Mọi người ở đây đều bị dọa cho choáng váng.
Quá lười để đi vòng qua chiếc bàn dài và trực tiếp giẫm lên bước sang đây là hai việc khác nhau, việc đầu tiên thì thường có, nhưng việc phía sau thì thấy thế nào cũng không giống việc người bình thường có thể làm ra.
Chưa kể việc vũ công nam bị siết đến đỏ mặt tía tai, nhưng người đàn ông đội mũ lưỡi trai chẳng hề có ý buông tay.
Mới vừa rồi người trong đoàn của Ngu Dao la hét rất hung dữ, lúc này bị dọa đến tay chân tê dại, không một ai dám bước lên cản.
Cuối cùng Lâm Thanh Nha cũng hoàn hồn.
Cô hơi hé miệng, nhưng dưới những ánh mắt hoảng sợ ánh đó cô không thể gọi Đường Diệc được mà cô đi lên trước, nắm lấy tay Đường Diệc.
So với bàn tay nổi đầy mạch máu trên mu bàn tay của Đường Diệc, tay của tiểu Bồ Tát nhỏ nhắn hơn nhiều, mềm mại tinh tế.
“Đừng giận,” Lâm Thanh Nha ở kia chỉ cứng đờ trên tay nhẹ nhàng dùng sức, cô nhẹ nhàng dùng sức nắm kéo các ngón tay hắn ra, kéo xuống bên cạnh mình, “Em không sao.”
“…”
Ánh mắt của Đường Diệc cực kỳ đáng sợ.

Nhưng cho dù có bất mãn đi nữa hắn sợ sẽ làm cô bị thương, cho nên chỉ có thể thỏa hiệp để cho tiểu Bồ Tát nắm tay hắn kéo xuống.
Lâm Thanh Nha không buông ra.

Dắt Đường Diệc ra phía sau còn cô thì bước nửa bước lên trước ngăn giữa Đường Diệc cùng đoàn người Ngu Dao.
Cô thản nhiên giương mắt lên, nhìn phó đạo diễn nhẹ nhàng thở ra: “Phó đạo diễn Lưu, đây là lần cuối cùng.”
Phó đạo diễn sửng sốt: “Lần cuối cùng gì cơ?”
“Lần cuối cùng đoàn chúng tôi bị thiên vị, việc sắp xếp phòng ban trưa là lần thứ nhất, bây giờ việc xếp phòng họp là lần thứ hai,” Lâm Thanh Nha ôn hòa chậm rãi nói, “Sự bất quá tam, cho nên đây là lần cuối cùng.”
Ánh mắt của phó đạo diễn lóe lên, xấu hổ cười: “Sư phụ Lâm nói gì vậy, sắp xếp phòng khách sạn gì ――”
Lâm Thanh Nha: “Nếu có lần sau, tôi sẽ dẫn đoàn Phương Cảnh rút lui không ghi hình chương trình.”
Sắc mặt phó đạo diễn thay đổi: “Thế sao được? Video giới thiệu đã được phát hành, các cô rút lui là vi phạm hợp đồng!”
“Vi phạm hợp đồng ắt có bên sai,” Lâm Thanh Nha kiên định nói, “Nếu muốn truy cứu trách nhiệm thì bọn tôi sẽ công bằng thẳng thắn công khai không sót một chữ bao gồm cả những lời nhục mạ với tôi và văn hóa Côn khúc của cậu đây ―― ai đúng ai sai cứ để cho công chúng phân xử, phó đạo diễn Lưu muốn chọn kết quả này sao?”
Phó đạo diễn cứng họng, sắc mặt xanh mét.
Cô gái đứng ở trước mặt ông từ đầu đến cuối vẫn bình thản như lúc ban đầu, cho dù vừa rồi hai bên tức giận đối đầu với nhau, cũng chỉ có một mình cô không để tâm, thanh lịch tao nhã như tuyết trắng núi cao, không thể chạm vào.
Nhưng càng như thế ông ta càng không dám khinh thường.
Giằng co vài giây, cuối cùng phó đạo diễn vẫn không dám mạo hiểm ―― nếu lúc này Lâm Thanh Nha đơn phương rút lui không ghi hình, toàn bộ trách nhiệm phát sinh và tổn thất đều do một mình phó đạo diễn ông gánh vác.
“Các cô muốn làm gì thì làm! Tôi mặc kệ chuyện này.”
Nói xong, phó đạo diễn lập tức đi đầu, nhanh chóng dẫn mấy người ở tổ chương trình rời đi.
Cửa đóng lại.
Vũ công nam đang che cổ ho khan cũng không dám ho khan ra tiếng.
Ngu Dao vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi nhìn người đàn ông đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang kín mít ――
Lúc này, hắn không hề có vẻ điên khùng, đang đứng bất động rũ mắt nhìn chằm chằm tiểu Bồ Tát nắm tay hắn.
Ngu Dao đoán được đây là ai.
Mặc dù đáp án rất khủng khiếp, cô ta cũng không biết làm sao Lâm Thanh Nha làm được, nhưng đối phương thật sự đã dẫn theo một người khủng bố bên người.
Đối xử với ai cũng hung dữ ngang tàng, thế mà ở chỗ cô lại nghe lời đến lạ.
Có tên điên này ở đây, toàn bộ tổ chương trình cộng lại cũng đừng mơ chiếm được lợi ở chỗ đoàn Phương Cảnh này.

Hơn nữa, nếu phó đạo diễn mà biết sau lớp khẩu trang này là ai, hẳn sớm đã vẫy cái đuôi lên tận trời với đoàn Phương Cảnh…
Ngu Dao tức đến nghiến răng nghiến lợi, quay đầu đi: “Chúng ta cũng đi!” Đoàn ca múa cảm thấy khó hiểu nhưng rõ ràng trong lòng bọn họ vẫn còn sợ hãi trước cảnh tượng hai phút trước, không ai dị nghị gì cả, tất cả đều đi theo ra ngoài.
Cuối cùng Đường Diệc cũng chịu ngẩng lên, mệt mỏi hỏi: “Để mặc bọn họ đi như thế à?”
“!”
Tất cả mọi người trong đoàn Ngu Dao đều cứng đờ.

Lâm Thanh Nha dừng lại, bất đắc dĩ quay đầu lại nói: “Anh còn muốn làm gì nữa?”
Đường Diệc nheo mắt lại.
Nhưng dưới sự giám sát của đôi mắt trong veo của tiểu Bồ Tát, hắn cực kỳ tuân thủ pháp luật nói: “Ít nhất cũng nên xin lỗi em.”
Lâm Thanh Nha gật đầu: “Vốn là nên thế.”
Đường Diệc: “Sao không truy cứu?”
Lâm Thanh Nha ngước mắt lên, đôi mắt màu trà gợn chút cảm xúc, cô quay sang hắn, hạ giọng xuống thật khẽ, ở gần nghe vô cùng dịu dàng: “Ai bảo anh nắm quần áo của người ta xách lên, anh ta phải xin lỗi em, vậy anh cũng phải xin lỗi anh ta.”
“Anh xin lỗi? Anh ta dám nhận không?” Đôi môi mỏng của Đường Diệc nhếch lên, nhướng mắt chế giễu.
Bị tầm mắt của tên điên đảo qua, vũ công nam bên kia lập tức cảm thấy cảm giác không thở được ập tới, anh ta vô thức che cổ lại, run rẩy xoay người đi.
Lâm Thanh Nha nhíu mày, nhỏ giọng nói: “Anh không thể vô lý như vậy được, làm sai phải xin lỗi, đạo lý nên mạnh hơn vũ lực.”
Đường Diệc vừa giận vừa buồn cười, gọi cô bằng tông giọng nhấn mạnh: “Tiểu Bồ Tát.”
“…”
Khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Thanh Nha căng thẳng lên.
Đường Diệc càng không nhịn cười được, cảm xúc trong lòng quấy nhiễu không chịu nổi, đến mức hắn muốn bất chấp ánh mắt của tất cả mọi người ôm cô vào trong lòng, giấu ở nơi chỉ có mình hắn biết.
Không cho ai gặp hết.
Đường Diệc chậm rãi nén tiếng thở dài trong lòng, một lần nữa nén những cảm xúc đó vào bóng tối sâu không thấy đáy.

Hắn cụp mắt xuống, giọng lười nhác: “Vậy anh xin lỗi anh ta để anh ta xin lỗi em.”
Lâm Thanh Nha lắc đầu: “Đều bỏ qua thôi.” Cô nhìn người bên cạnh, nói: “Mọi người đi đi.”
Đường Diệc: “Tại sao muốn bỏ qua?”
Lâm Thanh Nha do dự.
Đợi đoàn người của Ngu Dao vội vã rời khỏi phòng, cô mới khẽ nói: “Em không muốn nghe anh xin lỗi người khác.”
Ánh mắt Đường Diệc sáng lên, chậm rãi cong môi cười: “Em nói cái gì? Lặp lại lần nữa.”
“…”
Lâm Thanh Nha không để ý tới hắn, buông tay đang nắm tay hắn ra: “Bọn em còn phải họp, anh đừng làm phiền.” Sau khi nghiêm túc nói xong, tiểu Bồ Tát dẫn các thành viên trong đoàn Phương Cảnh đi đến bàn họp.
Đường Diệc trầm mặc vài giây, bàn tay trống trải từ từ nắm lại, lúc này hắn mới rũ mắt lùi về phía chân tường.
Sau đó hắn đưa tay lên kéo khẩu trang màu đen xuống.
Các thành viên của đoàn Phương Cảnh vẫn chưa thu hồi tầm mắt về, lục tục cứng đờ, có mấy người lén châu đầu lại.
“Đúng là Đường Diệc thật.”
“Tôi biết ngay mà.”
“Vừa rồi tôi cảm thấy thứ bị bẻ gãy không tay anh ta không phải là thuốc lá mà là cổ của tôi…”
Bên này còn chưa dứt lời, chợt người đàn ông khoanh tay dựa vào tường ở bên kia lười nhác liếc nhìn sang đây.
Tiếng nói chuyện lập tức im bặt.
Lâm Thanh Nha lau bàn xong, lúc ngẩng lên thì nhìn thấy cả đám người bọn họ đều mắt nhìn thẳng, ngồi nghiêm túc xung quanh bàn họp.
Phát hiện ra nguyên nhân nhưng Lâm Thanh Nha không nói gì cả, cô ngồi xuống ở bên cạnh: “Chủ đề màn biểu diễn của chặng thi đấu đầu tiên đã được quyết định, tên là ‘Sơ kiến’.

Cho nên điều chúng ta cần làm ở màn biểu diễn lần này chính là tạo ấn tượng đầu tiên cho khán giả về một Côn khúc đẹp đẽ.”
Sự chú ý của các thành viên đoàn Phương Cảnh bị kéo qua kia.
“Sơ kiến? Trước đó tôi có nghe nói sẽ có thêm yêu cầu phụ, nhưng nghe không khác gì biểu diễn bình thường nhỉ?”
“Thế thì quá đơn giản, có sư phụ Lâm ở đây, chắc chắn trận này của chúng ta sẽ ổn thôi.”
“Đúng vậy! Cho đoàn Dao Thăng biết mặt một chút để bọn họ đừng có mà coi thường chúng ta nữa!”
“…”
Giữa những tiếng nói chuyện của các thành viên trong đoàn Phương Cảnh, Lâm Thanh Nha khẽ cau mày nhưng rất nhanh giữa mày đã dãn ra: “Có hai vấn đề.”

Mọi người im lặng, quay lại.
Lâm Thanh Nha: “Vấn đề đầu tiên, mặc dù trận đầu tiên không có yêu cầu phụ thì màn biểu diễn trong chương trình này sẽ không đơn giản như như một màn trình diễn bình thường.”
“Hả? Sao thế sư phụ Lâm?”
Lâm Thanh Nha: “Trong các buổi biểu diễn trước đây, hầu hết khán giả của chúng ta đều là những người hâm mộ đã tiếp xúc với hí khúc nhiều năm, họ đã quá quen thuộc các vở kinh điển cho nên không bị khó hiểu.”
“Đúng vậy,” Bạch Tư Tư ở bên cạnh phụ họa, “Mặc dù nói điều này rất đáng giận nhưng ca từ của Côn kịch tao nhã hơn nhiều, đừng nói so với bên Ngu Dao, dù có so với các thể loại hí khúc truyền thống của kinh kịch thì điều kiện và tiêu chuẩn của chúng ta vẫn cao hơn những thể loại ấy, khó mà nói trước được khán giả bình thường xem hiểu phụ đề được bao nhiêu.”
Vừa dứt câu, mọi người trong đoàn Phương cảnh đều đưa mắt nhìn nhau, một số người chí ý yếu bày ra vẻ mặt ủ rũ.
Lâm Thanh Nha không nói gì, Bạch Tư Tư thì không nhìn nổi nữa: “Trời ạ, mọi người có ý chí chút được không, còn chưa có thi nữa đấy, vậy mà mọi người đã bày ra dáng vẻ chịu thua là sao?”
“Cũng không phải là chịu thua,” có người mặt ủ mày ê nói, “Thế nhưng sự hoan nghênh của các thể loại hí khúc của mọi người trong nước quả thật không so được với văn hóa phương Tây du nhập vào.”
“Đúng thế, không nói đến nhảy hiện đại và nhạc cụ phương Tây.

Ngay cả Ca kịch (1), những thể loại cũ mấy trăm năm trước cũng giống vậy, chẳng qua do chúng du nhập từ văn hóa phương Tây cho nên những người đó cảm thấy ca kịch thời thượng phong cách Tây cao cấp cách điệu, còn khi nghe tới Kinh kịch, Côn kịch thì là lỗi thời nên bị đào thải.”
“Cho nên đám người Ngu Dao luôn coi thường chúng ta như vậy.”
Sau khi nói vài ba câu, bầu không khí trong phòng họp ngày càng chùng xuống.
Bạch Tư Tư không biết làm sao, nhìn Lâm Thanh Nha cầu cứu.
Lâm Thanh Nha vẫn nhã nhặn như trước.
Cô cong ngón tay trắng nõn mảnh khảnh gõ nhẹ lên bàn, đợi mọi người đều tập trung sang đây cô mới ôn hòa hỏi: “Có ai có thể nói cho tôi biết, ba nền văn hóa kịch cổ đại là ba nền nào?”
Mọi người trong đoàn nhìn nhau, nhất thời im bặt.
Vài giây sau, ở trong góc có một cậu nhóc dè dặt giơ cánh tay lên.
Lâm Thanh Nha: “An Sinh, em nói đi.”
An Sinh nhìn thoáng qua các sư huynh sư tỷ, nhỏ giọng nói: “Là hí khúc Trung Quốc, kịch tiếng Phạn của Ấn Độ và kịch Hy Lạp cổ đại.”
Lâm Thanh Nha: “Hiện tại những thể loại trên thế nào?”
An Sinh ngập ngừng, không xác định nói: “Hình thức biểu diễn của kịch tiếng Phạn Ấn Độ và kịch Hy Lạp cổ đại đã thất truyền từ lâu, chỉ có hí khúc Trung Quốc là kéo dài đến nay.”
Lâm Thanh Nha: “Vậy địa vị của Côn khúc trong hí khúc Trung Quốc là gì?”
“Ông tổ của trăm hí!” Câu này An Sinh nói vô cùng dứt khoát, không chút do dự, “Ngay cả ‘Bốn đoàn Huy kịch lớn’ xuất hiện sớm nhất trong Kinh kịch cũng có nguồn gốc từ giọng Côn Sơn tiền thân của Côn kịch.”
“Ừm.”
Lâm Thanh Nha gật đầu.
Lần này không cần cô hỏi, có người nhịn không được nữa nói: “Hơn nữa! Vào năm 2001, năm đầu tiên UNESCO đã chọn ra các kiệt tác truyền khẩu và di sản văn hóa phi vật thể, Côn khúc của chúng ta đã được nhất trí bầu chọn và đứng đầu danh sách!*”
Nói xong về sau, người nọ lại ngượng ngùng sờ ót: “Mặc dù có thể vào danh sách ‘di sản’ là vì chúng ta sắp suy tàn…”
Mọi người trong đoàn đều bị cậu ta chọc cho bật cười.
Bầu không khí không còn nặng nề nữa.
Lâm Thanh Nha khẽ cười: “Cho nên Côn khúc không thiếu nền tảng và lịch sử, càng không thiếu sự công nhận về trình độ văn hóa.

Chúng ta chỉ cần hòa nhập với thời đại, độc hành trong bóng tối trước khi bình minh, này thì có gì phải tự ti đúng không?”
Mắt của các diễn viên trong đoàn sáng lên lần nữa: “Sư phụ Lâm nói rất đúng, không phải tự ti.

Nếu những người hành nghề nghệ thuật như chúng ta đều tự ti, cho rằng sự nghiệp theo đuổi văn hóa truyền thống của chúng ta thua kém người khác, thế thì làm sao quần chúng xem trọng được?”
“Đúng thế.”
Tinh thần của đoàn được khôi phục lại.
Không biết ai nhớ ra hỏi: “Sư phụ Lâm, trước đó sư phụ nhắc đến hai vấn đề, còn một vấn đề khác là gì ạ?”
Lâm Thanh Nha ngừng nói chuyện với Bạch Tư Tư, ngước đôi mắt trong veo lên: “Tôi sẽ không tham gia và màn biểu diễn thường quy đầu tiên.”

“――?!”
Trong phòng họp lập tức yên tĩnh.
Không tới vài giây, người phản ứng lại đầu tiên không nhịn được hỏi: “Sư phụ không tham gia sao? Vậy bọn tôi diễn thế nào đây?”
Lâm Thanh Nha nhìn sang người nọ, “Trước khi tôi tới đoàn Phương Cảnh, mọi người diễn thế nào?”
Người nọ cứng họng.
Lâm Thanh Nha cong cong khóe mắt nói tiếp: “Khi đó như thế nào, bây giờ thế ấy.

Tôi vào đoàn đã hơn hai tháng, không dám nói tiến bộ được bao nhiêu, nhưng cũng không đến mức dạy mọi người lùi bước, nhỉ?”
Đối phương gãi đầu nói: “Tôi cũng thấy tôi xướng và niệm có tiến bộ, nhưng mà tôi cảm giác sư phụ không lên bọn tôi không tự tin lắm.”
“Đúng vậy.”
Những người còn lại gật đầu theo.
Lâm Thanh Nha nói: “Nếu thật sự là như vậy, tôi đây vẫn luôn lên sân khấu thế thì chẳng phải mọi người sẽ vĩnh viễn không tự tin à?”
Giọng nói của cô trong trẻo hiền hoà, có chút ý đùa, mấy diễn viên và học nghề trong đoàn không quá căng thẳng, bọn họ ngượng ngùng cười rộ lên.
Sau khi nói chuyện phiếm vài câu, Lâm Thanh Nha thoáng nghiêm mặt lại.
“Kỳ thật trước khi tham gia, tôi không hề đồng ý tham gia chương trình này, nhưng trưởng đoàn Hướng đã thuyết phục tôi.

Trước giờ sự phát triển của Côn khúc chúng ta chỉ bó hẹp trong cổ chai, chúng ta cần phải ma sát và thích nghi với thời đại, giao lưu và va chạm với các loại hình nghệ thuật khác, mà những nhiệm vụ này, chúng ta không thể trông cậy vào những người nghệ sĩ có tuổi đã diễn những kịch bản cứng nhắc hàng chục năm gánh vác được, người trẻ tuổi cần phải gánh vác trách nhiệm truyền thừa lại sự thay đổi này.”
“Sư phụ Lâm, bọn tôi… có thể làm được sao?”
“Có người có thể, có người không.

Cát đá vụn và các vụn vàng trộn lẫn với nhau trước khi được sóng biển rửa trôi cát,” đôi mắt Lâm Thanh Nha chứa ý cười, nhìn đối phương vừa ôn hòa vừa nghiêm túc, “Cậu thuộc loại nào?”
Đối phương sửng sốt.
Vài giây sau, đối diện với ánh nhìn chăm chú của đôi mắt xinh đẹp khiến cho người ta hoảng loạn, người nọ đỏ mặt lên, nắm chặt quyền: “Chưa thử làm sao biết được, tôi cũng không biết, nhưng tôi muốn thử xem.”
“Ừm,” Lâm Thanh Nha khẽ gật đầu, cười dịu dàng, “Trong suốt chương trình lần này chúng ta sẽ gặp được đủ loại đoàn thể nghệ thuật với những mâu thuẫn, xung đột thích ứng va chạm.

Đây là cơ hội tốt, mọi người còn trẻ, đừng quá quan tâm thành tích và tiếng tăm, hãy đi giao lưu học hỏi.

Tương lai còn dài, tôi hy vọng mọi người đều là những viên vàng xây nên cung điện Côn khúc.”
“…”
Sau những lời động viên dịu dàng, nhiệt huyết của các thành viên đoàn Phương Cảnh được đẩy lên cao nhất, và cũng đè áp xuống những suy nghĩ lo lắng và sự xốc nổi.
Bọn họ xắn tay bắt đầu thảo luận lựa chọn những tiết mục sẽ biểu diễn cho chủ đề “Sơ kiến” chặng này, bầu không khí trong phòng họp sục sôi chưa từng có.
Sau khi Lâm Thanh Nha đưa ra những đề xuất thích hợp, cô chủ động rời khỏi buổi thảo luận.
Như cô nói, cô hy vọng rằng bọn họ sẽ được rèn luyện và trưởng thành ở đây, thất bại một trận hay là cả chương trình đều không tính là gì cả, những người trẻ tuổi cô chọn cần có cơ hội học tập độc lập.
“Cung điện Côn khúc?”
“…Hửm?”
Lâm Thanh Nha quay đầu lại.
Không biết từ khi nào Đường Diệc đã đi đến phía sau cô, “Lần đầu tiên anh nghe thấy em nói nhiều như vậy.”
Lâm Thanh Nha hơi đỏ mặt, nói nhỏ: “Thật là có chút bỉ ổi.”
“Ồ?”
“Cát đất và vàng đều xây nên cung điện, cái nào cũng không thể thiếu.

Trước đây em hy vọng bọn họ tự do phát triển theo tự nhiên, nhưng bây giờ…”
Đường Diệc: “Bây giờ đã thay đổi?”
Lâm Thanh Nha dừng lại: “Ừm, anh nói đúng.

Côn khúc thậm chí là toàn bộ ngành hí kịch đều cần hiệu ứng cá nheo.

Dựng người trước mới đến dựng kịch, hồ nước đọng này cũng cần có người khuấy động sóng trước.”
“Em muốn lần này đoàn Phương Cảnh tới là để làm ‘cá nheo’?”

“Đúng vậy.”
Đôi mắt đen láy xinh đẹp rũ xuống, cười như không cười liếc nhìn cô: “Hóa ra tiểu Bồ Tát cũng sẽ có tham vọng lớn như thế.”
“Đó không phải tham vọng, là sơ tâm và mộng tưởng,” Lâm Thanh Nha nghiêm túc nói, “Mỗi một nghệ sĩ khi đi trên con đường này đều từng có suy nghĩ như vậy ―― cho dù trước khi bình minh con đường này vừa tối lại dài, em phải bảo vệ mồi lửa này để nó cháy mạnh mẽ hơn dẫu chỉ là một chút, sau đó giao nó vào tay một người khác rồi lại truyền xuống như thế ―― một ngày nào đó, mồi lửa này sẽ biến thành ánh bình minh.”
“Truyền thừa à?”
Giọng trầm thấp không quá vài giây, vẻ mặt Đường Diệc lại quay về với vẻ lười nhác mệt mỏi thường có, cười không đứng đắn: “Thế thì vừa khéo.”
Lâm Thanh Nha mờ mịt: “Vừa khéo cái gì?”
Đường Diệc: “Em có sơ tâm và khát vọng, anh cũng có sơ tâm và khát vọng.

Của em là Côn khúc, của anh chính là em ―― không phải vừa khéo sao?”
Lâm Thanh Nha ngớ ra.
Đường Diệc không kìm lòng được nói ra.
Nhưng cũng không muốn cô bị “gông xiềng” của bản thân trói buộc.
Cho nên dừng một hai giây, hắn đổi chủ đề: “Đợi đã.”
“?”
Sự chú ý của Lâm Thanh Nha bị hắn kéo về.
Đường Diệc híp mắt lại, vịn lưng ghế của cô cúi người xuống: “Sao anh nghe có vẻ như ý của tiểu Bồ Tát khi nói có chút bỉ ổi trước đó là đang bảo anh nhỉ?”
Lâm Thanh Nha dừng lại, chậm rãi chớp mắt, nói nhỏ: “Hiệu ứng cá nheo quả thật là do anh dạy em.”
“Ừ, còn muốn trách anh dạy hư em à,” Đường Diệc liếm hàm trên, trong tiếng cười trầm khàn hắn ngồi sụp xuống trước người cô, “Tiểu Bồ Tát của chúng ta vốn ở trên chín tầng mây, không nhiễm một hạt bụi…”
“?”
Lâm Thanh Nha nhìn theo hướng Đường Diệc ngồi sụp xuống đưa tay ra mới phát hiện không biết từ khi nào dây trang trí trên giày rơi ra.
Cô định nói gì đó nhưng bị người nọ giơ tay nắm lấy mắt cá chân cô.
Đường Diệc ngước lên nhìn cô bằng đôi mắt đen như mực, lại lấp lánh như nước: “―― Bây giờ đã bị anh bắt được, phải nhuộm chút màu mới được.”
Lâm Thanh Nha bị hắn nhìn như vậy, không hiểu sao lại thẹn thùng, vành tai nóng như lửa đốt.
“Đường Diệc.”
Đường Diệc mỉm cười cúi đầu, chậm rãi cầm dây giày của cô lên, quấn quanh các ngón tay, thắt lại, sau đó bỗng nhiên thắt chặt.
Soạt.
Dây giày mảnh được thắt thành một cái nút.
Con ngươi Đường Diệc đen như mực, dục vọng trong mắt bị đè nén đến đau đớn, lại mang theo vui sướng tột đột trước khi chạm ranh giới cuối cùng.
“Để anh nghĩ xem muốn tự tay nhuộm tiểu Bồ Tát trắng như tuyết thành màu gì mới được?”
----------
(1): Ca kịch (tiếng Anh: opera): là một loại hình nghệ thuật sân khấu của phương Tây, nói một cách đơn giản, nó là một loại hình kịch chủ yếu hoặc hoàn toàn sử dụng ca hát và âm nhạc để giải thích và diễn đạt cốt truyện (kịch được hát chứ không phải nói).

Opera xuất hiện ở Florence , Ý vào thế kỷ 17, khoảng năm 1600, và bắt nguồn từ âm nhạc sân khấu của kịch Hy Lạp cổ đại.
*Lời Beta: Mình xin được nói thêm một chút về danh sách di sản văn hóa phi vật thể được nhắc đến trong chương này.

Danh sách Di sản văn hóa phi vật thể được ra đời vào năm 2008 (sau Công ước Unesco về Di sản văn hóa phi vật thể năm 2003).

Danh sách vào năm 2008 bao gồm 90 di sản văn hóa được các Quốc gia đề cử (thông qua các tuyên bố trước đó vào các năm 2001, 2003 và 2005).

Trong danh sách này, Trung Quốc có ba đại diện, đầu tiên là Côn Kịch (2001).

Trong danh sách này (2008) còn có hai đại diện Việt Nam là Nhã Nhạc cung đình Huế (2003) và Không gian văn hóa Cồng chiêng Tây Nguyên (2005).

Thứ tự trong danh sách di sản văn hóa (cả vật thể và phi vật thể) của Unesco đều không phân biệt theo giá trị quý giá cao hay thấp mà phụ thuộc vào việc đăng ký và công nhận sớm hay muộn.
Vì vậy, trong đoạn này, tác giả viết “Côn khúc của chúng ta đã được nhất trí bầu chọn và đứng đầu danh sách!”.

Có lẽ ý là di sản đầu tiên của Trung Quốc được đưa vào danh sách chăng? :)