Cuối cùng Giang Tầm vẫn không hoàn thành xong luận văn của mình trước khi đi siêu thị.

Siêu thị này cô cũng đã đến rất nhiều lần. Nhưng đây là lần đầu tiên đến cùng với Phó Dĩ Hành.

Cả hai cùng thong thả đẩy xe đi về phía trước.

Phó Dĩ Hành nghiêng đầu hỏi: “Ngoài những món nói lúc sáng, em còn muốn ăn gì nữa không?”

“Để em xem thử…”

Giang Tầm nhìn xung quanh một vòng rồi dán mắt vào một chỗ: “Cá lưỡi trâu phi lê có vẻ ngon, có muốn mua một ít không?”

“Được.”

Nhìn anh cẩn thận lựa chọn nguyên liệu nấu ăn, Giang Tầm chợt có chút tò mò.

“Đàn anh, sau khi lên đại học anh đều tự mình nấu cơm sao?”

Phó Dĩ Hành nói: “Cũng không hẳn là vậy.”

“Hả?” Giang Tầm bất ngờ quay qua nhìn anh.

Lúc đang muốn hỏi thêm nữa thì lại nghe anh nói: “Trước kia không phải có em sao?”

Giang Tầm sửng sốt rồi bất ngờ phản ứng lại.

Nhớ tới đoạn quá khứ đen tối lúc vừa tới đây mặt cô liền đỏ bừng: “Không, không phải vậy. Ý của em là lúc em còn chưa đến đây, khi đó anh đã bắt đầu tự nấu cơm rồi sao?”

“Cũng không phải.”

Phó Dĩ Hành cầm một hộp cá phi lê lên kiểm tra dòng chữ trên đó: “Khi còn học trung học, một mình anh sống ở bên ngoài nên thỉnh thoảng cũng sẽ tự nấu cơm.”

“Hèn chi.” Giang Tầm suy nghĩ gì đó rồi gật đầu, sau đó nhìn về phía Phó Dĩ Hành: “Đàn anh, anh có thể dạy em nấu ăn được không?

Phó Dĩ Hành liếc cô một cái: “Hay là bỏ đi.”

“Tại sao chứ?” Giang Tầm khó hiểu.

Phó Dĩ Hành thu hồi ánh mắt tiếp tục chọn nguyên liệu nấu ăn: “Anh không có lòng tin là em sẽ làm được.”

“Em tệ đến như vậy sao?” Giang Tầm trong lòng không phục, cố ý vòng đến trước mặt anh: “Trước đây em nấu cơm, không phải anh cũng từng ăn thử rồi sao?”

Phó Dĩ Hành không thay đổi sắc mặt: “Nhưng điều này cũng không thể nào phủ nhận đồ ăn em nấu khó ăn thật sự.”

Giang Tầm cố lấy lại mặt mũi: “Nếu như cảm thấy khó ăn vậy sao anh còn ăn làm gì?”

Phó Dĩ Hành đổi hướng nhìn lên kệ để hàng, nhẹ nhàng bâng quơ mà nói: “Dù sao thì cũng là một cuộc giao dịch. Anh không muốn buôn bán lỗ vốn.”

Giang Tầm: “……”

Sao cô có thể thấy gần đây anh dịu dàng và chu đáo hơn nhiều chứ? Tất cả đều là ảo giác.

Dường như cảm thấy gì đó nên anh quay đầu lại, ánh mắt dừng lại trên mặt cô: “Dáng vẻ của em bây giờ, giống như là…”

Giang Tầm lùi lại một bước, nghi ngờ hỏi: “Em bây giờ thế nào?”

Phó Dĩ Hằng chọc chọc vào mặt cô: “Giống một con cá nóc bị chọc giận.”

Giang Tầm:???

Anh cười cười rồi bổ sung: “Còn rất đáng yêu.”

A a a cái tên đàn ông chó má này.

Trong lòng Giang Tầm thì điên cuồng gào thét nổi loạn, còn trên mặt lại không kìm chế được mà đang đỏ bừng lên. Tuy được khen là đáng yêu nhưng không hiểu tại sao lại càng tức hơn.

Chọn xong những thứ cần mua, Phó Dĩ Hành quay qua vỗ vỗ đầu cô rồi nói: “Đi nào, cá nóc nhỏ.”

Giang Tầm lúc này mới hoàn hồn, tức giận đuổi theo kịp bước chân của anh.

Đúng lúc này di động của cô kêu lên.

Tên người gọi hiện trên màn hình là Giang Thiệu Quân.

Giang Tầm đứng lại khiến Phó Dĩ  Hành cũng dừng lại theo, anh quay đầu lại nhìn về phía cô.

Cô do dự nhấn xuống trả lời điện thoại: “Ba?”

Giang Thiệu Quân đi thẳng vào vấn đề: “Con bên đó sắp được nghỉ đúng không? Thứ Bảy tuần này lập tức về nước, ông Kim của tập đoàn Kim Tân muốn gặp mặt con.”

Không phải thương lượng, đây hoàn toàn là giọng điệu ra lệnh.

Người được xưng là ông Kim của tập đoàn Kim Tân kia trước đây cô đã từng gặp qua rồi, tuổi tác của đối phương đã có thể làm một người ba thứ hai của cô luôn.

Giang Tầm hít một hơi sâu, giữ giọng điệu bình tĩnh nói: “Ba, kỳ nghỉ này con không định về nước.”

Giang Thiệu Quân dừng lại một chút, sau đó giọng nói tăng cao tới tám đề-xi-ben: “Con nói cái gì?”

Giang Tầm bình tĩnh trả lời: “Con đã liên hệ với giáo sư rồi. Kỳ nghỉ này con định sẽ đi theo ông ấy làm đề tài nên sẽ không về nước.”

“Con!”

Không để cho ông ta kịp nói tiếp, Giang Tầm tiếp tục nói: “Còn nữa ba, con đã có bạn trai rồi.” Cô liếc nhìn qua Phó Dĩ Hành một cái rồi nói: “Sau này ba không cần phí tâm sức để giới thiệu bạn trai cho con nữa.”

Giọng nói Giang Thiệu Quân có phần tức đến hộc máu: “Con đang muốn tạo phản phải không? Ai cho phép con có bạn trai!”

“Lần này con không về thì cũng đừng nhận ba là ba nữa!” Giọng điệu ông ta nặng nề cảnh cáo.

“Ba, con đã …”

Giang Thiệu Quân không kiên nhẫn nghe cô giải thích trực tiếp cúp điện thoại.

Nghe thấy âm thanh báo bận trong điện thoại, mi mắt Giang Tầm liền hạ xuống.

Phó Dĩ Hành đưa tay đặt trên vai cô trấn an, cũng không nói gì thêm.

Giang Tầm thu hồi suy nghĩ, nhìn anh lắc đầu: “Em không sao đâu.”

Phó Dĩ Hành hỏi: “Là điện thoại của ba em sao?”

Giang Tầm gật đầu: “Là ba em, nhưng không có việc gì đáng nói cả.”

Cô bỏ điện thoại vào trong túi xách, tò mò hỏi: “Nói mới nhớ, chúng ta quen nhau lâu như vậy nhưng em còn chưa biết nhà đàn anh làm gì đó.”

Phó Dĩ Hành thuận miệng nói: “Gia đình anh cũng xem như lập nghiệp từ ngành bất động sản, nhưng bây giờ lĩnh vực nào cũng kinh doanh một chút, so với công việc khuân gạch thì cũng không có gì khác.”

“Khuân gạch?”

Cô phỏng đoán chắc hẳn là một nhà thầu hay đại loại vậy.

Giang Tầm cũng không tiếp tục hỏi thêm gì nữa.

Xe đựng hàng đã nhanh chóng đầy ắp.

Lúc xếp hàng tính tiền, Giang Tầm thoáng nhìn vào trong xe đựng hàng.

“Anh mua nhiều kẹo cao su thế…”

Giọng cô đột nhiên ngừng lại, lúc này mới nhìn rõ đó căn bản không phải là kẹo cao su, chỉ là bao bì đóng gói rất giống với kẹo cao su…

“Anh, anh mua nhiều như vậy làm gì?” Giang Tầm đỏ mặt hỏi.

“Làm gì ư?” Phó Dĩ Hành quay đầu liếc cô một cái, cố ý hỏi: “Em không biết sao?”

Giang Tầm dời đi tầm mắt: “Vậy, vậy thì anh cũng không cần mua nhiều như vậy chứ…”

Phó Dĩ Hành thản nhiên nói: “Anh không biết em thích loại nào nên cứ lấy mỗi loại một hộp.”

“Ơ!”

Tai Giang Tầm đỏ bừng lên: “Anh còn không biết xấu hổ mà nói nữa à, ngày đó anh …”

Cô không thể ngăn mình nghĩ lại ngày hôm đó.

Phó Dĩ Hành ôm cô vào lòng, nhỏ giọng thì thầm: “Lần đầu tiên do anh không có kinh nghiệm nên đã làm em đau, anh xin lỗi, lần sau nhất định sẽ không như vậy nữa.”

“Còn có lần sau?” Giang Tầm bất mãn mà trừng anh.

Phó Dĩ Hành cúi đầu tiến lại gần, nói với giọng điệu nguy hiểm: “Nếu không em nghĩ lần sau sẽ cùng với ai?”

Chuyện cũ còn chưa nói xong, cô liền nghe Phó Dĩ Hành nói tiếp:

“Chủ yếu là vì anh chưa có nhiều kinh nghiệm, nên anh cần nhiều cơ hội để luyện tập.”

Nghe thử xem đây là giọng điệu gì, còn nói như là chuyện đương nhiên hợp tình hợp lý.

Vậy nên …

Thật sự tin tên đàn ông chó má này đúng là xấu xa.

Đúng lúc đến lượt bọn họ.

Giang Tầm vội vàng đẩy anh ra, đỏ mặt nói: “Đến lượt chúng ta rồi mau tính tiền thôi.”

Cô nhanh chóng lảng tránh ánh mắt anh, nói nhỏ: “Còn nữa, nếu anh còn như vậy em sẽ không quan tâm đến anh đâu!”

Phó Dĩ Hành cười nhẹ rồi xoay người qua đi tính tiền.

Truyện [Ngọt Ngào Em Trao] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!

***

Kỳ nghỉ lần này Giang Tầm không về nước.

Giang Thiệu Quân cũng không gọi điện thoại tới nữa.

Ngày tháng bình yên luôn trôi qua nhanh chóng.

Lại một mùa đông nữa.

Đến bữa tối Giang Tầm lấy ra món quà đã chuẩn bị sẵn: “Quà sinh nhật năm nay.”

Sinh nhật năm ngoái của anh bọn họ vẫn chưa ở bên nhau.

Sinh nhật của Phó Dĩ Hành rơi vào mùa đông nên cô đã đan cho anh một chiếc mũ len đội đầu. Vì là lần đầu tiên làm đồ thủ công nên cô không được khéo tay cho lắm, thành ra mũ len đan thành xiêu xiêu vẹo vẹo, cũng may cuối cùng nhìn nó vẫn giống cái mũ đội đầu.

Phó Dĩ Hành đánh giá chiếc mũ trong tay mình rồi đột nhiên bật cười.

Giang Tầm cảm thấy kỳ quặc: “Sao vậy?”

Anh cười hỏi: “Cái này do em tự đan sao?”

Giang Tầm gật đầu, nghi ngờ hỏi: “Là em đan … Sao vậy …?”

Phó Dĩ Hành nhướng mày: “Anh biết mà, thủ công kém như vậy nhìn qua liền biết là do em đan.”

Giang Tầm duỗi tay về phía anh: “Anh không thích món quà này sao? Nếu không cần thì trả lại cho em.”

Phó Dĩ Hành nói: “Không được, anh muốn đem nó biến thành bảo vật quý giá, về sau còn để lại cho con chúng ta xem.”

Giang Tầm đang muốn phản đối thì đột nhiên phản ứng lại, sắc mặt liền đỏ bừng lên: “Ai, ai muốn cùng anh …”

“Anh đủ rồi đó nha.”

Sau khi đùa giỡn cùng anh một lát thì cả hai đều ngã lên ghế sô pha.

Giang Tầm không muốn cử động, cô cứ như vậy nằm trong vòng tay anh, ôm lấy anh hỏi: “Lúc cắt bánh kem anh đã ước điều gì?”

Cô chỉ là thuận miệng hỏi thôi, nhưng không ngờ anh thực sự trả lời.

“Hy vọng sinh nhật hàng năm đều trải qua cùng với Giang Tầm.”

Giang Tầm ngẩng đầu, kinh ngạc nói: “Gì cơ, sao anh lại nói ra? Điều ước mà nói ra thì sẽ không linh nữa.”

Phó Dĩ Hành nói: “Không phải em hỏi anh sao?”

Giang tầm nói: “Nhưng anh không cần trả lời cũng được.”

“Không, thực ra anh nghĩ,” Anh cúi đầu hôn nhẹ lên khóe môi cô, thấp giọng nói: “Điều ước nói ra thì mới trở thành sự thật.”

(Hết phần ngoại truyện)

◇◆◇◆◇◆

Ngoại truyện bên lề

【 Phó Dĩ Hành, anh sẽ không có bạn gái đâu!!! 】

Ba dấu chấm than đó thực ra là thẳng thừng thể hiện sự phẫn nộ của người nhắn tin.

Bên cạnh còn có hình một cái đầu heo lớn.

Phó Dĩ Hành cầm lấy tấm thẻ trên bàn lên rồi cười thầm, biểu cảm trong mắt không quá rõ ràng.

Xem ra là anh đã quản cô quá chặt rồi.

Nhưng điều đó không quan trọng.

Phó Dĩ Hành cất thẻ đi, xoay người rời khỏi phòng, vừa đi vừa lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số.

“Trợ lý Từ, giúp tôi liên hệ với Phó An Dịch.”

***

Đang là mùa hè nên thời tiết rất oi bức, từng đợt sóng nhiệt nóng bức của mùa hạ cứ nối tiếp nhau mà tới.

Chống lại cái nắng như thiêu như đốt trên đỉnh đầu, Giang Tầm kéo vali đi về nhà.

Gần tới ngôi nhà cũ của nhà họ Giang cô vẫn còn cảm thấy tức giận.

Thật quá đáng mà, ở trong video nói mấy lời giả dối đó khiến cô nghĩ anh bị thương. Báo cáo tốt nghiệp vừa xong cô đã lập tức bay về nước ngay trong đêm. Sau khi nhìn thấy anh, cô mới biết anh không bị sao cả.

Chuyến du lịch mừng tốt nghiệp đã hẹn trước cùng bạn bè cũng phải ngâm nước nóng.

Này cũng thôi đi, cô ngồi trên máy bay hết mười mấy tiếng đồng hồ về tới nơi đã mệt rã rời, vậy mà sau khi anh tóm được cô còn bắt nạt hết lần này tới lần khác.

Suy nghĩ miên mang lung tung một hồi, cô đã đứng trước cửa lớn nhà cũ của nhà họ Giang.

Suốt mấy năm du học ở nước ngoài cô hầu như không về nước, thỉnh thoảng về mấy lần cũng chỉ vì thăm chị gái, cho nên gần như không đặt chân đến nơi này.

Mặc dù đây là nhà của cô.

Cô về nhà thật không đúng thời điểm vì Giang Thiệu Quân cũng đang có mặt ở căn nhà cũ này.

Cũng lâu rồi không gặp mặt ba nên trong lòng Giang Tầm có chút xấu hổ.

Cô căng cả da đầu gọi ông ta một tiếng: “Ba.”

“Tầm Tầm à, con về rồi sao.”

Kỳ lạ chính là Giang Thiệu Quân không những chẳng trách mắng cô mà còn dùng gương mặt tươi cười chào đón cô, còn nói dì giúp việc chuẩn bị một bàn ăn thịnh soạn cho cô.

Tự nhiên lại tỏ ra quan tâm không phải có chuyện gian dối thì cũng là có mưu đồ trộm cắp.

Trực giác mách bảo Giang Tầm có gì đó không đúng, nhưng cô vẫn tỏ ra không biết gì, giả bộ mọi thứ đều bình thường, còn ở lại nhà mấy ngày.

Cô bí mật dò hỏi thì biết được Giang Thiệu Quân đang tìm kiếm người có gia cảnh tốt để kết hôn với cô.

Đối tượng liên hôn tên là Phó An Dịch, cô đã từng gặp mặt một lần.

Đó là vào ngày thứ hai sau khi cô về nhà, Giang Thiệu Quân đã mời người kia tới làm khách tại nhà cũ của nhà họ Giang. Tới lúc đó cô mới biết rõ ý đồ của Giang Thiệu Quân.

Giang Tầm còn dò hỏi được Giang Thiệu Quân đã sớm tính toán xong, một tuần sau tổ chức một bữa tiệc, sau đó trực tiếp tuyên bố tin tức đính hôn.

Mới hôm nay trong lúc tình cờ, cô còn nghe được cuộc nói chuyện giữa Giang Thiệu Quân và Phó An Dịch.

Phó An Dịch nói: “Tôi rất vừa ý cô Giang, cho nên nếu được thì tốt nhất hãy đăng ký ngay trong tháng này.”

Giang Thiệu Quân cười nói: “Chuyện này không thành vấn đề, về phần nghi thức lễ đính hôn……”

Giang Tầm lặng lẽ trở lại phòng rồi khóa cửa lại.

Truyện [Ngọt Ngào Em Trao] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!

Cô ngồi trên giường mở khóa màn hình điện thoại nhìn xem tin tức, trong lòng bỗng cảm thấy hụt hẫng không thể giải thích.

Quay về nhà họ Giang đã qua một tuần vậy mà Phó Dĩ Hành vẫn không liên hệ với cô, cũng không đến tìm cô.

Tên kia không phải đã bị chọc tức rồi chứ?

Đột nhiên trên di động xuất hiện một thông báo từ ứng dụng tin tức.

“Tập đoàn Quân Trạch có sự thay đổi về nhân sự, chủ tịch mới lần đầu tiên ra mắt.”

Giang Tầm hơi bồn chồn tay theo bản năng bấm mở.

Tin tức còn có thêm một số hình ảnh, những bức ảnh này được chụp khi Phó Dĩ Hành tham dự một hội nghị thượng đỉnh kinh doanh. Anh mặc vest đi giày da, ít nói ít cười, khí chất mười phần.

Theo phía sau còn có tới mấy người trợ lý cực kỳ phô trương.

Giang Tầm đọc đi đọc lại rất nhiều lần bản tin này, tâm trạng buồn phiền mà tắt ứng dụng đi. Cô nhấn nút khoá màn hình, nằm trên giường lăn qua lộn lại tâm trạng không thể nào bình tĩnh được.

Tên đàn ông này lúc trước còn nói với cô là nhà anh làm nghề khuân gạch.

Mãi cho tới lúc gặp được cha mẹ anh cô mới hiểu được cái khái niệm “Dọn gạch” mà anh nói là gì.

Đường đường là người thừa kế của tập đoàn Quân Trạch, vậy mà lại nói mình và người khuân gạch không có gì khác nhau, quả thực rất vất vả cho anh khi phải lưu loát nói ra khỏi miệng như thế.

Nhưng ở lại nhà cũ của nhà họ Giang một tuần, cơn giận của Giang Tầm đã sớm biến mất.

Sau khi trở về nhà, Giang Thiệu Quân đã tịch thu hộ chiếu và khóa hết tất cả các thẻ ngân hàng của cô, đi ra khỏi nhà mà mang theo đồ vật gì lớn thì sẽ có người đi theo.

Nhưng điều mà Giang Thiệu Quân không biết đó chính là trong tay cô vẫn còn một cuốn sổ hộ khẩu do Giang Lăng đưa trước khi cô đi du học.

Giang Tầm cầm sổ hộ khẩu trên tay, trong lòng đã có quyết định.

Cô không thể ngồi đây chờ chết.

Truyện [Ngọt Ngào Em Trao] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!

***

“Phó tổng, bạn gái của anh cũng đã bỏ đi rồi, anh còn có tâm trạng ở đây tụ tập cùng chúng tôi sao?”

Trong phòng ăn riêng của một nhà hàng tư nhân, Diệp Châu nhìn về phía Phó Dĩ Hành trêu chọc nói.

Phó Dĩ Hành lắc lư ly thủy tinh trong tay làm đá trong ly va vào nhau. Anh thản nhiên cười: “Cô ấy sẽ quay lại tìm tôi.”

Tạ Gia Minh nhướng mày: “Anh tự tin như vậy sao?”

Phó Dĩ Hành uống vào một viên nước đá không nói gì thêm, ánh mắt hiện lên vẻ khó đoán.

***

Tám giờ sáng.

Giang Tầm hít một hơi thật sâu rồi nâng bước đi vào văn phòng của Phó Dĩ Hành.

Cô cũng không ngờ rằng sau khi trở về nước cô và Phó Dĩ Hành sẽ gặp nhau trong hoàn cảnh này.

Người đàn ông đứng trước khung cửa sổ sát đất, nghiêng người biểu tình thờ ơ liếc nhìn cô: “Cô Giang tìm tôi có chuyện gì không?”

Nghe cách xưng hô xa lạ như vậy, Giang Tầm không khỏi ngạc nhiên.

Thu hồi suy nghĩ, cô rũ mi mắt lấy hết can đảm nói: “Phó Dĩ Hành, những gì anh nói hôm đó tôi đã cân nhắc kỹ rồi, chúng ta kết hôn đi. Tôi đã mang sổ hộ khẩu đến đây rồi.”

Phó Dĩ Hành xoay người nhìn về phía cô, thong thả mở miệng: “Không phải cô Giang đã nói tôi không có bạn gái sao?” Anh cầm lên một tấm thẻ nhỏ đưa đến trước mặt cô, ánh mắt cười như không cười: “Tôi còn chưa có bạn gái thì kết hôn thế nào được?”

Giang Tầm: “……”

Cô như thế nào cũng không thể ngờ rằng hôm đó tiện tay viết ra một tấm thẻ mà giờ lại trở thành yếu điểm của cô.

“Vậy anh muốn sao?” Giang Tầm nhìn thẳng vào mắt anh.

Phó Dĩ Hành bước tới bàn làm việc, lấy ra một bản hợp đồng đặt trên bàn: “Em biết rồi đấy, tôi không bao giờ thích làm giao dịch lỗ vốn.”

Ngay cả hợp đồng cũng đã chuẩn bị xong, tên đàn ông này rõ ràng đã sớm có chuẩn bị.

Giang Tầm đi về phía trước cầm bản hợp đồng lên xem.

Đây là một bản hợp đồng trước hôn nhân.

Tổng cộng có 21 điều khoản.

Cô liếc mắt nhìn qua một lượt từ trên xuống dưới.

Điều đầu tiên đập vào mắt cô chính là: “Vĩnh viễn không được ly hôn.”

Cô ngẩng đầu lên ngạc nhiên nhìn anh.

“Vì sao…”

Phó Dĩ Hành mỉm cười: “Muốn giao dịch với tôi thì cũng phải trả một cái giá tương xứng, huống chi đây còn là kết hôn. Đạo lý này chắc là em hiểu.”

Giang Tầm xem hết toàn bộ các điều khoản, lại ngẩng đầu hỏi: “Vậy tại sao chuyện kết hôn này cần phải giữ bí mật? Không được nói cho bất kỳ ai biết?”

“Tôi vừa mới tiếp nhận công ty nên cuộc hôn nhân có thể là nhân tố gây bất lợi.” Giọng điệu của Phó Dĩ Hành bình thản: “Ít nhất phải một tháng. Sau một tháng mới có thể công khai. Điều kiện như vậy cũng không quá đáng phải không?”

Giang Tầm nắm chặt hợp đồng trong tay, tâm trạng rối bời.

Đúng lúc này di động của cô lại vang lên.

Cô liếc xuống nhìn màn hình điện thoại, tên người gọi đến là…

“Giang Thiệu Quân.”

Ba chữ này rõ ràng đã khắc sâu vào mắt cô. Không cần nghe điện thoại Giang Tầm cũng biết ý đồ của Giang Thiệu Quân khi gọi đến.

Tiếng chuông điện thoại cứ vang lên không ngừng dường như thúc giục cô nhanh chóng đưa ra lựa chọn.

Phó Dĩ Hành cũng không cho cô có thêm cơ hội suy nghĩ, hỏi tiếp: “Sao rồi, muốn ký không?”

Giang Tầm không nhận cuộc gọi.

Cô tắt cuộc gọi của Giang Thiệu Quân rồi ngẩng đầu đón nhận ánh mắt của anh, kiên định nói ra câu trả lời của mình:

“Được, tôi ký.”