mục Chỉ Lan đi trước dẫn đường, mắt thấy cách phòng khách càng gần đáy mắt liền càng đắc ý, chờ tới phòng khách liền nghe được bên trong truyền đến thanh âm, Mục Chỉ Lan làm bộ kinh ngạc kêu: “Đây là thanh âm gì?”

Người ở đây tất nhiên cũng là người có gia thất, vừa nghe xong liền biết là chuyện gì? Sắc mặt Mục Nguyên tức khắc tím hơn cà tím, Phượng Nguyệt Minh cùng Phượng Lan dực đều không hẹn mà cùng nhíu mày, không dám tin tưởng người bên trong là Mục Thanh Ca, mà Phượng Hạo Hiên tắc đứng ở phía sau sắc mặt cũng lộ ra ba phần kinh ngạc, Dịch Thủy Hàn như cũ là bộ dáng lôi đả bất động, chỉ là chỗ sâu trong đôi mắt ẩn ẩn có chút khó hiểu.

“Cha, vừa rồi tỷ tỷ thật là té xỉu, thanh âm này chẳng lẽ là càng nghiêm trọng sao? Chỉ là sao lại có tiếng nam thanh? Cha, phải chạy nhanh vào xem hay không?” Mục Chỉ Lan làm bộ không hiểu sự việc.

Mục Nguyên sắc mặt rất khó coi, nghĩ cũng chưa nghĩ liền muốn xông lên đi giết chết cẩu nam nữ bên trong, lúc này thanh âm kinh ngạc từ phía sau vang lên: “Nhiều người như vậy vây quanh ở nơi này, chẳng lẽ là phát sinh việc gì?”

Nghe được thanh âm mọi người đều không hẹn mà cùng xoay người, chỉ thấy Mục Thanh Ca cầm một cái đèn lồng màu đỏ rất vui vẻ đi tới, phía sau đi theo Phượng Tuyệt Trần khoanh tay đi tới, mọi người thấy Phượng Tuyệt Trần liên tục nhường đường, Mục Chỉ Lan sắc mặt kinh biến: “Ngươi sao lại ở chỗ này, vậy nơi đó là ai?”

“Chỉ Lan muội muội nói gì vậy? Ta bất quá chỉ là dọn dẹp một chút tiệc mừng thọ sau khi kết thúc mới rời đi một hồi, vậy bên trong là ai? Thừa tướng cha chẳng lẽ là xảy ra chuyện gì không thành?” Mục Thanh Ca kinh ngạc nói.

Mọi người thấy lòng đèn trong tay nàng đã tin lời nàng nói.

“Vừa rồi nhị tiểu thư nói ngươi té xỉu, cho nên chúng ta liền lập tức lại đây xem.” Phượng Lan dực hảo tâm giải thích.

Mục Thanh Ca nhíu nhíu mày, nghiêng đầu hỏi Phượng Tuyệt Trần bên cạnh: “Cửu vương gia, ta sao không biết ta đã té xỉu?”

Hai tròng mắt Phượng Tuyệt Trần đen nhánh lạnh lùng quét mắt Mục Chỉ Lan, chỉ là một ánh mắt liền lý giải hai người vẫn luôn ở bên nhau, nào có chuyện như Mục Chỉ Lan nói vừa rồi, thanh âm trong phòng khách lại càng lúc càng lớn, làm người mặt đỏ tai hồng, Mục Nguyên hiện tại chỉ muốn biết cẩu nam nữ bên trong là ai, sau đó bước qua một chân đá văng cửa phòng.

Khách khứa đi theo phía sau thấy người bên trong đến tột cùng là ai đều sợ hãi kêu ra tiếng, Mục Chỉ Lan càng sợ tới mức trực tiếp ngồi ở trêи mặt đất, Mục Thanh Ca làm bộ kinh ngạc che miệng lại, “Tam di nương?”

Tam di nương nghe cửa bị một chân đá văng ra đột nhiên bừng tỉnh lại, nghe được thanh âm nhìn lại sợ tới mức trực tiếp từ trêи giường lăn xuống, một phen lấy quá quần áo ngăn trở cảnh xuân trêи người, “Lão, lão gia, ngươi nghe, ngươi nghe ta giải thích.” Sợ tới mức ngay cả nói cũng run run.

Mục Nguyên sắc mặt âm trầm, “Được, được, ngươi rất tàn nhẫn.”

Tam di nương nhìn bộ dáng Mục Nguyên sợ tới mức không dám lộn xộn, mà nam nhân trêи giường cũng trực tiếp ngã xuống ở dưới giường quỳ gối nơi đó toàn thân phát run.

Mục Chỉ Lan cũng sợ tới mức run run, “Cha, không phải như thế, ngươi nghe nương giải thích, không phải như thế.” Nàng bò đến bên chân Mục Nguyên kêu lên, hiện tại nàng không bất chấp nhiều như vậy, nếu mẫu thân bị phán tội như thế, vậy chẳng những là mẫu thân, ngay cả tương lai nàng cũng bị hủy a.

“Cút ngay.” Mục Nguyên tức trực tiếp đá văng Mục Chỉ Lan.

Mục Chỉ Lan té lăn trêи đất, nam tử bên cạnh vừa muốn nâng nàng lên, nhưng sau khi thấy khăn che mặt Mục Chỉ Lan rơi xuống la lên một tiếng sợ tới mức liên tục lui về phía sau, mọi người liền từ trêи người Tam di nương nhìn về phía Mục Chỉ Lan, sau khi nhìn thấy mặt Mục Chỉ Lan có chút người đều nhịn không được nôn mửa, Mục Chỉ Lan sợ hãi che mặt lại: “Không được nhìn ta, không được nhìn ta…”

Người ban ngày bị Mục Chỉ Lan kinh diễm đều sôi nổi lui về phía sau, không nghĩ tới phía sau khăn che mặt cư nhiên lại xấu xí như vậy, Phượng Nguyệt Minh sắc mặt càng thêm khó coi, đáy mắt chán ghét càng thêm rõ ràng, nhìn Mục Chỉ Lan như là nhìn rác rưởi.

Đại thọ 40 của Mục Nguyên có thể nói là quá đặc biệt xuất sắc, tiểu thϊế͙p͙ bị bắt gian trêи giường, tiểu nữ nhi dưới khăn che mặt xấu xí làm người không dám nhìn thẳng, Mục Chỉ Lan đã từng xinh đẹp như hoa cư nhiên biến thành bộ dáng như quỷ này, mặc cho ai về sau nhắc tới Mục Chỉ Lan đều sẽ nhớ tới một màn kia, đời này đều không muốn thấy một khuôn mặt như vậy.