Edit: ༄༂Mun༉

“Phong Viên?” Mục Thanh Ca gặp qua ba bọn họ, rất xa với người này.

Phong Yên giải thích nói: “Phong Viên tuy rằng nhỏ nhất, nhưng võ công lại tốt nhất, hơn nữa hắn rất hoạt bát ham chơi, có bất đồng rất lớn với chúng ta.” Nói tới Phong Viên, khóe miệng Phong Yên không tự giác mỉm cười, ngày thường ấm áp vui vẻ nhất cũng là Phong Viên, “Phong Viên bị Vương gia phái đi, ta cũng đã nửa năm không gặp hắn.”

Mục Thanh Ca gật gật đầu, lúc này bên ngoài truyền đến thanh âm Lăng Phong, “Tiểu thư, Nguyên thiếu gia tới.”

Mục Thanh Ca nghe quản gia a thúc nói, lần này còn tốt có Lý Nguyên mật báo nếu không còn không biết Mục Chỉ Lan lại muốn làm ra chuyện xấu gì, Mục Thanh Ca nhìn tay mình bị thương, cũng không để bụng Lý Nguyên có thể biết liền nói với Lăng Phong hay không: “Để hắn vào đi.”

Phong Yên sửa sang lại quần áo mình, không đến một hồi cửa đã bị đẩy ra, Lý Nguyên đi đến, thời điểm Lý Nguyên thấy Mục Thanh Ca trong mắt mang theo một tia khϊế͙p͙ sợ, miệng vết thương trêи mặt Mục Thanh Ca đã lành, nhưng vết roi trêи cổ cùng vết bầm lại vẫn không nhạt xuống, vừa thấy thật là có vài phần dọa người, Phong Yên đổ một ly trà cho Lý Nguyên, Lý Nguyên lúc này mới phát hiện không đơn giản là trêи người Mục Thanh Ca có thương tích, ngay cả trêи người Phong Yên đều có, Lý Nguyên lo lắng hỏi: “Đại tiểu thư, ngươi…”

“Ta không có việc gì, chỉ là một chút bị thương ngoài da.” Mục Thanh Ca ý bảo Lý Nguyên ngồi xuống, sau khi Phong Yên rót nước trà cho Lý Nguyên xong liền đi ra ngoài, “Ta nghe a thúc nói, lần này ít nhiều còn có ngươi.”

Lý Nguyên vội vàng lắc đầu nói: “Đại tiểu thư đối với Lý Nguyên có đại ân, ta làm như vậy bất quá cũng chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì, bất quá nhưng thật ra có một việc rất kỳ quái.” Mục Thanh Ca hơi hơi nhướng mày ý bảo Lý Nguyên tiếp tục nói, Lý Nguyên liền nói: “Bích Hoàn bên người nhị tiểu thư không biết dụng ý ra sao, thời điểm ta chuẩn bị đi tìm Minh thúc hỏi tin tức của ngươi, Bích Hoàn còn cố ý đi tới nhắc nhở ta, kêu ta mau chóng thông tri đại tiểu thư trở về.”

Tay Mục Thanh Ca bưng chén trà hơi hơi dừng, khóe miệng hơi hơi giơ lên, Lý Nguyên lo lắng nói: “Bích Hoàn là tâm phúc nhị tiểu thư, ta đang nghĩ Bích Hoàn này có thể bụng dạ khó lường hay không?”

Mục Thanh Ca lắc đầu nói: “Việc Bích Hoàn, ngươi coi như không biết là được, việc trong phủ a thúc chắc cũng đã nói cho ngươi, về sau thu chi xuất nhập trong phỉ đều giao cho ngươi xử lý, ta tin tưởng ngươi sẽ làm được tốt.”

Lý Nguyên khϊế͙p͙ sợ nhìn Mục Thanh Ca, tuy rằng gần nhất hắn thật là đang làm một ít sổ sách, nhưng còn chưa hoàn toàn giao cho hắn, tuy rằng hắn biết sớm muộn gì cũng sẽ có ngày như vậy, nhưng hắn làm sao cũng không nghĩ đến đại tiểu thư cư nhiên nhanh như vậy cứ yên tâm đem tất cả sổ sách trong phủ đều giao cho hắn xử lý, “Đại tiểu thư, vì sao ngươi yên tâm ta như vậy?”

“Có hai nguyên nhân, thứ nhất ngươi là đệ đệ Thất di nương, là cữu cữu Khang nhi, thứ hai bởi là vì con người ngươi, khả năng chính là bởi vì hai nguyên nhân này, đem việc trong phủ giao cho ngươi ta thực yên tâm, cũng hy vọng ngươi đừng làm ta thất vọng, càng không cần ngươi trở thành trói buộc của ta.” Mục Thanh Ca đã nói thực dễ hiểu.

Lý Nguyên vội vàng đứng lên, có chút khẩn trương nhỏ, có chút hưng phấn nhỏ, càng nhiều là thư thái, người khác tín nhiệm hắn làm hắn cảm thấy thể xác và tinh thần thoải mái, cũng làm hắn lần đầu tiên cảm thấy mình sống ở trêи đời này rất có ý nghĩa, đáng giá được yêu cầu, “Đại tiểu thư, ngươi tuyệt đối sẽ không hối hận quyết định của ngươi hôm nay.”

Mục Thanh Ca ý cười thẳng tới đáy mắt.

Mà Mục Chỉ Lan trăm triệu cũng không nghĩ đến Mục Thanh Ca cư nhiên nhanh như vậy liền trở về, bên này nàng mới sai người đi hỏi thăm nàng(MTC) rốt cuộc đi nơi nào, bên kia người liền đã trở về!?

Mục Chỉ Lan mắt lạnh nhìn Bích Hoàn đứng ở trước mặt mình, sau đó một bàn tay hung hăng đánh qua, trực tiếp đem Bích Hoàn đánh té lăn trêи đất, “Có phải là ngươi hay không, có phải ngươi thông tri Mục Thanh Ca hay không!? Bằng không nàng sao có thể trở về nhanh như vậy, trêи thế gian lại có việc trùng hợp như vậy sao!? Có phải tiện nhân ngươi phản bội ta hay không!?”

Sắc mặt Bích Hoàn chưa biến chỉ là lộ ra một bộ dáng không dám tin tưởng nhìn Mục Chỉ Lan, “Tiểu thư, tuy rằng nô tỳ không biết đại tiểu thư là làm sao mà biết được, nhưng tiểu thư, nô tỳ đối với ngươi không làm thất vọng trời không làm thất vọng đất mà, nô tỳ trung thành và tận tâm với ngài, tuyệt đối không có tâm phản bội.” Nói nước mắt ào ào rơi xuống, lại vẫn làm bộ ngạnh sinh sinh chịu đựng, bộ dáng ủy khuất.

Mục Chỉ Lan như cũ mang theo ánh mắt hoài nghi nhìn Bích Hoàn, Bích Hoàn thẳng tắp đối diện ánh mắt Mục Chỉ Lan, “Tiểu thư, nô tỳ là do Triệu di nương tự mình phái tới hầu hạ ngài, ngài liền tính không tin nô tỳ, cũng nên tin tưởng Triệu di nương a, nàng chính là mẹ ruột ngài, nàng không có khả năng hại ngươi.”

Mục Chỉ Lan gật gật đầu, “Liền tính người khắp thiên hạ đều hại ta, nhưng nương cũng nhất định sẽ không hại ta.” Mục Chỉ Lan rất tin tưởng vững chắc điểm này, nàng bất tri bất giác cư nhiên đã quên Bích Hoàn này chính là mẫu thân tự tay chọn lựa, “Được rồi, ngươi đứng lên đi.” Mục Chỉ Lan ngồi ngay ngắn ở trước gương trang điểm, nhìn khuôn mặt mình trong gương có chút dữ tợn, Mục Chỉ Lan vội vàng thư giãn mặt mình, “Ta kêu ngươi thăm dò lâu như thế vậy có tin tức nương ta chưa?”

“Nô tỳ đã phái rất nhiều người đi tìm, nhưng tìm khắp kinh đô trêи dưới cũng không tìm được thân ảnh Triệu di nương, nô tỳ đang nghĩ Triệu di nương có thể đã rời kinh đô hay không?” Bích Hoàn nói nửa thật nửa giả.

“Không có khả năng.” Tay Mục Chỉ Lan cầm một cây kim thoa, “Ta ở kinh đô, nương không có khả năng rời kinh đô, tuyệt đối không có khả năng, nương khẳng định là đã xảy ra chuyện.” Nói, cư nhiên trực tiếp đem kim thoa đập gãy, Mục Chỉ Lan cắn môi dưới của mình, “…Mục Thanh Ca, khẳng định là nàng làm, nàng nhất định tìm người bắt nương ta, nhất định là như thế.”

Mục Chỉ Lan nói liền đột nhiên đứng lên, “Nương nếu rơi vào trong tay nàng khẳng định là sống không bằng chết, không được, ta hiện tại phải đi tìm cha, cha nhất định sẽ tìm được nương.”

Bích Hoàn giật mạnh Mục Chỉ Lan kêu lên: “Tiểu thư, không được, tiểu thư đừng quên lúc trước chính là Tướng gia đem di nương đuổi đi, cái dạng này Tướng gia sao có thể phái người đi tìm di nương, tiểu thư ngươi ngàn vạn không cần xúc động, đặc biệt là dưới tình huống không có chứng cứ.”

“Vậy làm sao bây giờ? Chẳng lẽ để cho nương ta vẫn luôn trong tay Mục Thanh Ca sao? Nương ta gả cho cha cũng đã mười mấy năm a, liền tính không có công lao cũng có khổ lao, chẳng lẽ mười mấy năm sủng ái như vậy đều là giả sao!?” Mục Chỉ Lan cơ hồ tan vỡ kêu.

“Tiểu thư, chẳng lẽ còn không thấy rõ sao? Tình nam nhân, tâm nam nhân chính là như vậy, một khi mất đi sủng ái liền sẽ hai bàn tay trắng.”

Mục Chỉ Lan nghe Bích Hoàn nói, hung hăng đóng đôi mắt một chút, những lời này nương cũng nói với nàng, Mục Chỉ Lan nhìn mình trong gương, gương mặt này xinh đẹp như hoa như thế, người cầu thân nhiều như vậy, nhưng đều không phải nàng muốn, “Tứ hoàng tử, ta muốn chỉ là một Phượng Nguyệt Minh mà thôi.”

Bích Hoàn nhìn Mục Chỉ Lan thất hồn lạc phách, âm thầm thở dài, kỳ thật Mục Chỉ Lan thật sự đáng thương, nhưng người đáng thương tất có chỗ đáng giận, Bích Hoàn bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn mặt Mục Chỉ Lan Bích Hoàn rũ xuống đôi mắt, khả năng nàng(MCL) còn chưa phát hiện, mặt nàng(MCL) tựa hồ có chút không thích hợp, rốt cuộc là nàng ảo giác hay là…

Đại sảnh Tướng phủ.

Một phụ nhân đang la lối khóc lóc gầm rú, “Kêu Mục Thanh Ca đi ra cho ta, Mục Thanh Ca, ngươi lăn ra đây cho ta, Mục Thanh Ca.”