Nhìn vào ánh mắt sâu thẳm mê
người của anh, trong phút chốc
Bạch Nhược Hy đã hiểu tại sao sau
khi nghe điện thoại anh phải vội vội
vàng vàng rời khỏi bệnh viện như
vậy.

Xem ra là người nhà họ Kiều muốn
đến bệnh viện cho nên anh không
muốn làm cô khó xử.

Khoảnh khắc này, lòng cô có chút
hốt hoảng, rất lâu sau mới thốt ra
một câu: “Em không thể quay về
nhà họ Kiều với anh.”

“Vậy thì ở nhà của chúng ta đi.” Kiều
Huyền Thạc đi qua, một tay câm
miếng vải trắng phủ trên ghế sofa
rồi nhẹ nhàng kéo lên.

Bên dưới lộ ra chiếc ghế sofa màu

xám tro tao nhã.
Nhà của chúng ta?

Bạch Nhược Hy giống như bị điểm
huyệt, cứ thế mà đứng im bất động.
Bởi vì mấy chữ này mà trái tim cô
đột nhiên đập rất nhanh. Tâm tình
kích động từng chút từng chút một
tràn ngập khắp tâm trí cô.

Từ lúc có ký ức tới giờ, cô chỉ biết
bản thân là một đứa trẻ không nhà.

Đó giờ vẫn luôn ở nhà của cha, của
mẹ, ăn nhờ ở đậu nhà người khác,
nhìn sắc mặt người ta mà sống. Mỗi
ngày đều phải vâng vâng dạ dạ, cẩn
thận từng ly từng tí.

Đó giờ cô đều không biết cảm giác
có một ngôi nhà thuộc về mình là

như thế nào.

Lúc Kiều Huyền Thạc quay đầu liền
phát hiện cô đang đứng như trời
trồng. Ánh mắt không có tiêu cự,
thân thờ nhìn về phía trước. Mắt
ngập nước. Cả người đều đang
hoảng hốt.

“Nhược Hy?”

Kiều Huyên Thạc tưởng cô không
vui cho nên buông tấm vải trong tay
xuống rồi từ từ đi qua: “Sao vậy?”

Bạch Nhược Hy giật mình, châm
chậm ngẩng đầu nhìn vào mắt Kiều
Huyền Thạc, căng thẳng hỏi từng từ
một: “Anh Ba, đây… đây là nhà của
em sao?”

Kiêu Huyền Thạc không nhịn được

lộ ra nụ cười như có như không,
giọng điệu thoải mái: “Căn cứ luật
hôn nhân và gia đình của Tịch quốc
chúng ta, bất luận trước khi kết hôn
hai bên vợ chồng có bao nhiêu tài
sản, sau khi kết hôn rồi đều là tài
sản chung. Cho nên chỉ cần là tài
sản đứng tên tôi thì đều là của Bạch
Nhược Hy em.’

Bạch Nhược Hy cười khổ, chầm
chầm cúi đầu nhìn xuống sàn. Mắt
ngập đây nước giống như sắp trào
ra ngoài.

Tim của cô rất nhỏ rất nhỏ, nhỏ tới
mức chỉ vì phát hiện bản thân vốn dĩ
có nhà thuộc về mình mà cảm thấy
hạnh phúc vô ngân, không những
thỏa mãn mà thậm chí còn cảm
động.

Cô không phải ăn nhờ ở đậu nhà
người khác nữa, cũng không còn là
linh hồn vất vưởng không nhà.

“Sao vậy?” Kiều Huyền Thạc nhướn
mày. Ngón tay thon dài dịu dàng
nâng cằm cô lên.

Cô ngẩng đầu. Những giọt nước
rưng rưng trong mắt khiến Kiều
Huyền Thạc chấn động trong lòng.

Anh nhíu mày, nghi ngờ lẩm bẩm:
“Sao vậy?”

Bạch Nhược Hy gượng cười, khổ sở
thì thâm: “Vậy pháp luật quy định
sau khi ly hôn thì phân chia như thế
nào?”

“..” Sắc mặt Kiều Huyền Thạc tối
sầm xuống. Ánh mắt trở nên u ám.

Anh từ từ buồng tay ra. Không khí
bỗng chốc lạnh hẳn lại.

Bạch Nhược Hy biết đã đâm trúng
tim anh cho nên rất bất lực hỏi dồn:
“Tờ giấy ly hôn lấy ở nhà họ Kiều lần
trước anh đã ký rồi sao?”

“Xé rồi.” Kiều Huyền Thạc lạnh lùng
phun ra hai chữ. Anh hít sâu một
hơi, nén cơn tức giận sâu trong đáy
lòng.

“Nếu đã không ký thì tại sao phải
xé? Anh xé rồi làm sao chứng minh
được em không nói dối đây?” Bạch
Nhược Hy gấp tới nỗi muốn khóc.

Kiều Huyên Thạc nhướn mày: “Em
muốn chứng miinh cái gì?”

“Chứng minh chữ ký trên đó không

phải đích thân em ký. Cho dù không
chứng minh được chữ ký là giả,
không phải vẫn còn dấu tay sao?
Kiểm tra một chút liền biết là dấu
tay của ai rồi.”

“f ”

Trong lòng Bạch Nhược Hy vừa tủi
thân vừa đau đớn. Vừa nghĩ tới lúc
mình vừa hạ quyết tâm không muốn
ly hôn mà muốn cùng anh sống tốt
mỗi ngày, muốn giành lấy hạnh
phúc cho bản thân thế nhưng lại
phát hiện chỉ số tin tưởng của Kiều
Huyền Thạc với cô chỉ bằng không.

Cho dù cô có giải thích thế nào, anh
cũng không tin.

Loại hôn nhân như vậy còn không
bằng cứ thế mà ly hôn đi.

Bạch Nhược Hy cắn môi, cuối đầu
lặng lẽ lau nước mắt. Cô hít sâu
một hơi, ngẩng đầu lên đã gượng
cười sung sướng nhìn anh, thì thâm
nói: “Anh Ba, anh còn chưa nói với
em, ly hôn rồi em có thể có được
bao nhiêu tài sản đó?”

Câu này của Bạch Nhược Hy nghe
sao chói tai đến vậy. Kiều Huyền
Thạc không biết cô thể hiện bản
thân yêu tiên như vậy là thật lòng
hay chỉ là cố ý. Nhưng anh vẫn nói
thật với cô.

“Không có bao nhiêu tài sản. Đó giờ
tôi đều là người liêm khiết. Tôi đem
lợi tức nhận được từ tập đoàn nhà
họ Kiều giúp đỡ dài hạn cho trẻ mồ
côi. Tiền lương nhà nước tôi đoán là
không nhiều lắm.”

Bạch Nhược Hy nhãn nhăn mày:
“Vậy ly hôn rồi em chỉ có thể có một
nửa căn nhà này của anh thôi sao?”

Bạch Nhược Hy xoay người quét
mắt nhìn khắp căn nhà một lượt sau
đó nói bằng giọng điệu ghét bỏ:
-Anh Ba, anh nghèo như vậy, sao
nuôi nổi mình đây?”

“Nhà nước cấp. Tất cả mọi thứ tôi
cần đều được dùng miễn phí.”

Mắt Bạch Nhược Hy sáng lên, biểu
hiện cực kỳ vui vẻ: “Còn có chuyện
tốt như vậy sao?”

“ „

Kiều Huyền Thạc nhìn biểu hiện của
cô, lòng cũng bất giác lạnh lo.

Không ngờ người con gái này nông
cạn như vậy.

Đúng lúc anh muốn mở miệng, Bạch
Nhược Hy đã thu lại vẻ mặt yêu tiền
vừa rồi. Cô ngẩng đầu nhìn Kiều
Huyền Thạc, vô cùng nghiêm túc
nói: “Anh Ba, nếu như không tin
tưởng một người, anh nhìn thấy cái
gì cũng đều không nhìn ra được thật
giả. Ngày ngày sẽ đoán câu nào của
em mới là thật, câu nào là giả. Anh
sẽ sống rất mệt, rất mệt mỏi. Nếu
đã không tin tưởng nhau vậy thì
chúng ta ly hôn đi. Nếu anh còn cố
chấp không ly hôn thì xin anh hãy
tin tưởng em có được không?”

“Em đáng để tôi tin tưởng sao?”
Giọng nói trâm thấp đầy sức hút
của Kiều Huyền Thạc trở nên dịu
dàng.

Bạch Nhược Hy ngẩng đầu nhìn vào
ánh mắt sâu thẳm mê người, lại tràn
đầy lửa nóng của anh rồi trịnh trọng
thê: “Từ hôm nay về sau, tôi, Bạch
Nhược Hy, với tư cách là vợ của
Kiều Huyền Thạc sẽ không nói dối
anh thêm một câu nào nữa, cũng sẽ
không giấu giếm điều gì. Tuyệt đối
chung thủy với Kiêu Huyền Thạc, sắt
son với cuộc hôn nhân này. Nếu như
phản bội, tôi..”

Đột nhiên, Kiều Huyền Thạc đặt
ngón tay trỏ lên miệng cô, dịu dàng
cắt ngang lời thê độc mà cô đang
tuyên thậệ.

Cho dù có linh nghiệm hay không,
anh đều không muốn cô tự nguyền
rủa bản thân mình như vậy.

Bạch Nhược Hy cả kinh, cứ như vậy

mà im lặng hôn ngón tay anh. Trái
tim đập càng lúc càng nhanh, căng
thẳng mà nhìn anh.

Kiêu Huyền Thạc từ từ buông tay,
mím mím môi. Im lặng hồi lâu, anh
mới nhỏ giọng nói: “Tôi đã xé tờ
giấy ly hôn đó rồi vứt đi rồi, không
thể nào chứng minh được sự trong
sạch cho em, nhưng tồi lựa chọn tin
tưởng em.”

“.” Bạch Nhược Hy thở nhẹ ra một
hơi trong lòng. Thời gian này quả
thật ức chế đến khó chịu.

Người đàn ông này không chịu tin
cô, lại không muốn ly hôn. Người
nhà họ Kiều cũng không đồng ý
buông tha cho cô. Cô sắp bị ép phát
điên rồi.

“Em để ý chuyện tôi không đủ giàu
có sao?” Kiều Huyền Thạc hơi
nhướn mày, sắc mặt nghiêm trọng.

Bạch Nhược Hy cười cười: “Anh
nghèo quá, ly hôn với anh không có
chỗ nào tốt cả. Ngược lại, em càng
muốn ở bên cạnh anh để được ăn
uống vui chơi miễn phí cả đời. Làm
vợ của Kiều Huyền Thạc anh, em đã
giàu có hơn bất cứ người nào rồi.”

Câu này vẫn chói tai như cũ.

Kiều Huyên Thạc nhíu mày càng
chặt nhưng lại không dấu được
niềm vui sướng từ tận đáy lòng.

Trên gương mặt lạnh lùng của anh
từ từ lộ ra nụ cười. Mặc dù rất cay
đắng nhưng lại xuất phát từ đáy
lòng.

Rốt cuộc người con gái này cũng
đồng ý hứa chung thủy với anh, lời
hứa suốt cả cuộc đời.

Cho dù là vì anh hay là vì xấp “vé
miễn phí” dài hạn này thì anh cuối
cùng cũng đã có thể trói buộc cô
một đời, như vậy đã là rất đáng giá.

Bốn mắt nhìn nhau. Sóng tình lưu
chuyển tràn đầy dịu dàng, nụ cười
cũng trở nên ngọt ngào đến lạ.

Kiều Huyền Thạc đột nhiên giơ tay
ra: “Cô Bạch Nhược Hy, lân đầu tiên
tôi làm chồng. Nếu như có gì không
thỏa đáng thì mong cô thông cảm
cho.

Bạch Nhược Hy cúi đầu. Ánh mắt
nhìn chằm chằm vào bàn tay đang
chìa ra của anh. Chỗ mềm mại nhất

trong lòng trở nên rung động. Ngọt
ngào từng chút từng chút một lan
tràn trong tim.

Lát sau, cô liền ngẩng đầu nhìn sâu
vào đôi mắt mê người của anh, sau
đó cười một cái hiểu ý rồi nắm lấy
tay anh. Giọng nói mềm mại không
gì bằng: “Em cũng lần đầu làm vợ.
Hơn nữa còn là vợ của một Đại
tướng. Có chỗ nào không tốt thì
mong anh thông cảm cho.”