*****

Sầm Diên có chút kinh ngạc, cười hỏi Lâm Tư Niên: “Cậu còn biết làm bánh sao?”

Lâm Tư Niên lắc đầu: “Đây là lần đầu tiên.”

Đồ Huyên Huyên ở bên cạnh cảm thấy rất kỳ lạ, đồ ăn do người mới học làm ra chắc chắn không ngon bằng ngoài tiệm, nhưng cũng không đến nỗi đem đi vứt bỏ mà.

Rốt cuộc thì vẫn còn trẻ tuổi, không biết cách che giấu nỗi mất mát và lạc lõng của mình.

Sầm Diên nhận lấy chiếc bánh từ tay Đồ Huyên Huyên: “Không cần biết có ngon hay không. Tôi đều rất thích. Cảm ơn cậu.”

Giống như được tiêm một liều thuốc kích thích, yết hầu Lâm Tư Niên khẽ nhúc nhích, trong lòng có chút vui mừng, nhưng vẫn cẩn thận hỏi: “Chị ăn hết nổi không?”

Cậu ta biết sức ăn của Sầm Diên rất nhỏ, rất nhiều thứ chỉ ăn vài miếng đã no. Vì thế cậu ta đã đặc biệt làm một cái vừa nhỏ.

Lâm Tư Niên không cần Sầm Diên tốt với mình, cậu ta muốn có được sự thiên vị của cô, cũng muốn trở thành người duy nhất của cô.

Tình yêu vốn dĩ là ích kỷ.

Lâm Tư Niên cũng ích kỷ.

Sầm Diên nói: “Có thể.”

****

Đứa trẻ ở cửa hàng bên cạnh chạy sang chơi, vô tình vấp phải cây lau nhà trên mặt đất, suýt nữa thì ngã, nhưng được Thương Đằng kịp thời đỡ lên.

Đứa bé lễ phép cảm ơn nhưng sau khi nhìn thấy mặt anh thì lại bị dọa như sắp khóc, chân bước lùi về phía Lâm Tư Niên.

Vẻ mặt Thương Đằng vẫn rất bình thường, dường như anh không hề bị ảnh hưởng. Vốn dĩ anh cũng chẳng phải là người được người khác yêu thích.

Sầm Diên ngồi xuống, dỗ dành: “Đào Đào, sao lại khóc rồi?”

Cô bé nước mắt lưng tròng, dùng ngón tay nhỏ chỉ vào Thương Đằng: “Sợ…. chú.”

Sầm Diên đột nhiên nhớ tới những lời Triệu Tân Khải đã nói.

Ngoại hình của Thương Đằng vốn không đáng sợ, mà ngược lại là kiểu có thể khiến người khác vừa nhìn là đã nhớ.

Rất đẹp, đẹp tới mức dù cho anh có phạm sai lầm lớn đến đâu, người ta cũng sẽ vì ngoại hình của anh mà tha thứ.

Nhưng điều này không có nghĩa là tất cả mọi người đều như thế.

Sự lạnh lùng của anh được phát ra từ bên trong. Nói anh máu lạnh cũng không quá lời, động vật nhỏ và trẻ con đều là những sinh vật nhạy cảm nhất. Vì thế đương nhiên thấy sợ Thương Đằng.

Sầm Diên ôm cô bé vào lòng, dỗ dành rất lâu: “Chú ấy không phải là người xấu, chú ấy là bạn của cô.”

Bạn sao?

Ánh mắt Thương Đằng ảm đạm.

Không biết Lâm Tư Niên lấy từ đâu ra một cái kẹo, bóc ra nhét vào miệng cô bé: “Còn khóc nữa thì mũi sẽ không đẹp đâu. Đến lúc đó thì anh sẽ không thích Đào Đào nữa, sẽ thích bạn nhỏ khác đó.”

Cô bé nghe thấy Lâm Tư Niên nói sẽ thích bạn nhỏ khác thì lập tức ngừng khóc, ôm lấy cổ cậu ta: “Không muốn.”

Mặc dù Sầm Diên và Lâm Tư Niên không quá chênh lệch về tuổi tác, nhưng cách xưng hô của cô bé lại khác nhau một trời một vực.

Vì thế đã không ít lần Sầm Diên lừa cô bé sửa cách gọi. Nhưng cô bé vẫn cứ khăng khăng gọi cậu ta là “anh”.

Thương Đằng yên lặng đứng nhìn cảnh tượng trước mắt. Vẻ mặt anh bình thản, trong lòng cũng không dao động quá lớn.

Cũng không thể nói là không có cảm giác gì. Chỉ là anh không biết nên diễn tả tâm trạng lúc này của mình như thế nào. Đọc truyện hay tại ~ ТR UМTRUYEN.VИ ~

Là một cảm xúc mà ngay cả anh cũng không chắc chắn.

Anh là người ngoài cuộc.

Đồ Huyên Huyên không nhẫn tâm nhìn anh đẹp trai bị phớt lờ. Cô ấy cầm bánh ngọt và hoa quả sấy đặt lên bàn: “Cái này,…ăn khá ngon đó ạ.”

Thương Đằng gật đầu với cô ấy, coi như đáp lại.

Thực ra, mấy ngày nay anh ngủ không ngon. Trong lòng có tâm sự nên thường xuyên mất ngủ.

Anh cũng không có đối tượng để giải tỏa nỗi lòng, hơn nữa anh cũng không phải là kiểu người sẽ nói lời thật lòng với người khác.

Người có lòng phòng bị nặng sẽ không hoàn toàn tin tưởng vào những người xung quanh.

Lâm Tư Niên bế cô bé, nói sẽ đưa nó tới siêu thị gần đó để mua kẹo. Trước khi đi còn hỏi Sầm Diên có muốn mua gì không.

Sầm Diên lắc đầu, cười: “Không cần đâu.”

Sau khi Lâm Tư Niên đi, Đồ Huyên Huyên cũng được sư phụ tạo mẫu gọi vào trong.

Chỉ còn lại Sầm Diên và Thương Đằng ở ngoài.

Cảm giác ớn lạnh lại trào lên, Sầm Diên mặc áo khoác vào.

Chợt như mới ra điều gì đó, cô hỏi Thương Đằng: “Bệnh của Điềm Điềm đã đỡ chưa?”

Thương Đằng gật đầu: “Đã khỏi rồi.”

Giọng anh có hơi khàn khàn, tối hôm qua Sầm Diên đã phát hiện ra.

“Hút ít thuốc lá thôi, không tốt cho sức khỏe đâu.”

Cô nhẹ nhàng khuyên một cách lịch sự.

Thương Đằng vẫn gật đầu như cũ.

Sầm Diên là một người tỉ mỉ, tự nhiên cũng phát hiện ra Thương Đằng không đúng lắm.

So với sự lạnh nhạt trước đây, phải nói là bây giờ anh rất dễ nói chuyện. Cứ như thể dù cho cô có nói gì thì anh cũng sẽ gật đầu đồng ý.

Về chuyện trong nhà Thương Đằng, thậm chí cô còn không biết nhiều bằng những người ngoài kia. Cô chưa từng gặp bố mẹ anh, thậm chí bọn họ còn không xuất hiện trong đám cưới của hai người.

Đương nhiên nếu đó có thể được gọi là một đám cưới.

– —-

Lâm Tư Niên rất nhanh đã quay lại, còn mua thêm vài cốc trà sữa. Cậu ta không biết Thương Đằng thích uống vị gì, cho nên mua tất cả cùng một loại.

Sầm Diên nhắc nhở: “Anh ấy không uống trà sữa.”

Thương Đằng không thích đồ ngọt, chứ càng đừng nói đến trà sữa.

Động tác của Lâm Tư Niên ngừng lại, gật đầu: “Vậy sao.”

Cậu ta biết mối quan hệ của Thương Đằng và Sầm Diên. Trước đây họ là vợ chồng, từng sống chung vài năm dưới một mái nhà. Vì thế đương nhiên Sầm Diên sẽ rõ ràng về sở thích của Thương Đằng.

Về điểm này, Lâm Tư Niên cảm thấy bản thân mình không có cơ hội chiến thắng.

Lâm Tư Niên và Thương Đằng có thể được coi là hai thái cực hoàn toàn khác biệt.

Môi trường sống khác nhau, sự trưởng thành về tâm lý cũng khác.

Thương Đằng 22 tuổi đã tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình. Dưới áp lực và sự chế giễu từ bốn phương tám hướng, thủ đoạn xử lý của anh rất tàn nhẫn, không hề lưu tình.

Còn Lâm Tư Niên 22 tuổi, tâm lý có lẽ còn không bằng Thương Đằng của tuổi 15.

Với anh mà nói, chút tâm cơ nhỏ của cậu ta không khác gì trò nghịch ngợm của đứa trẻ con.

Lâm Tư Niên nói bánh để lâu thì sẽ không ngon, muốn để Sầm Diên ăn trước. Có vẻ như cậu ta rất mong đợi phản ứng của cô. Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên tự tay làm.

Sầm Diên cũng không muốn phụ tấm lòng nhiệt tình của cậu ta, mấy bạn nhỏ ấy mà, luôn muốn được khích lệ nhiều hơn.

Nhưng bánh Lâm Tư Niên làm quả thực rất ngon, mặc dù vẻ ngoài không ra sao, nhưng hương vị rất được, vị kem tan trong miệng, lại có cả mùi thơm của dâu tây.

Sầm Diên không keo kiệt mà dành lời khen: “Rất ngon.”

Lâm Tư Niên giống như một chú chó lớn, ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh cô: “Nếu chị thích thì lần sau tôi lại làm.”

Bầu không khí thật hài hòa, cũng thật ấm áp.

Thương Đằng theo tiềm thức đút tay vào túi quần. Khi đầu ngón tay chạm vào góc hộp thuốc lá thì ngừng lại.

Anh nhớ tới lời hứa của mình với Sầm Diên.

Hình như đã có chút nghiện.

Đã bắt đầu sinh ra tính phụ thuộc.

Trước đây anh chưa từng nghiện bất cứ thứ gì, hay bất cứ người nào.

Anh không quá quen với sự ỷ lại này, nhưng cũng không chán ghét.

Nói đến không chỉ là thuốc lá.

Đồ Huyên Huyên phàn nàn, trách Lâm Tư Niên không phải người. Khó lắm mới có dịp làm bánh mà cũng không nỡ làm cái to hơn, làm bé xíu chỉ đủ cho một người ăn. Cô ấy còn không được ăn miếng nào.

Lâm Tư Niên thản nhiên nói: “Trên bàn vẫn còn một cái kìa.”

Đồ Huyên Huyên im lặng. Đó cũng đâu phải là mua cho cô ấy.

Lâm Tư Niên cười nói đùa: “Có lẽ chị ấy cũng không ăn nổi nữa đâu. Bánh này cũng không được để lâu, nếu không sẽ đổi vị.”

Nói xong, cậu ta còn cố ý chuyển tầm mắt về phía Thương Đằng.

Anh gật đầu: “Tùy ý.”

Chút tâm tư đó quá trẻ con, Thương Đằng lười để ý, cũng chẳng muốn đối phó.

Vì thế, đây cũng là lý do tại sao anh không muốn qua lại quá sâu với người khác.

Con người mà, đều thích cho mình là sinh vật thông minh, cho rằng có thể tính toán được người khác.

Nhưng với Thương Đằng, thay vì giở trò và chơi thủ đoạn với anh thì không bằng trực tiếp nói ra suy nghĩ của mình còn hơn. Ít nhất anh còn đánh giá cao sự thẳng thắn của đối phương.

Sau khi làm xong việc, Sầm Diên quàng khăn, bảo Lâm Tư Niên: “Tôi có chút việc phải ra ngoài. Lát nữa sẽ có khách tới, đuôi số điện thoại là 1137.”

Lâm Tư Niên liếc nhìn Thương Đằng bên cạnh, nói với Sầm Diên: “Hay là tôi đi với hai người?”

Sầm Diên từ chối: “Không cần, chỉ là đi đến bệnh viện gần đây để tiêm vắc xin thôi. Rất nhanh là xong rồi.”

Lúc này Lâm Tư Niên mới miễn cưỡng từ bỏ.

– —-

Sau khi ra khỏi cửa hàng, Thương Đằng nhìn đoàn xe chạy ngang qua Sầm Diên, anh bất động thanh sắc đứng sang bên trái của cô.

Bầu không khí giữa họ rất yên tĩnh.

Lâm Tư Niên vừa mở miệng đã dùng giọng điệu làm nũng, còn Thương Đằng thì không nói được.

Con người không thể thay đổi trong một sớm một chiều, điều đó quá viển vông.

Tính cách đã được hình thành hơn 20 năm, giống như một cây nho vừa ra quả đã bị nhét vào trong một cái chai, lâu dần quả đó sẽ lớn lên, tự nhiên sẽ thay đổi hình dạng phù hợp nhất để có thể sinh tồn.

Đây cũng chính là cách đắp nặn nên tính cách của Thương Đằng.

Anh đã tồn tại như thế.

Trong quá trình trưởng thành, anh phải chịu đựng rất nhiều khổ sở. Nhưng trước giờ, chưa từng nói với ai, thậm chí càng không nói với Sầm Diên.

“Không phải tôi sinh ra đã lạnh nhạt như thế. Bởi vì hoàn cảnh lớn lên quá ngột ngạt, chưa từng có ai dạy tôi cái gì là yêu, hay làm sao để yêu người khác.”

Nếu như khi Sầm Diên rời đi, anh có thể bán “thảm”, ra vẻ đáng thương nói những lời này, có khi nào cô sẽ có chút đồng cảm, đồng cảm cộng với cảm giác tội lỗi, cô có thể sẽ do dự không rời đi?

Nhưng Thương Đằng không nói, cũng không có khả năng nói ra được.

Những người có giá trị nhan sắc cao luôn hấp dẫn tỷ lệ quay đầu, càng đừng nói là hai người.

Sầm Diên có thể cảm nhận được, trên đường đi có rất nhiều người qua đường quay đầu lại nhìn họ, thỉnh thoảng còn thì thầm với người đi bên cạnh.

Sầm Diên không nghe rõ họ đang nói gì. Cô vô thức liếc nhìn Thương Đằng đang đi bên cạnh. Vẻ mặt anh bình tĩnh, không hề bị ảnh hưởng.

Đi bộ đến bệnh viện cũng chỉ mất 5,6 phút.

Hầu như người đến tiêm đều là trẻ con. Trong bệnh viện toàn là tiếng khóc nháo. Thậm chí còn có cha mẹ phải đuổi theo đứa trẻ đang bỏ chạy vì sợ tiêm.

Nói chung là cực kỳ hỗn loạn.

Sau khi lấy số, Sầm Diên cùng Thương Đằng lên tầng 2. Phía trước có vài người đang đứng xếp hàng, đợi tới khi gọi tới tên của Thương Đằng, anh mới đi vào.

Tổng cộng phải tiêm 4 mũi. Hôm nay tiêm hai mũi, tay trái tay phải mỗi bên một mũi, còn lại thì đợi sau một tuần.

Sầm Diên cầm sổ bệnh án, nhìn thời gian trên điện thoại đã là buổi trưa, vừa hay đến giờ ăn. Cô hỏi Thương Đằng: “Ăn xong bữa trưa hẵng quay về nhé?”

Thương Đằng gật đầu, cổ họng phát ra tiếng “Ừ”.

Ra khỏi bệnh viện, bên ngoài gió không quá lớn nhưng Sầm Diên vẫn rùng mình vì lạnh.

Bả vai bỗng hơi nặng, cô ngửi thấy mùi huân hương ở trong nhà.