Edit: ༄༂Mun༉
A Hà thị nữ bên người Dương quý phi hỏi: “Nương nương, nô tỳ không rõ ngài vì sao phải vì Mục cô nương nói chuyện?”
Dương quý phi hơi hơi mở mắt, giữa ánh mắt lập lòe quang mang khác thường, sau một lúc lâu mới chậm rãi nói: “A Hà, những ngày trong cung thanh tâm quả ɖu͙ƈ như vậy bổn cung cũng qua hơn hai mươi năm.”
“Đúng vậy.”
“Bổn cung đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ bộ dáng lần đầu tiến cung.” Dương quý phi nói trêи mặt hiện lên bi thương, đã từng nàng cũng có thời trẻ tốt nhất, năm tháng tốt nhất, nàng cũng từng xuân tâm manh động, chỉ nghĩ nhìn cái thân ảnh kia đến địa lão thiên hoang, nề hà tình sai duyên diệt, Dương quý phi chậm rãi đứng lên, nhìn mãn thụ nở rộ hoa đào, khóe miệng xả ra một tia mỉm cười bi thương, “Bổn cung đã từng hâm mộ một người, cũng ghen ghét nàng, nhưng hiện giờ hết thảy đều đã qua, quá khứ hư vô mờ mịt thật sự như là chưa từng phát sinh qua, nhưng vĩnh viễn lưu lại trong lòng.”
“Nương nương.” A Hà chưa bao giờ gặp qua nương nương cái dạng này, toàn thân đều tản mát ra hơi thở bi thương, làm người nhìn đều nhịn không được khổ sở tan nát cõi lòng, nàng vẫn luôn biết chủ tử nhà mình tính tình tốt, cũng không tranh không đấu, u nhã như thế nhưng vì sao còn có loại bi thương không hề tức giận sinh lợi này.
“Ngươi hỏi bổn cung vì sao giúp nàng? Bổn cung lại chỉ có thể nói thiếu nàng chung quy vẫn là phải trả.” Dương quý phi nhàn nhạt nói, một trận gió chậm rãi thổi bay váy áo nàng, nàng mở tay ra, hoa đào trong tay nhẹ nhàng rơi xuống.
A Hà không rõ nhíu mày, “Nương nương ý tứ thâm ảo, nô tỳ vẫn là nghe không hiểu.” Nàng không rõ nương nương thiếu Mục Thanh Ca cái gì, dường như giữa các nàng chưa bao giờ từng giao tiếp đi, chẳng lẽ trong giọng nói nương nương nàng này không phải là Mục Thanh Ca?
Dương quý phi nghiêng đầu nhìn A Hà, sau đó chậm rãi gợi lên một tia cười nói: “Nghe không hiểu thì nghe không hiểu thôi, hiểu quá nhiều chưa chắc đã tốt, bổn cung có đôi khi rất hâm mộ bộ dáng bổn bổn của ngươi.”
A Hà cười hì hì le lưỡi.
Buổi tối.
Mục Thanh Ca đang lật xem thư tịch bày biện đã lâu, dì Vân bưng trà bánh tiến vào thấy Mục Thanh Ca tựa hồ đang tìm thứ gì liền hỏi: “Ca nhi, làm sao vậy?”
Có lẽ dì Vân sẽ biết, Mục Thanh Ca vội vàng buông quyển sách trêи tay bắt lấy tay dì Vân hỏi: “Dì Vân, ngươi có nhớ ta trước kia tựa hồ vẫn luôn xem một quyển sách, không, là nhạc phổ…chính là nhạc phổ ‘ lưu tiêm nguyên khúc ’ hay không?”
Dì Vân nghiêm túc nghĩ nghĩ, Mục Thanh Ca mở to hai đôi mắt long lanh nước nhìn dì Vân, hy vọng nàng có thể nhớ ra, dì Vân lại lắc đầu nói: “Không có, không có ‘ lưu tiêm nguyên khúc ’ gì a…a, đúng rồi, dì Vân cũng không biết ngươi nói có phải cái này hay không?” Nói, liền đi tới chỗ bày biện thư tịch trong rương phía dưới lấy ra một quyển sách cũ đọng lại đã lâu, “Đây là phu nhân lưu lại, ngươi trước kia thường lật xem.”
Mục Thanh Ca vội vàng tiếp nhận sách cũ, lật xem vài tờ liền phát hiện đây là nhạc phổ ‘ lưu tiêm nguyên khúc ’, Mục Thanh Ca vui mừng quá đỗi hỏi: “Dì Vân ngươi biết vì sao nương có bản nhạc phổ này không?”
“Cái này ta cũng không biết, chỉ là thời điểm phu nhân còn trêи đời thường xuyên cầm nhạc phổ, ngươi lúc trong ngực còn thường xuyên hừ vài cái.” Dì Vân thấy Mục Thanh Ca bộ dáng nhíu mày, lo lắng xảy ra chuyện gì vì thế hỏi: “Làm sao vậy? Có phải không đúng chỗ nào hay không?”
Mục Thanh Ca nhéo trang giấy trong tay đã ố vàng, nhạc phổ ‘ lưu tiêm nguyên khúc ’ cũng không phải dễ dàng lấy được như vậy, Mục Thanh Ca nghe nói Mục Chỉ Lan sở dĩ có thể đàn được nhạc phổ ‘ lưu tiêm nguyên khúc ’ là bởi vì Mục Nguyên tự mình đi một chuyến Tàng Thư Các trong cung tìm, nhưng vì sao nương chủ cũ lại mang theo bản nhạc ‘ lưu tiêm nguyên khúc ’, “Dì Vân, ngươi có biết nương ta hay không…chính là nhà mẹ đẻ của nương ta là ai?”
Dì Vân kéo Mục Thanh Ca ngồi xuống, sau đó đổ một ly trà cho nàng nói: “Phu nhân vẫn luôn là bé gái mồ côi, sống một mình, sau lại gặp Tướng gia liền gả cho Tướng gia, Ca nhi cũng không biết đi, năm đó Tướng gia yêu phu nhân tha thiết nhưng phu nhân chậm chạp chưa mang thai, Tướng gia lúc này không có lựa chọn nào khác mới cưới mấy phòng thϊế͙p͙ thất, nếu phu nhân chưa từng bị nói Ca nhi liền không bị khinh bỉ như vậy, còn tốt hiện tại khổ tận cam lai, ngươi hiện tại chính là Thụy Dương quận chúa, về sau không còn có người dám tùy ý khi dễ ngươi.”
Cô nhi? Mục Thanh Ca nhìn nhạc phổ trêи tay, có lẽ là nàng suy nghĩ nhiều, nghe tình cảm của Thừa tướng cha cùng mẫu thân, Mục Thanh Ca cũng chỉ là cười cười, có lẽ Thừa tướng cha thật sự từng yêu mẫu thân, bất quá nam nhân như vậy vĩnh viễn không phải là lựa chọn của Mục Thanh Ca.
Mục Thanh Ca muốn chính là duy nhất, nàng tuyệt đối sẽ không tiếp thu tam thê tứ thϊế͙p͙ của cổ đại bên này.
Dì Vân đi rồi, Mục Thanh Ca nhìn một tờ một tờ nhạc phổ trong tay, tựa hồ có thể thấy mẫu thân đã từng hoài niệm lưu luyến cầm nó, Mục Thanh Ca lật đến tờ cuối cùng thấy phía dưới có cái chữ rất quyên tú, là chữ ‘ Dao ’, cái chữ này xem ra viết rất nhiều năm, chữ viết cũng bắt đầu phát mờ.
Dao?
Đại biểu cho cái gì?
Mục Thanh Ca nghe được kẽo kẹt một tiếng, liền thấy gió đem cửa sổ chưa cài thổi ra, Mục Thanh Ca buông quyển sách trêи tay đi qua cửa sổ, mới vừa đóng lại xoay người bị dọa nhảy dựng, trêи vị trí của mình cư nhiên có một người ngồi, Mục Thanh Ca vỗ vỗ thiếu chút nữa hù chết trái tim.
Phượng Tuyệt Trần nhìn nàng sắc mặt trắng bệch trào phúng cười, “Lá gan của ngươi không phải rất lớn sao? Thế nào? Bị dọa?”
Mục Thanh Ca nhịn không được trợn trắng mắt, “Ngươi chẳng lẽ không biết người dọa người sẽ hù chết người sao?” Mục Thanh Ca nhìn hắn cầm lấy nhạc phổ đặt ở trêи bàn, tức khắc bước nhanh đi qua lại vẫn chậm một bước, chỉ có thể nhìn Phượng Tuyệt Trần đắc ý lật một tờ, “Cửu vương gia đêm khuya đến thăm hay là chỉ tới dọa thần nữ thôi?”
“Lưu tiêm nguyên khúc?” Phượng Tuyệt Trần nhìn quyển sách trêи tay hơi hơi nhướng mày.
Mục Thanh Ca dứt khoát đi qua một phen đoạt sách trong tay hắn, Phượng Tuyệt Trần cũng không để ý chút nào nói: “Không nghĩ tới ngươi cư nhiên có ‘ lưu tiêm nguyên khúc ’, không tồi, không tồi a.” Nhìn chén trà trêи bàn, cũng không ngại có phải có người dùng qua hay không trực tiếp bưng lên nhấp một ngụm, tựa hồ còn có thể phát hiện giữa môi răng nhàn nhạt hương nữ nhi, “Ân, trà ngon.”
Sau khi Mục Thanh Ca đem nhạc phổ thu lại thấy động tác Phượng Tuyệt Trần, nói: “Tất nhiên là trà ngon, đây chính là dì Vân mới uống qua.” Sau đó liền nhìn thấy sắc mặt Phượng Tuyệt Trần cứng đờ, tay nắm cái ly tựa hồ muốn đem cái ly bóp nát, Mục Thanh Ca áp chế nụ cười, nói: “Không nghĩ tới đường đường là Cửu vương gia còn có đam mê như vậy a.”
Phượng Tuyệt Trần nguy hiểm nửa nheo lại đôi mắt xuyên thấu qua cái bàn đâm thẳng Mục Thanh Ca, Mục Thanh Ca bị ánh mắt này nhìn phát mao, nàng tin tưởng hắn chỉ cần động ngón tay một cái là có thể đủ bóp chết mình, có thể lặng yên không một tiếng động như vậy tiến vào phòng nàng, tất nhiên là có bản lĩnh đó, Mục Thanh Ca cố nén tâm phát lạnh.
Phượng Tuyệt Trần nhìn nàng bộ dáng sắc mặt trắng bệch rồi lại trấn định, không khỏi trào phúng cười, “Tiểu nha đầu, ngươi không sợ chết? Hay là cho rằng bổn vương sẽ không giết ngươi?”
Mục Thanh Ca ngồi đối diện Phượng Tuyệt Trần, “Ta tất nhiên sợ chết.” Đặc biệt là đã trải qua một lần tử vong, nàng càng thêm quý trọng sinh mệnh đáng quý, “Ta chỉ biết là Cửu vương gia sẽ không giết ta thôi.”
“A? Dùng cái gì để chứng minh?” Phượng Tuyệt Trần rất có hứng thú hỏi.
Mục Thanh Ca cầm lấy cái ly chậm rì rì đổ cho mình một ly trà, “Cửu vương gia nếu muốn giết ta, ta tất nhiên sống không đến hiện tại, mà Cửu vương gia càng sẽ không hợp lực cùng Hoàng Thượng phong ta thành quận chúa, đối với cái này ta còn phải đa tạ Vương gia đó.” Nàng thực vui điểm danh hiện tại nàng không đơn giản chỉ là đại tiểu thư Tướng phủ, còn là Hoàng Thượng tự phong Thụy Dương quận chúa.