Mãi cho đến khi Thương Đằng rời đi, Sầm Diên mới đưa mắt nhìn lại.
Cô nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng chặt hồi lâu.

Như vậy rất tốt, nên như vậy.
Cô hiểu quá rõ cảm giác thống khổ của người bị bỏ lại.

Vì vậy không muốn Thương Đằng cũng phải trải qua cảm giác đó.
Anh không nên bị giam cầm bởi nỗi đau.

Người như anh, có một tương lai tươi sáng hơn đang chờ đợi.
Sầm Diên hiện tại vẫn không thể rời giường, cô quá yếu.
Y tá thỉnh thoảng sẽ đi vào xem xét, điều chỉnh chậm tốc độ truyền dịch cho cô: "Nếu cảm thấy không thoải mái, cô chỉ cần ấn nút bên cạnh giường, người của nhóm y tá sẽ đến ngay."
Cô gật đầu cảm ơn: "Cám ơn."
Người hiền lành, giọng nói cũng dịu dàng.
Cô y tá nhỏ bị cô nhìn, hai má hơi ửng hồng, quay mặt đi chỗ khác: "Không...!không cần cảm ơn."
Người đẹp dường như có tác dụng với cả nam và nữ.
Đồ Huyên Huyên trông ở ngoài phòng bệnh tới nửa đêm, được Hứa Tảo đưa về ngủ, vừa tỉnh dậy liền tới đây.
Chắc cô ấy đã khóc cả đêm, đôi mắt sưng đến mức sắp không thể mở nổi.
Trong lòng ôm một bó hoa, còn mang theo ít sữa.

Hứa Tảo bên cạnh còn có phần khoa trương hơn, vừa mang giỏ hoa quả kèm các sản phẩm dinh dưỡng khác nhau.
Sầm Diên cười bất lực: "Hai đứa định dọn cả siêu thị tới đây sao?"
Thấy cô không sao, Đồ Huyên Huyên lại khóc, đặt hoa trên tay xuống, định nhào về phía cô.
Hứa Tảo nắm lấy áo khoác, kéo cô ấy lại: "Chị Sầm Diên bị thương, đừng làm chị ấy đau."
Đồ Huyên Huyên tỉnh táo lại: "Đúng vậy, suýt nữa thì em quên."
Cô ấy kéo ghế ngồi xuống: "Chị Sầm Diên, chị không biết hôm qua em lo lắng biết bao.

Em sợ chị chết, lại hoảng sợ nên chỉ có thể dùng điện thoại của chị để gọi cho anh rể cũ.

Nếu không có anh ấy, em thậm chí không biết phải làm thế nào."
Nhắc đến Thương Đằng, nụ cười của Sầm Diên hơi dừng lại.
Nhưng cũng chỉ trong chốc lát.
Cô còn chưa có bao nhiêu sức lực, chậm rãi giơ tay sờ lên mặt Đồ Huyên Huyên: "Cảm ơn em."

Đôi mắt Đồ Huyên Huyên đỏ hoe, lại muốn khóc.
Sầm Diên bất lực mỉm cười, đưa tay lau đi: "Hôm nay làm sao vậy, mọi người đến phòng bệnh của chị để khóc thành đoàn sao?"
Nghe được lời của Sầm Diên, nước mắt của Đồ Huyên Huyên nhất thời ngừng lại, cô ấy tò mò, chớp đôi mắt còn vương vài giọt lệ: "Chị Sầm Diên, chị cãi nhau với anh rể cũ à?"
Không tính là cãi vã, chỉ là nói rõ mọi chuyện mà thôi.
Sầm Diên lắc đầu: "Không."
Đồ Huyên Huyên cau mày nghi ngờ: "Thế thì tại sao vừa rồi em nhìn thấy mắt anh rể cũ đo đỏ, hình như còn...!khóc."
Sự ngập ngừng của cô ấy là nghi vấn, tự hỏi không biết mình có nhìn lầm hay không.
Dù sao một người ít khi nói cười, có thể nói là lạnh nhạt như Thương Đằng, vậy mà cũng có lúc khóc.

Đây thực sự là một chuyện không thể tin được.
Sầm Diên sững sờ một lúc: "Anh ấy còn chưa đi?"
"Không đi, chỉ ngồi bên ngoài, nhưng có vẻ tâm trạng không tốt lắm.

Em chào hỏi mà anh ấy cũng không phản ứng lại."
Sầm Diên gật đầu: "Ừ."
Đồ Huyên Huyên không phát hiện, nhưng Hứa Tảo thì có.
Tất nhiên cậu ta có thể nhận ra, giữa hai người kia có điều gì đó không ổn.
Sầm Diên và Thương Đằng hôm nay rất khác thường, một người luôn lạnh nhạt thờ ơ, một người luôn dịu dàng như nước, nhưng lúc này cả hai đều im lặng lạ thường.
Hứa Tảo cảm thấy, vẫn nên để thời gian cho bọn họ.

Vì vậy không để Đồ Huyên Huyên ở đây quá lâu, liền lôi kéo cô ấy rời đi.
Phòng bệnh lại lần nữa chìm vào im lặng, bàn tay đặt trên chiếc chăn bông màu trắng từ từ nắm chặt.
Sầm Diên không thể nói rõ tâm trạng lúc này của mình, dù sao thì cũng không thể gọi là tốt được.
Điện thoại vang lên hai lần, cô nhìn lại, tên liên lạc là Thương Đằng.
Thương Đằng: [Cái gì anh cũng không để ý, chỉ cần em đừng lại đẩy anh ra xa.]
Thương Đằng: [Anh sẽ cho em một ngày để suy nghĩ, trước tiên đừng vội từ chối.]
Ở bên ngoài mấy tiếng, anh luôn giằng co với chính mình.
Từ nhỏ đến lớn, anh đều đứng ở vị trí được người khác ngước nhìn, dù anh chẳng coi ai ra gì, thì cũng không có ai dám mạo hiểm chọc vào cái gai trên người anh.
Bởi vì anh quả thực có năng lực để không thèm coi ai ra gì.
Nhưng một người như vậy, chỉ tốn nửa tiếng để thuyết phục chính mình, cho dù trong khoảng thời gian còn lại chỉ có thể làm thế thân, anh cũng chấp nhận.
Anh không có cách nào để tranh, cũng tranh không lại, chỉ có thể tuân theo.

Anh không thể rời xa cô, cho dù phải chia sẻ tình yêu của Sầm Diên với người đàn ông khác, anh cũng chỉ có thể chấp nhận.

Chỉ cần cô yêu anh, dù chỉ một chút, một phần vạn cũng là đủ rồi.
Anh lùi hết lần này đến lần khác, giao nộp toàn bộ át chủ bài của mình, giống như một tù nhân đang giãy giụa với cái chết.
Người lý trí dường như chỉ còn Sầm Diên.
Cô nhìn hai câu trên giao diện trò chuyện, im lặng hồi lâu, cuối cùng vẫn khóa màn hình điện thoại, không trả lời anh.
Kỳ thực cô cũng từng có chờ mong, bác sĩ từng nói, bệnh của cô không nguy hiểm đến tính mạng, nếu chú ý hơn trong sinh hoạt thì vẫn có thể sống như người bình thường.
Cô có cơ hội sống đến đầu bạc răng long.
Nhưng vào lúc tai nạn xe cộ xảy ra, dường như cuối cùng cô cũng hiểu được, cô khác với những người bình thường.
Cô không muốn liên lụy bất cứ ai.
Tương tự, cô cũng không muốn kéo Thương Đằng xuống khỏi nơi cao cao tại thượng kia.
Bọn họ đã được định sẵn không phải là người chung đường.
Cô không giống Thương Đằng có quyết tâm để đánh cược tất cả, bởi cô có quá nhiều chuyện phải bận tâm.
- ---
Bác sĩ nói Sầm Diên phải ở bệnh viện quan sát thêm vài ngày nữa, xem tình trạng kế tiếp ra sao.
Để tiện chăm sóc Sầm Diên, Giang Kỳ Cảnh đã xin nghỉ vài ngày.
Sầm Diên bây giờ phải ăn kiêng, chỉ có thể ăn chút đồ ăn thanh đạm, cậu đặc biệt nhờ dì giúp việc ở nhà nấu riêng.
Máy tạo độ ẩm là do Giang Yểu bảo cậu mang đến.
"Hiếm khi thấy chị ta có lòng tốt."
Giang Kỳ Cảnh cắm máy vào nguồn điện.
"Khi em xin nghỉ, Lâm Tư Niên hỏi đã xảy ra chuyện gì.

Em nói phải về quê, không nói với cậu ta chuyện chị đang nằm viện.

Nếu để cậu ta biết, nhất định sẽ ở lì bệnh viện, lúc đó chị cũng khỏi ngủ."
Lời nói của cậu đầy vẻ ghét bỏ, vẻ mặt cũng vậy.
Sầm Diên bị cậu chọc cười.
Giang Kỳ Cảnh thấy Sầm Diên cuối cùng cũng chịu cười thì thở phào nhẹ nhõm.
Từ lúc vào cửa đến giờ, cô luôn giả bộ thoải mái.
Giang Kỳ Cảnh biết, cô sợ cậu sẽ lo lắng.
Nhưng cô cũng đánh giá cậu quá thấp, óc quan sát của người làm nghệ thuật hết sức nhạy bén, nếu ngay cả cảm xúc tinh tế này cũng không phát hiện ra thì làm sao cậu có thể tìm được linh cảm.
Sầm Diên uống canh, Giang Kỳ Cảnh bên cạnh ngồi xem TV.
Đang xem "Võ Lâm Ngoại Truyện".
Vì quá thèm ăn sủi cảo, mỗi đêm khuya Đồng Tương Ngọc đều lén băm thịt ở trong phòng, khiến mọi người trong khách điếm sợ hãi, cho rằng nàng giết người phanh thây.

Thấy cô xem nghiêm túc, Giang Kỳ Cảnh lại múc cho cô một bát khác: "Chờ thêm vài ngày nữa, em sẽ tự xuống bếp, làm sủi cảo cho chị nếm thử."
Sầm Diên ngước mắt lên, rất có hứng thú đáp: "Sao chị không biết em học nấu ăn từ bao giờ?"
Cậu thẳng lưng: "Đừng coi thường.

Nếu em muốn học, cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt."
Sầm Diên mỉm cười gật đầu: "Vậy chị rửa mắt mong chờ."
"Ngoài sủi cảo thì chị còn muốn ăn gì nữa, em sẽ ghi lại." Vừa nói, cậu vừa rút điện thoại ra.
Thực ra Sầm Diên không có cảm giác thèm ăn, nhưng để không đả kích sự nhiệt tình của cậu, cô vẫn rất nghiêm túc suy nghĩ.
"Xôi viên ngọc, đừng cho gừng.

Thịt chiên giòn, bỏ ít tiêu.

Còn cả bún thịt, nhưng chị không thích ăn ngấy.

Đúng rồi, đừng cho gừng vào nhân nhồi sủi cảo."
Giang Kỳ Cảnh cau mày: "Chị cũng quá kén ăn."
Sầm Diên thẳng thắn thừa nhận: "Khó lắm mới bị bệnh một lần, còn có thể được người khác chiều chuộng.

Đương nhiên phải nắm bắt cơ hội."
Dường như đúng là là vậy.
Giang Kỳ Cảnh cẩn thận hồi tưởng, Sầm Diên chưa bao giờ nói thích ăn gì hoặc không thích ăn gì.
Giang Yểu thì cả ngày ý kiến ​​đủ kiểu với dì nấu bếp, món nào hôm nay mặn, canh có hành lá, sườn cừu có mùi tanh.

Ngày mai cô ta muốn ăn gì, muốn uống canh gì.
Nhưng Sầm Diên chưa bao giờ nói, nhà bếp làm cái gì cô ăn cái đó.
Vì vậy, các dì giúp việc trong nhà đều rất quý mến cô, cho rằng cô không kén cá chọn canh, rất dễ nuôi.
Không có người không kén ăn, huống chi là ở một thành phố với những khẩu vị hoàn toàn xa lạ.

Cô không nói ra, chỉ vì cô biết tình cảnh của mình.
Nếu không được yêu thương, sẽ không có tư cách để được cưng chiều và kiêu ngạo.
Hai mắt Giang Kỳ Cảnh lại đỏ lên: "Chị cũng phải ăn ít rau chứ.

Nếu chỉ ăn thịt sẽ dễ bị táo bón."
Sầm Diên đưa khăn giấy cho cậu: "Lại khóc rồi."
Giang Kỳ Cảnh lắc đầu, vịt chết còn cứng mỏ nói: "Mới không có."
Cậu lại nắm tay Sầm Diên, bàn tay cô mềm mại, ngón tay thon thả, móng tay được cắt tỉa gọn gàng.

Không giống như Giang Yểu, bàn tay lúc nào cũng làm đủ kiểu mẫu móng khác nhau.

"Chờ xuất viện, chị chỉ cần ở nhà dưỡng bệnh, em có thể kiếm tiền nuôi chị."
Cậu không cần dựa vào gia đình, bản thân có thể tự nuôi nổi Sầm Diên.
Sầm Diên nhìn Giang Kỳ Cảnh trước mặt.
Thời gian thực sự là một thứ kỳ diệu, cậu bé trước kia lạnh mặt nói "Đó không phải chị của con", nay đã trưởng thành để cô có thể dựa dẫm.
Sầm Diên nói, "Được."
Bình nước nóng đã cạn sạch, Giang Kỳ Cảnh đứng dậy đi vào phòng đun nước lấy một bình.

Khi quay lại thì thấy Thương Đằng vẫn ngồi chỗ kia, không hề nhúc nhích.
Kể từ khi cậu tới cho đến bây giờ.
Nước rất nóng, Giang Kỳ Cảnh rót một cốc và đặt nó sang một bên để nguội.
Cậu ngập ngừng hỏi: "Chị ơi, có phải chị và Thương Đằng cãi nhau không?"
Hôm nay Sầm Diên đã nghe câu này hai lần.
Cô không trả lời câu hỏi của cậu, mà chỉ hỏi, "Anh ấy vẫn ở bên ngoài?"
Giang Kỳ Cảnh gật đầu.
Tuy rằng ngày thường không thích Thương Đằng, nhưng lúc này, cậu cũng có chút không nhìn nổi nữa.

Kể từ khi Sầm Diên bị tai nạn đến nay, Thương Đằng đều ở trong bệnh viện, chưa từng rời đi.

Anh bận hơn bọn họ, nhưng anh lại là người duy nhất ở lại đây, một tấc cũng không rời.
"Chị, không phải em nói thay anh ta.

Nhưng anh ta ở viện với chị lâu như vậy, không ăn uống gì, hai người..."
Lông mi Sầm Diên khẽ rung, đưa chiếc cốc giữ nhiệt cho cậu: "Cái này, cầm lấy đưa cho anh ấy giúp chị."
Giang Kỳ Cảnh gật đầu, cầm lấy cốc nước, đi ra rồi lại đi vào.
"Anh ta nói không cần."
Sầm Diên khẽ mím môi, nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói chuyện.
Thương Đằng nói một ngày, thực sự là cả một ngày.
Suốt 24 tiếng đồng hồ.
Thuốc Sầm Diên uống có tác dụng ngủ ngon, khi cô tỉnh dậy đã là buổi trưa.
Y tá đổi thuốc cho cô, bác sĩ lại kiểm tra, nói tình trạng cô khá tốt, vài ngày nữa có thể xuất viện.
Sầm Diên mỉm cười và cảm ơn ông.
Không lâu sau khi bác sĩ rời đi, Giang Kỳ Cảnh mang bữa trưa tới.
Ngoài ra còn có nước trái cây mới ép.
Sầm Diên do dự, cuối cùng hỏi: "Thương Đằng, anh ấy đi rồi sao?"
Giang Kỳ Cảnh gật đầu: "Đi rồi."
Sầm Diên thở phào nhẹ nhõm, lại có chút buồn.
Chỉ một chút mà thôi..