*****

Sầm Diên không muốn nói dối Trần Điềm Điềm.

Trong việc nuôi dưỡng trẻ con, người lớn nên tự lấy mình làm gương, để bồi dưỡng cho con trẻ có được một giá trị quan đúng đắn ngay từ khi còn nhỏ.

Nếu như cứ gặp chuyện lại bắt đầu nói dối thì dần dần chúng cũng sẽ âm thầm học theo.

Sầm Diên cảm thấy cô không nên lừa dối Trần Điềm Điềm. Cô và Thương Đằng thực sự không có khả năng bên nhau nữa.

Chuyện này quả thực là lỗi của cô.

Sầm Diên đã nghĩ kĩ, nhất định phải tìm thời gian để nói một lời xin lỗi chính thức tới anh.

Trần Điềm Điềm thấy cô cứ mãi im lặng thì bắt đầu bất an.

Cô bé vẫn còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu. Với cô bé mà nói “ly thân” là một từ rất nghiêm trọng. Điều này có nghĩa là Sầm Diên sẽ tìm cho cô bé một người bố mới, Thương Đằng cũng sẽ tìm cho cô bé một người mẹ mới.

Trần Điềm Điềm không muốn. Bố mẹ của cô bé chỉ có thể là hai người họ. Cô bé không muốn người khác.

Nhìn thấy đứa nhỏ như sắp khóc đến nơi, Sầm Diên vội vàng dỗ cô bé: “Cho dù bố mẹ không ở bên nhau nữa thì cũng sẽ không bỏ rơi Điềm Điềm đâu.”

Điềm Điềm mím môi uất ức: “Mẹ thực sự không cần ba nữa sao?”

“Không phải là mẹ không cần ba nữa.”

Cô cười và nhéo mặt cô bé: “Khi nào lớn lên con sẽ hiểu.”

Có thể là quá tập trung dỗ đứa trẻ nên Sầm Diên không để ý tới tiếng mở cửa.

Người đàn ông đang đứng ở cửa ra vào, áo khoác ở trên cánh tay, áo sơ mi đóng tới cúc cuối cùng. Trang phục rất nghiêm túc.

Hôm nay anh đeo kính, loại kính viền bạc mỏng, cảm giác xa cách lạnh lẽo càng trở nên rõ rệt.

Thương Đằng không cận nặng, bình thường không đeo kính cũng có thể nhìn rõ.

Nhưng anh cũng có một thói quen, đó là nếu đêm hôm trước thức khuya thì ngày hôm sau sẽ đeo kính.

Điềm Điềm là người đầu tiên nhìn thấy anh, gọi một tiếng “Ba”.

Sầm Diên nhìn qua, vừa lúc đối diện với tầm mắt của Thương Đằng.

Anh tháo kính ra, thấp giọng đáp lại và đi qua bế cô bé. Khi đón Trần Điềm Điềm khỏi vòng tay của Sầm Diên, anh vô tình chạm vào mu bàn tay của cô.

Khoảnh khắc ấy thời gian như ngừng lại.

Thương Đằng khẽ cụp mắt xuống, lặng lẽ che giấu cảm xúc thoáng chốc lộ ra trong đáy mắt.

Sầm Diên không ngờ lần này tới đây lại gặp anh. Cô đặc biệt tới vào giờ này bởi vì hầu hết vào lúc này anh đều đang ở công ty.

Tâm sự nghiệp của Thương Đằng rất nặng, đối với anh công việc luôn được đặt lên hàng đầu.

Còn Sầm Diên thì không giống vậy. Cô gắn bó với gia đình nhiều hơn một chút. Thậm chí bây giờ cô chăm chỉ làm việc cũng là để tiết kiệm nhiều tiền hơn, chuẩn bị cho cuộc sống sau này của mình và mẹ Châu.

Hai người họ dường như là hai loại người hoàn toàn tương phản.

Nếu không phải do hiểu lầm, có lẽ cả đời này họ cũng sẽ chẳng bao giờ đứng chung một chỗ.

Nếu như anh đã quay về, Sầm Diên cũng muốn nhân cơ hội này nói hết những lời cần nói. Vì vậy cô đứng lên, nhẹ giọng hỏi anh: “Bây giờ anh có thời gian không? Chúng ta nói chuyện chút.”

Thương Đằng không nhìn cô, trầm giọng nói: “Nếu em có gì muốn nói thì đợi ăn tối xong lại nói.”

Cô gật đầu: “Được.”

Dì Hà rất tinh ý kéo Tiểu Châu đi vào phòng bếp, để lại không gian riêng cho họ.

Một lúc sau, bà ấy lại đi ra, nói hôm nay Điềm Điềm không ngủ trưa rồi bế cô bé khỏi vòng tay của Thương Đằng.

Sầm Diên làm sao có thể không nhận ra tâm tư của dì Hà. Rõ ràng là nửa tiếng trước cô bé vừa mới ngủ dậy, nhưng cô cũng không chọc thủng lời nói dối ấy.

Trên tivi đang phát bản tin thời sự. MC đang nói về tình hình thị trường chứng khoán dạo gần đây.

Hai người họ, một ngồi trái, một ngồi phải, sofa dài và rộng, ở giữa còn có một khoảng cách lớn.

Sầm Diên không có hứng thú xem thời sự. Chỉ có Thương Đằng mới thích những thứ này. Cô ngáp dài, dựa đầu lên cánh tay và ngủ mất từ lúc nào cũng không hay.

Gió thổi quá lớn, cho dù cửa sổ đã đóng chặt vẫn có thể nghe thấy tiếng gió hú hét.

Cô mở đôi mắt ngái ngủ. Không biết trên người đã được đắp một tấm chăn mỏng từ khi nào.

Trong phòng khách chỉ còn lại mình cô.

Dì Hà đi ra từ trong bếp, thấy cô đã tỉnh thì cười nói: “Tôi đặc biệt nấu canh xương bí cho mợ đấy.”

Sầm Diên định nói khi tới đây cô đã ăn rồi nhưng nhìn thấy nụ cười mong đợi của dì Hà, cuối cùng cô vẫn không nói ra.

Sầm Diên đứng dậy và cười nhẹ: “Đã lâu lắm rồi không được ăn món canh xương bí của dì, cũng khá là nhớ nó.”

Dì Hà nói: “Muốn ăn thì sau này cứ thường xuyên về đây. Không thì tôi làm xong rồi gửi cho mợ. Dù sao ở trong nhà cũng chẳng có việc gì.”

Sầm Diên cũng chỉ cười cười và không nói gì. Cô vẫn không quen với việc làm phiền người khác.

Trên bàn ăn cũng không khác quá nhiều so với trước đây. Thậm chí bầu không khí còn có vẻ thoải mái hơn so với trước khi hai người họ chia tay.

Ít nhất là có một chút khách sáo hơn bình thường.

Cô ăn rất ít. Vì mới ăn xong nên thức ăn trong bụng cũng chưa tiêu hóa hết.

Cũng không ăn thêm được nhiều nữa, Sầm Diên tùy tiện uống chút canh, cũng không hề đụng đũa.

Dì Hà nhìn thấy thế, đau lòng khuyên nhủ: “Mợ xem mợ kìa, gầy đi nhiều quá. Gần đây chắc chắn không nghiêm túc ăn cơm. Bình thường cứ phải để tôi ngồi nhìn mới ăn được nửa bát, bây giờ ra ngoài sống một mình chắc chắn lại không ăn cơm rồi.”

Giọng điệu như dạy dỗ trẻ con này khiến Sầm Diên bật cười: “Con không quá đói.”

“Không đói cũng phải ăn một chút. Mợ nhìn mợ đi. Vòng eo kia nhỏ đến nỗi tôi chỉ dùng một tay cũng có thể nắm được rồi.”

Mặc dù có chút khoa trương nhưng quả thật cũng đúng. Vòng eo của Sầm Diên vốn đã nhỏ, bây giờ lại càng nhỏ hơn.

Trần Điềm Điềm ăn cơm vẫn phải có người đút, nếu không sẽ dễ rơi vãi. Chị Châu nghiền nát khoai tây, cho vào miệng cô bé.

Thương Đằng cả buổi không nói một lời nào, liếc nhìn chiếc bát trống rỗng của Sầm Diên.

Anh gắp một miếng thịt chiên xù nhưng đôi đũa dừng lại giữa không trung, cuối cùng đổi hướng và đặt vào bát Điềm Điềm.

Cô bé chớp mắt, khó hiểu nhìn anh.

Dì Hà cười, gắp miếng thịt ra khỏi bát, nhắc nhở Thương Đằng: “Điềm Điềm không thích ăn thịt chiên xù, người thích ăn là Sầm Diên.”

Vừa nói bà vừa gắp miếng thịt vào bát Sầm Diên. Dùng giọng điệu trêu đùa, nửa đùa nửa thật nói: “Nếu như cậu để ý tới mợ bằng 1/10 Điềm Điềm thì tốt rồi.”

Bà rất đau lòng cho cô gái nhỏ, mới bao lớn đâu, 23 tuổi đã đến nhà này, tính cách cũng tốt lại còn dịu dàng.

Công việc của Thương Đằng rất bận. Dù cho buổi tối có về muộn như thế nào thì cô vẫn sẽ ngoan ngoãn đợi ở phòng khách, chỉ vì muốn để lại cho anh một ngọn đèn và bát canh giải rượu.

Có khi dì Hà sẽ khuyên cô đi nghỉ sớm, nhưng Sầm Diên lại cười nói: “Anh ấy ở ngoài làm việc mệt như vậy, con muốn làm gì đó cho anh ấy, dù chỉ là chút chuyện nhỏ nhoi.”

Dì Hà cảm thấy tất cả bây giờ đều là do Thương Đằng tự làm tự chịu. Bà cũng tiếc nuối vì hận rèn sắt không thành thép.

Bà đã ở bên Thương Đằng nhiều năm, cũng có hiểu biết ít nhiều về tính cách của anh.

Chỉ là quá thâm trầm nội liễm.

Người chịu thiệt thòi cuối cùng cũng chỉ có bản thân anh. Chuyện gì cũng giấu ở trong lòng, lâu dần kiểu gì cũng sẽ sinh bệnh.

Những lời này hiển nhiên không nên do bà nói. Suy cho cùng, bà cũng chỉ là người được anh thuê bằng tiền, cũng chẳng phải người thân của anh.

Nhưng những người xứng nói những lời này trước giờ lại không bao giờ nói. Bọn họ chỉ biết không ngừng tạo áp lực cho anh.

Cuối cùng Sầm Diên vẫn không ăn miếng thịt chiên xù đó. Cô đẩy bát ra và nói mình đã ăn no.

Thương Đằng hơi nâng cằm lên, cũng không nhìn cô, yên tĩnh ăn hết bữa cơm đó.

Dì Hà không thể không thở dài một hơi. Rõ ràng là Sầm Diên đang né tránh, thật sự là một chút cũng không muốn dính dáng đến Thương Đằng.

Ngay cả bà cũng có thể nhìn ra, làm sao Thương Đằng có thể không nhận ra.

Nghĩ đến đây, dì Hà vô thức liếc nhìn Thương Đằng đang ở bên cạnh. Trên khuôn mặt anh không có điều gì khác biệt, dường như không hề quan tâm.

Ăn cơm xong, dì Hà dọn dẹp bát đũa. Thương Đằng đứng dậy chuẩn bị rời đi thì bị Sầm Diên lại: “Thương Đằng, chúng ta nói chuyện đi.”

Giọng nói của cô rất dịu dàng, cho dù bình thường có tức giận nhưng nghe vào cũng rất nhẹ nhàng.

Người đàn ông vừa mặc áo khoác và cài cúc áo, nghe thấy lời nói của cô thì ngừng lại một lúc.

“Được.”

Anh cúi đầu xuống và tiếp tục cài cúc áo.

Trong phòng có mùi thơm của hoa phong lan, là do trước đây Sầm Diên đặc biệt đổi vì anh, để giúp cho tinh thần tỉnh táo hơn.

Thương Đằng luôn làm việc rất muộn, cô sợ cơ thể anh chịu không nổi. Dường như anh không để ý một chút nào đến những điều này, luôn tiêu hao sức khỏe của mình một cách quá độ.

Nhưng may thay, sức khỏe của anh rất tốt, luôn tập thể dục thường xuyên và rất ít khi bị ốm.

Trong phòng làm việc chỉ có hai người họ.

Thương Đằng đi thẳng vào chủ đề: “Nói đi.”

Rất trực tiếp nhưng cũng không có gì là ngoài ý muốn. Truyện Dị Năng

Sầm Diên lấy chìa khóa trong túi xách ra, đặt lên bàn và nói: “Đây là chìa khóa nhà, lần trước tới quên đưa cho anh.”

Thương Đằng chỉ sẽ “ừ” một tiếng coi như đáp lại và tiếp tục yên lặng chờ đợi. Bởi vì anh biết, đó không phải là trọng điểm mà cô muốn nói.

Sầm Diên cười cười: “Anh có còn nhớ cảnh lần đầu tiên mà chúng ta gặp nhau không?”

Xương mày của người đàn ông hơi nhếch lên, ra vẻ nghi hoặc, dường như đang âm thầm đáp lại lời của cô.

Anh không còn nhớ nữa. Nhưng cũng chỉ có chẳng có gì là đáng ngạc nhiên. Không nhớ mới là bình thường. Dù sao cũng chẳng có ai phí thời gian để nhớ về một người xa lạ.

Sầm Diên hỏi câu này không phải vì muốn tính sổ chuyện cũ với Thương Đằng. Cô chỉ muốn nói hết tất cả mọi chuyện, sau đó trịnh trọng nói lời xin lỗi với anh.

“Nhưng em nhớ rất rõ ràng, bởi vì quá giống.”

Cô vẫn cười, trong nụ cười chứa đựng chút chua xót. Sầm Diên cũng chưa từng nghĩ sẽ che giấu. Cô vẫn khá hiểu rõ con người Thương Đằng.

Cho dù cô giấu đến đâu thì chỉ cần anh liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra manh mối.

Thương Đằng quá thông minh, thông minh đến trình độ khiến người ta cảm thấy đáng sợ.

“Thời gian đó, tinh thần của em thậm chí có chút hoảng hốt. Bởi vì em đau lòng, thật sự quá đau đớn. Vì vậy, cho dù gặp được một người chỉ có đôi lông mày và đôi mắt giống anh ấy là anh thì em cũng coi như là đấng cứu tinh, nên mới muốn ở lại bên cạnh anh.”

Khi nói những lời này, tay của cô vẫn còn run rẩy. Cảm giác đau đớn, bất lực đó lại trào dâng. Nó giống như vết thương đã lành sẹo, một lần nữa bị mổ xẻ, cơn đau lại ập về.

Sầm Diên quay lưng lau nước mắt.

“Em không nên làm như vậy. Xin lỗi anh.”

Sầm Diên mỉm cười: “Nhưng những năm qua, chức trách của người vợ này em vẫn thực hiện khá giống. Nếu như có thể bù đắp phần nào hận thù của anh đối với em, cảm giác tội lỗi của em cũng sẽ vơi đi một chút.”

Thương Đằng nghiêng đầu, những ngón tay với xương khớp rõ ràng đặt ở trên bàn đang gõ nhẹ lên mặt bàn. Khi buông lỏng, thậm chí có thể nhìn thấy các mạch máu kéo dài từ cẳng tay đến mu bàn tay.

Anh đẩy kính lên, mắt kính che đi phần lớn cảm xúc trong mắt anh, nhìn vào chỉ còn lại sự lạnh nhạt.

Cách âm trong phòng làm việc rất tốt, vì anh ghét bị quấy rầy khi làm việc.

Thương Đằng không lên tiếng, Sầm Diên cũng yên lặng chờ đợi.

Trong phòng có hệ thống sưởi, trên cửa kính pha lê bên ngoài đọng lại một lớp sương lạnh, bao phủ màn đêm ngoài cửa sổ, giống như một tác phẩm điêu khắc trên băng.

Giọng nói trầm thấp của anh đã phá vỡ bầu không khí dường như đang bị đông cứng.