Thôi Đào lập tức nháy mắt ra hiệu cho Vương tứ nương và Bình Nhi, cả hai hiểu ngay ra ý của nàng, nhảy ra sau cửa sổ, cẩn thận kiểm tra hướng gió khắp nơi, tránh để có người lại đốt nhang khiến cổ độc phát tác như lần trước ở phân đà Địa Tang Các.
Thôi Đào bảo Thôi Chi nhắm mắt lại, nàng dùng kim bạc châm vào huyệt, phong ấn hết ngũ quan và ngũ giác của Thôi Chi.
Dù Thôi Chi không hiểu tại sao, nhưng nghe Thôi Đào nói chuyện này liên quan tới tính mạng của cô ta thì tuyệt đối không dám cãi lại, ngoan ngoãn nằm xuống nhắm mắt không nhúc nhích gì nữa.
Thôi Liễu tươi cười bước vào cửa, thấy Thôi Đào đang ghé bên giường châm cứu cho Thôi Chi.
“Chị chín bị gì thế này?”
Thôi Liễu đặt khung thêu hoa trong tay xuống rồi ân cần đi tới, tò mò nhìn kim bạc trên đầu Thôi Chi.
“Em ấy bị đau nửa đầu nên chị đang châm cứu cho, giờ không thể nói chuyện được.” Thôi Đào nói.
“Nghe nói chị bảy biết y thuật, hôm nay được tận mắt trông thấy không khỏi thán phục, đúng là lợi hại thật!”
Thôi Liễu cười khen ngợi Thôi Đào, nhìn Thôi Chi lần nữa rồi khẽ hỏi Thôi Chi cảm thấy thế nào.
“Suỵt!” Thôi Đào lập tức ngăn lại.
Thôi Liễu vội bịt miệng lại, “Ôi xem trí nhớ của em này!”
Sau đó cô ta yên lặng ngồi một bên, lấy khung thêu hoa ra đưa tới, Thôi Đào để ý thấy trên khung thêu của cô ta là hoạ tiết một nhành hoa đào, liễu rũ và một cây cầu.

Thôi Đào lờ mờ hiểu ra ý của cô ta, cô ta đang định thêu tên 4 chị em cùng nhau*.
(*) Đào là tên Thôi Đào, Chi trong Thôi Chi là “nhành cây”, Liễu trong Thôi Liễu và cầu trong Thôi Kiều.
Vì Thôi Liễu không đi nên Thôi Đào cũng không vội, nhân tiện dùng kim bạc điều trị chứng đau bụng kinh của Thôi Chi một chút luôn.
Cuối cùng Thôi Liễu cũng không chờ nổi nữa, vội chạy tới khẽ hỏi Thôi Đào còn phải điều trị bao lâu nữa.
“Việc này cần làm từ từ cẩn thận, không gấp được đâu.” Thôi Đào mỉm cười, “Hay là em cứ về trước đi.

Xong việc rồi bọn chị sẽ tới tìm em sau nhé?”
“Em về cũng chẳng có gì làm, vốn dĩ định chạy tới hỏi chị chín bức tranh này có được không.

Dù sao cũng rảnh chẳng có chuyện làm, em cứ ngồi đây thêu hết cho chị ấy xem vậy.”
Thôi Liễu sai nha hoàn đem kim chỉ của mình tới, cô ta muốn ngồi đây thêu.
Thôi Đào cong môi, “Vậy chắc em phải thức thâu đêm ở đây rồi.”
Lúc nói chuyện, nàng rút kim ra.
Thôi Liễu thấy Thôi Chi có vẻ đã ngủ say, hít thở đều đều, không hề mở mắt ra.
Cô ta đành phải đứng dậy cười nói: “Vậy em không đợi nữa, mai em sẽ đến thăm chị chín.

Chị bảy xong việc chưa ạ? Chúng ta cùng đi đi? Đúng lúc em cũng có quà tặng cho chị bảy.”
“Được thôi.” Lúc Thôi Đào đi theo Thôi Liễu ra ngoài còn nhỏ giọng dặn dò Bình Nhi.
Bình Nhi vội đáp: “Nương tử cứ yên tâm, ta sẽ sai người đi mua những miếng sườn dê ngon nhất về.”
“Chị bảy thích ăn sườn dê à?” Thôi Liễu tò mò hỏi.
“Định làm cho em đấy, ướp 1 đêm thì ngày mai có thể nấu rồi.

Em tặng quà cho chị, tất nhiên chị cũng phải lấy sở trường để bày tỏ tấm lòng một chút chứ.”
Thôi Liễu vội nói cảm ơn, bảo mình đúng là có lộc ăn.
“Thực ra em đã nhận được quà từ chị bảy rồi mà, em rất thích cái giỏ đan bằng liễu kia, còn có hoa cúc nữa, em đang trồng trước cửa đấy.”
“Những thứ đó có là gì đâu? Đều là những thứ rẻ tiền cả ấy mà.”
“Những thứ lặt vặt như thế mới là hiếm có, chất lượng đồ vật không thể tính theo giá tiền được đâu.” Thôi Liễu vội nói.
“Tiếc là em hiểu chứ cha không hiểu, lần trước chị cũng gửi những thứ đó cho cha, cha đều vứt hết ven đường.” Thôi Đào cụp mắt xuống, buồn bã thở dài.
“Đó là vì trước kia chị bảy với bác ba có hiểu lầm mà, sớm muộn cũng sẽ giải thích rõ ràng ổn thoả thôi.” Thôi Liễu an ủi.
Thôi Đào khẽ cười, cẩn thận quan sát Thôi Liễu.
Váy xếp ly nửa tay màu tím nhạt thêu hoa mẫu đơn, bước đi chậm rãi, dáng vẻ duyên dáng, ngay cả khi không nói chuyện thì khoé miệng vẫn hiện lên nụ cười khiến người ta cảm thấy rất dễ gần.
Thôi Đào cảm thấy Thôi Liễu thế này có chút khác với miêu tả “nhát gan và sợ phiền phức” mà Thôi Chi đã kể với mình lúc trước, nàng không nghĩ lúc đó Thôi Chi đã nói dối mình, chuyện này là không cần thiết.
Rất có thể Thôi Liễu này còn có một bộ mặt khác với người khác.
Thôi Liễu có khuôn mặt trái xoan, lông mày cực kỳ giống Thôi Mậu nhưng đã cố tình sửa lại thành dáng lá liễu, nhưng trông vẫn rất dày.

Đôi mắt phượng cũng giống Thôi Mậu, nhưng trên nét mặt không có vẻ khí khái hào hùng của ông ta mà toát lên vẻ thiếu nữ đáng yêu.

Cái mũi nhỏ, cao và thẳng, môi không mỏng không dày, nước da không quá trắng nhưng cũng không đen, đúng là vẻ ngoài trung bình.

Cô ta ăn mặc cực kỳ tỉ mỉ khiến người ta cảm thấy dễ chịu, nhưng sẽ không có ấn tượng gì quá đặc biệt.
Thôi Đào còn để ý vòng eo của Thôi Liễu rất nhỏ, nếu ngực và hông của cô ta cong thêm một chút thì chắc chắn cô ta sẽ trở nên duyên dáng và thướt tha hơn, tất nhiên đó cũng là một kiểu người đẹp, tiếc là cô ta không có được.
Nếu chỉ xét riêng về ngoại hình, rõ ràng cô ta vẫn chưa đủ nổi bật, không có gì đặc sắc cả.

Bàn về gia thế, cô ta là trẻ mồ coi, không còn cha mẹ.

Với những cậu trai con nhà bình thường mà nói, dù sao cũng là con gái nhà họ Thôi, cũng là đối tượng mà họ muốn tranh về làm vợ.

Nhưng đối với cậu hai nhà Tể tướng thì điều kiện hơi kém.
Ngũ phòng nhà họ Thôi với nhà họ Lữ mà nói, căn bản không hề có quan hệ thân thích gì, hơn nữa chỉ là một đứa trẻ mồ côi, dáng vẻ không được, thân phận cũng không, làm gì có chỗ nào để người ta để ý chứ?
Rõ ràng là cách xa ngàn dặm, nếu cố chấp đòi hỏi sẽ dễ khiến tâm lý con người mất cân bằng.

Vì thế mới sinh ra cảm giác không cam tâm, oán hận, đố kỵ.
Lữ Công Bật…
Thôi Đào đột nhiên hiểu ra tại sao năm đó mẹ mình lại không cho người vợ lẽ kia vào nhà họ Thôi, làm thế không giống như đang tính toán cho bản thân bà.
Là vì Lữ Công Bật!
Mắt xích quan trọng nhất trong quan hệ của nhà họ Thôi và nhà họ Lữ chính là Tiểu Mã thị, có Tiểu Mã thị ở đây, quan hệ anh em rể giữa 2 nhà mới tồn tài, người 2 nhà Thôi Lữ mới có lý do để qua lại với nhau.

Nếu không có Tiểu Mã thị thì Thôi Liễu căn bản không thể có cơ hội dính líu gì tới Lữ Công Bật được.
Hơn nữa, mấy năm gần đây Thiên Cơ Các và Địa Tang Các mới nổi tiếng trong giang hồ, Thiên Cơ Các sớm hơn một chút, Địa Tang Các thì trễ hơn, nhưng đều không quá 5 – 6 năm.
Nói cách khác, 16 năm trước lúc Các chủ Địa Tang Các sinh Thôi Liễu ra, bà ta không có đủ khả năng như bây giờ.

Lúc đó rất có thể bà ta vẫn là một người phụ nữ bình thường muốn làm vợ lẽ của Thôi Mậu, nhưng không đạt được mong muốn nên đành sinh con gái rồi nuôi khoảng 6 năm.

Vừa đúng lúc sinh con, khế ước vợ lẽ 7 năm cũng hết hạn, Thôi Liễu bị dẫn về, còn bà ta thì khôi phục thân phận tự do.

Sau đó hẳn là bà ta đã ở cùng Các chủ Thiên Cơ Các, về sau nữa Thiên Cơ Các bén rễ mạnh mẽ, rồi Địa Tang Các tách ra, trở nên như ngày hôm nay.
Còn về cô Kiều, hẳn thị cũng là người bên cạnh bà ta rất lâu.

Cô Kiều này am hiểu chuyện dạy dỗ con gái, mà vị Các chủ Địa Tang Các này hình như cũng được rất nhiều đàn ông đi theo.
Vì thế Thôi Đào có lý do hợp lý để hoài nghi rằng Các chủ Địa Tang Các cũng giống với cô Kiều, không chỉ có thể dạy dỗ con gái mà còn nắm chắc lòng dạ đàn ông.
Hẳn vẻ ngoài Các chủ Địa Tang Các sẽ xinh đẹp hơn cô Kiều một chút, dù sao đàn ông cũng là loài động vật yêu bằng mắt, hơn nữa đàn ông quý tộc vốn am hiểu phụ nữ, nếu không có nhan sắc sẽ rất khó để hấp dẫn bọn họ.
Nhưng rốt cuộc thì vẻ đẹp của bà ta cũng không thể nào xoá được sự thật rằng bà ta chỉ là ngoại thất, không thể nào bước vào phủ được.
Thân thế của Hàn Tống cũng rất có thể giống như Thôi Liễu, nhưng cụ thể thế nào còn phải xem bên Hàn Kỳ có tra ra được tình sử gì của Gián nghị Hàn, cha của y hay không đã.
Về chuyện Hàn Tống và Thôi Liễu đã liên hệ với Địa Tang Các lúc nào và bằng cách nào, quan hệ thân phận ban đầu gữa cô Kiều và Địa Tang Các là gì, hiện tại tạm thời không thể làm rõ ra ngay được.

Còn có những cô gái mà cô Kiều huấn luyện sau khi gia nhập Địa Tang Các được dùng làm gì, mục đích cuối cùng là gì, những chuyện này đều phải chờ thẩm tra đã.
“Chị bảy có thích không?”
Thôi Liễu cười đưa một đoá hoa vải cho Thôi Đào.
“Em tự tay làm đấy.”
Những lớp cánh hoa vải màu hồng nhạt xếp chồng lên nhau, ở giữa điểm xuyến 6 viên trân châu trắng dài trông như một nhúm nhị hoa, thật sự trông rất đẹp.
“Đẹp như thật vậy, em khéo tay quá, đúng là khiến người ta cực kỳ hâm mộ.” Thôi Đào lịch sự khen ngợi.
“Em chỉ nghịch tí thôi, không giỏi bằng chị bảy, có nhiều năng lực đến vậy.

Em hơi tò mò không biết nghiệm thi là như thế nào, chị bảy kể cho em nghe một chút được không?” Thôi Liễu nói xong thì nha hoàn cũng bưng trà tới, Thôi Liễu tự mình bưng trà đưa tới trước mặt Thôi Đào.
Thôi Đào lập tức kể tỉ mỉ với Thôi Liễu: “Cũng chẳng khó gì, đọc vài quyển sách là biết ấy mà, nếu có thể đối diện với xác chết thì thật ra ai cũng làm việc này được.

Nếu chị mười cảm thấy hứng thú thì lần sau chị nghiệm thi sẽ dẫn chị mười đi xem một chút, nhìn trực tiếp sẽ hấp dẫn hơn là nghe kể nhiều.
Nhất là lúc được nhìn xác chết cháy hoặc xác thối rữa ấy, tách lớp da cháy giòn rụm ra còn có thể trông thấy được thịt nát bên trong, nội tạng cơ thể bị cắt đứt đều lộ ra, thậm chí nhiều khi còn có phân chảy ra —”
“Đừng nói nữa, chị bảy tha cho em đi mà, trách cái miệng này hỏi lung tung mà.” Thôi Liễu vội vàng cầu xin Thôi Đào, xin nàng ngừng lại.
Thôi Đào làm như lúc này mới nhận ra Thôi Liễu không thể thích ứng được những thứ này nên vội nói xin lỗi cô ta.
Rốt cuộc thì cũng là người trẻ tuổi, vẫn còn hơi ngây ngô, hơn nữa cô ta vẫn luôn lớn lên trong nhà họ Thôi, chưa từng gặp việc đời bao giờ cả.
Biểu cảm diễn trò này của Thôi Liễu hơi sai sai, nụ cười không chạm tới được đáy mắt, khoé miệng cũng là dáng vẻ ngoài cười nhưng trong không cười.

Nếu không đặc biệt để ý có lẽ nàng sẽ không phát hiện được, nhưng nếu để ý sẽ không thể chịu nổi, càng nhìn càng cảm thấy kỹ thuật diễn xuất hạng tệ hại này không xứng để tranh drama với mình.
Thôi Đào không định nhìn Thôi Liễu lâu hơn nữa, quá rõ ràng sẽ khiến cô ta phát hiện ra chuyện lạ.

Nàng cầm lấy khung thêu hoa trên bàn, làm như vừa mới trông thấy lần đầu, cẩn thận nhìn hoa văn thêu bên trên: “Cầu, liễu, đào, nhành cây… Là 4 chị em chúng ta sao?”
“Chị bảy có thể nhìn ra ạ!” Nụ cười này của Thôi Liễu là xuất phát từ cảm xúc chân thật, có vẻ như cô ta rất vui vì có người phát hiện ra dụng ý của mình.
“Em quả là có một tấm lòng tinh tế và trang nhã, thêu xong chiếc khăn này rồi nhớ tặng cho bà bà một cái, chắc chắn bà bà cũng sẽ rất vui.” Thôi Đào đề nghị.
Thôi Liễu thật sự không hề nghĩ tới chuyện này, giật mình gật đầu khen chủ ý này của Thôi Đào rất hay.
“Xem chi tiết trên khung thêu có thể thấy chị mười vẽ tranh rất giỏi, không biết chị mười có thể vẽ giúp chị mặt quạt hay không? Vẽ lại phong cảnh trên khung thêu này là được rồi.” Thôi Đào hỏi.
“Chuyện này có là gì, đúng lúc em cũng có một mặt quạt trống, em sẽ vẽ cho chị bảy ngay.” Thôi Liễu nói xong thì rời mắt, nói với nha hoàn bên người, “Đốt chút nhang đi, sao ta cứ cảm giác trong phòng này có mùi gì đóc mốc mốc ấy.”
Nha hoàn đáp một tiếng rồi lập tức đi lấy nhang.
Trùng hợp vậy, cô ta vừa đến đã muốn đốt huân hương rồi à?
Nghĩ rằng Thôi Kiều đã hạ cổ nàng thành công nên nóng lòng muốn giết nàng ư?
Thôi Đào không hề thể hiện suy nghĩ trong lòng ra ngoài mặt, chỉ thong dong đi tới bên cạnh Thôi Liễu, chủ động mài mực cho cô ta.

Nhưng chà qua chà lại, không khỏi trở nên u sầu, liên tục thở dài vài cái.
“Chị bảy bị làm sao vậy?”
“Chị đang rầu không biết nên làm thế nào để thuyết phục cha đừng trông mong vào hôn sự của mình và Lữ nhị lang nữa, bọn chị căn bản không hợp nhau chút nào.” Thôi Đào ai oán nói.
Thôi Liễu dừng bút, ngòi bút bất cẩn vạch lên mặt quạt một đường.
Cô ta bèn sai nha hoàn lấy 1 mặt quạt mới tới, lúc này nha hoàn đi lấy nhang ban nãy đã về, đang định cho vào lư hương để đốt.
“Mùi này không thơm, đổi đi, lấy mùi thơm nhất ấy, hôm nay chị bảy đến mà.” Thôi Liễu nói.
Nha hoàn hơi sửng sốt, sau khi trao đổi ánh mắt với Thôi Liễu mới vội xoay người đi, mang theo nhang mới trở về đốt lên, mùi hương này chỉ là nhang Già Nam đơn giản, không phải mùi hương lạ có thể khiến cổ độc phát tác.
Thôi Đào lấy tay nâng cằm, vẫn ôm sầu não mài mực tiếp.
“Chị bảy đã được xá tội cũng như được Thái hậu xem trọng, bên Lữ nhị lang vẫn chưa đính hôn, nhân duyên tốt như thế sao lại không muốn nối chứ?”
“Nào có thể xem là nhân duyên tốt chứ? Đôi bên có tình mới là nhân duyên mà.” Thôi Đào sửa lại lời Thôi Liễu.
“Ý của chị bảy là sao?”
Thôi Đào nhìn xung quanh một chút, muốn nói nhưng lại thôi.
Thôi Liễu vội đuổi hết mọi người đi, bảo Thôi Đào cứ nói ra hết những lời trong lòng, cô ta thề nếu nói ra thì bản thân sẽ chết không yên lành.
“Chị thích kiểu công tử dịu dàng như ngọc hơn.”
Thôi Đào thì thầm thổ lộ với Thôi Liễu, nói rằng trong lòng mình đã chọn được người vừa ý nhưng lại không biết người ta nghĩ thế nào, bởi vậy nàng cũng không dám nói lung tung.
“Em cũng biết thân phận hiện tại của chị rồi đấy.

Được Thái hậu xem trọng thì vẻ vang thật, nhưng công tử thế gia đều chê ta cả.

Em nghĩ mà xem, có mấy ai mà không để bụng việc tay chị đã từng chạm vào thi thể đâu chứ?”
Thôi Đào dứt lời liền đưa tay đến trước mặt Thôi Liễu, hỏi cô ta có để bụng không.
Thôi Liễu lập tức cúi sát mặt tới, để tay Thôi Đào chạm vào mặt của mình.
Thôi Đào giật mình.
“Cả đời em cũng sẽ không ghét bỏ chị bảy, chị bảy nghiệm thi là để giải oan cho người chết, là một việc cực kỳ ý nghĩa và vinh quang, nếu ai xem thường chị bảy vì chuyện này thì là do họ nông cạn!” Thôi Liễu bất bình nói.
“Em đúng là chị em tốt của chị.” Thôi Đào cảm động, trong nháy mắt vành mắt đã đỏ hoe.
“Chị bảy, chị đã phải chịu quá nhiều cực khổ và tủi thân rồi.

Sau này cứ sống theo ý mình đi, như thế mới là sống không uổng phí.” Đáy mắt Thôi Liễu khẽ lay động, nhìn Thôi Đào nói tiếp, “Chị bảy đã không thương Lữ nhị lang thì nên sớm nói rõ với bác ba, đỡ phải gây thêm hiểu lầm, sau đó thì tranh thủ lấy lòng ý trung nhân của mình đi.”
“Đâu phải em không biết tính tình của cha chị thế nào đâu.

Ông ấy vẫn luôn ghét bỏ chị, lần trước còn tự ý dẫn Lữ nhị lang tới phủ Khai Phong tìm, định ép chị chuyện hôn nhân nữa đấy.

Những lời này của chị không nên nói trước mặt người ngoài.

Nhưng mấy ngày từ khi về nhà, em cũng thấy thái độ của ông ấy rồi đấy, chị có thể nói với ông ấy sao? Đến gặp chị còn không dám gặp nữa.” Thôi Đào tủi thân cúi đầu, vừa tức vừa buồn.
Thôi Liễu nghĩ kỹ lại thấy Thôi Đào nói cũng đúng, chỉ có thể an ủi Thôi Đào bớt sầu muộn.

“Giờ bác ba chỉ đang tức giận mà thôi, từ từ sẽ ổn cả, dù sao hai người cũng là cha con ruột mà.”
“Mong là như em nói vậy.”
Thôi Đào làm như chị xem đang tán dốc chuyện ngày thường, càng nói càng không ngừng lại được, bắt đầu thẳng thắn nói tâm tình với Thôi Đào hơn 1 trống canh.
“Lần trước gặp dì, từ ánh mắt của dì ấy chị có thể nhìn ra dì ấy căn bản không thích người như chị làm con dâu mình, bằng mặt không bằng lòng mà thôi.

Chuyện người kết hôn, nhà họ Thôi cũng không thiếu con gái, cứ chọn người khác là được.

Dù sao chị cũng không muốn gả cho người mà mình không thích mà lại còn bị xem thường nữa.
Chị hiểu bà bà và cha đều muốn kết thân với nhà họ Lữ, vì thế dòng dõi nhà họ Lữ là ưu tiên.

Vậy thì thật sự không ổn, chị sẽ về xin mẹ sắp xếp cho, chọn người khác thích hợp hơn trong dòng họ.

Nếu có thể kết hôn mà không cần đến chị thì vậy sẽ vẹn toàn hai bên.”
Thôi Liễu làm như đang thờ ơ lắng nghe nhưng con ngươi sáng rực đã sớm bán đứng suy nghĩ trong lòng cô ta rồi.
“Nhưng dòng dõi nhà họ Lữ cao như thế —”
“Thế là em xem thường con gái nhà họ Thôi chúng ta riồ, bên ngoài không biết có bao nhiêu người ngóng trông để được lấy con gái nhà họ Thôi đấy.

Hơn nữa lần trước lúc chị tới nhà họ Lữ, chính tai chị nghe thấy dì nói với người khác rằng con gái cao môn đại hộ trong Biện Kinh quá kiêu căng, dì ấy chọn con dâu không muốn quá chú trọng môn thứ, phải xem tính tình và phẩm cách trước.”
Thôi Liễu cong môi gật đầu, đến cả đuôi chân mày cũng toát lên nét vui vẻ.
“Chắc chắn chuyện chị bảy mong sẽ thành mà.” Thôi Liễu vội an ủi Thôi Đào.
“Vậy em nhanh vẽ cho chị 1 mặt quạt thật xinh xắn đi, vẽ hoa đào đẹp một chút, nhớ viết thêm vài câu nữa để chúc phúc cho chị nhé.” Thôi Đào nửa thật nửa đùa nói.
“Vâng.”
Lúc này Thôi Liễu chấp bút, nghiêm túc vẽ mặt quạt xong rồi đề ngay bên cạnh một câu “Ngày xuân tươi sắc hoa đào”.
Thôi Đào nhân lúc Thôi Liễu đang vẽ thì đi loanh quanh bàn, tỏ vẻ đang rảnh nên thuận tay mở các tập sách trên bàn ra, sau đó lại nhìn lướt qua trâm hoa bằng giấy được ép dưới những tập sách này.
Lúc này Thôi Liễu đã vẽ xong mặt quạt, cười hỏi Thôi Đào sao vậy.
“Đẹp quá! Chị lấy cái này nhé!” Thôi Đào nói cảm ơn xong bèn cầm giơ lên.
Thôi Liễu mỉm cười đồng ý, đưa mắt nhìn Thôi Đào rời đi.
Nha hoàn Tế Thảo lúc nãy phụ trách việc thắp nhang lúc này bước tới cạnh Thôi Liễu, “Lúc nãy tại sao Thập nương lại —”
“Còn có việc cần chị ta làm, tạm chờ vài ngày.” Thôi Liễu cười xuỳ một tiếng, giờ Địa Tang Các đã tổn thất nặng nề như thế, tất nhiên cô ta mong Thôi Đào có thể chết sớm một chút, nhưng giờ cơ hội để tiếp cận Lữ nhị lang đã đến, cô ta phải nhịn một chút chứ.
“Người này thông minh như thế nhưng cuối cùng vẫn không đấu lại Thập nương.

3 năm trước như thế, 3 năm sau cũng vậy.” Tế Thảo vội xu nịnh.
“Đó là chuyện đương nhiên.” Thôi Liễu khẽ cười, hỏi tại sao tới giờ vẫn chưa thấy tung tích gì của cô Kiều hết.
“Không tìm thấy người, nghe nói là báo với lão phu nhân rằng cháu trai bị bệnh nên muốn về thăm cháu ạ.” Tế Thảo nói.
Thôi Liễu nhíu mày: “Ta cứ tưởng 3 đứa con trai và 8 thằng cháu trai của thị chỉ là bịa ra thôi chứ? Lần nào thị ra ngoài làm việc đều sẽ thông báo trước với ta một tiếng, e là lần này có chuyện gì đó rồi.”
Tế Thảo nhìn quanh một chút rồi nói với Thôi Liễu: “Con còn tra được Hàn nhị lang gửi thư cho Thất nương nữa.

Đúng lúc má Vương lại mất dạng, có khi nào là bị Hàn nhị lang gọi đi rồi không ạ? Lần trước Thập nương tự ý để Thiên Cơ Các ra tay với Thất nương đã thật sự chọc giận Nhị lang rồi mà.”
“Vậy cũng có lý, có thể anh ta sợ ta làm hại tới Đào Tử của mình nên mới gọi cô Kiều đi để uy hiếp ta chăng.

May là lúc nãy ta đã kịp thời đổi ý, không ra tay nữa.” Thôi Liễu lập tức cau mày căm ghét, “Sao tên đàn ông nào cũng quan tâm chị ta hết vậy chứ!”
“Vẻ mặt trông như hồ ly thôi mà, ỷ trước ngực có 2 lạng thịt đấy, nhưng dựa vào nhan sắc thì không lâu dài được đâu ạ.

Thập nương học được nhiều kỹ năng từ cô Kiều như thế mà vẫn chưa có cơ hội thể hiện ra, đợi thời cơ đến rồi, chắc chắn Lữ nhị lang sẽ mê mệt Thập nương, muốn ngừng cũng không được.” Tế Thảo vội nói.
Thôi Liễu mỉm cười, mắng ả nói lung tung rồi bảo ả nhớ để ý đến động tĩnh bên Thôi Đào nhiều một chút.
Thôi Liễu dọn dẹp sơ quá một hồi bèn đi tìm Thôi Mậu để thuyết phục.

Rốt cuộc cũng đã đợi được cơ hội tốt thế rồi, cô ta nhất định phải tóm cho bằng được.
Thôi Đào cầm quạt về phòng thì sai Bình Nhi lấy thư mà họ đã lục soát ra được từ chỗ chủ chứa Tôn của Thiên Cơ Các lúc trước.

Đây là bức thư yêu cầu Thiên Cơ Các ám sát Thôi Đào bằng cách đưa cơm độc tới dưới danh nghĩa của Thôi cửu nương.
Trâm hoa giấy, chữ viết thanh tú.
Khi ấy có thể đoán ra được kẻ viết bức thư này là nữ giới.
Vừa rồi Thôi Đào đã nhìn thấy trâm hoa giấy ở chỗ Thôi Liễu, hiện tại so sánh nét chữ trên thư và quạt lại cực kỳ giống nhau.

Nhất là chữ “Đào” ở 2 bên giống nhau y đúc, cơ bản có thể xác định được chữ này là từ cùng 1 người viết ra.
Có lẽ lúc trước Thôi Liễu viết thư đã không nghĩ đến chuyện một ngày nào đó Thiên Cơ Các sẽ bị lộ.
Căn bản đã tìm được các bằng chứng chứng minh thân phận của Thôi Liễu rồi.
Chạng vạng tối, Thôi Đào đến tìm Thôi Chi.
Ban ngày trước khi Thôi Đào đi với Thôi Liễu đã khẽ dặn Bình Nhi nhớ cắt lòng bàn tay của Thôi Chi.

Bình Nhi phản ứng lanh lợi, hứa sẽ mua sườn dê là để Thôi Liễu bên cạnh không sinh nghi.
“Thế nào rồi?” Thôi Đào bước vào phòng ngủ rồi hỏi.
“Ra rồi.” Bình Nhi nói.
Thôi Đào nhìn thấy đáy chậu đã bê bết máu nhưng vẫn có thể nhìn rõ có rất nhiều bọ đen đang vặn vẹo trong máu.
“Bọ này nhỏ hơn so với đám bò ra từ cơ thể người mà lần trước chúng ta thấy, nhưng cũng rất nhiều đó.” Vương tứ nương thở dài.
“Là vì không có huân hương kích thích, nếu thắp nhang rồi thì chúng sẽ như ma đói bị đánh thức, ăn máu bẩn mà lớn lên.” Thôi Đào nhìn Thôi Chi vẫn đang ngủ sâu, nhổ kim bạc trên đầu cô ta ra để cô ta tỉnh dậy.
Trước khi Thôi Liễu đến đây, Thôi Đào đã phong bế hết ngũ quan và ngũ giác của Thôi Chi để phòng ngừa, sợ Thôi Liễu đột nhiên đốt nhang khiến cổ độc phát tác.

Dù chuyện này có xác suất rất thấp, nhưng nàng không thể lấy tính mạng của Thôi Chi ra mạo hiểm được.
Thôi Chi phát hiện tay nmình rất đau, lại còn đang bị chảy máu liền giật mình.

Sau đó lại trông thấy giòi bọ trong chậu, bị doạ đến mức khóc thét lên.

Thôi Đào đã kê 3 đơn thuốc vạn năng để giải độc, cũng không quá gây tổn thương cho sức khoẻ.

Sau khi nấu canh giải độc xong thì cho Thôi Chi uống hết.
“Thế này có phải là đã sạch rồi không chị?” Thôi Chi uống 3 bát thuốc xong, không khỏi nấc lên một cái.
Thật ra không phải là cô ta không đoan trang, vì cái bát Vương tứ nương bưng tới quá lớn, to như mặt người vậy, chẳng ai mà nấu thuốc nhiều như thị cả.

Nếu không phải Thôi Chi bị đám bọ doạ sợ thì cũng chẳng muốn uống 3 bát thuốc này, cảm giác như mình phải uống đến chết vậy.
“Không chắc lắm.” Thôi Đào nói.
“Vậy phải làm sao đây?” Thôi Chi nghẹn ngào hỏi.
“Mai xem lại đã, dù sao cũng đã ép ra được một đám rồi.” Thôi Đào nói.
Thôi Chi lại càng muốn khóc hơn, sao trông chị bảy lại thờ ơ lạnh nhạt như thế chứ?
“Không chết được đâu.”
Thôi Chi nghe Thôi Đào nói vậy mới khẽ thở phào nhẹ nhõm và an lòng.

Nếu là người khác buông ra một câu đơn giản thế này, chắc chắn cô ta không thể an lòng được, nhưng là chị bảy thì cô ta lại rất tin tưởng, tối nay có thể ngủ ngon rồi.
Lúc trời sụp tối, Thôi Mậu cố tình gọi Thôi Đào tới, Tiểu Mã thị cũng được gọi tới.
“Con thật sự không muốn kết hôn với Lữ nhị lang à?” Thôi Mậu cố gắng kiềm chế cảm xúc khác để duy trì thái độ hoà bình với Thôi Đào.
Thôi Đào hừ một tiếng, nghe như cuống họng bị ngứa vậy.
Thôi Mậu nghĩ rằng Thôi Đào đang đồng ý bèn nói với Tiểu Mã thị: “Bà cũng nghe rồi đấy, con không muốn nhưng cũng không thể để một cuộc hôn sự tốt như thế bị huỷ được, e là bên mẹ không chịu, cũng không tiện giải thích được.

Nếu chị cả bà chỉ muốn chọn một đứa con dâu hiền lạnh thì có thể chọn đứa con gái khác trong nhà họ Thôi chúng ta, như thế bên mẹ có mặt mũi mà Đào nhi ở đây cũng tốt, hài lòng như ý, bà cũng vui mà đúng không?”
Tiểu Mã thị nghe Thôi Mậu nói thế liền kinh ngạc nhìn ông ta, đang định chất vấn ông ta lấy đâu ra cái mặt dày mà vô liêm sỉ nói thế được.
Lúc này, Thôi Đào bên cạnh đang lén kéo ống tay áo của bà.
Tiểu Mã thị đã hiểu Thôi Đào đang ngầm ra hiểu bèn mở miệng hỏi Thôi Mậu đã chọn được người thích hợp nào chưa.
“Ta thấy Thập nương cũng không tệ, tính cách tốt, không tranh không giành, người cũng đoan chính, gả đi rồi chắc chắn sẽ không khiến nhà họ Thôi chúng ta mất mặt, cũng có thể khiến chị cả bên đó hài lòng.

Cha mẹ nó đều không còn nữa, chắc chắn nó sẽ biết ơn vợ chồng chúng ta vì chuyện này, tương lai ắt cũng sẽ nghe lời chúng ta.” Thôi Mậu nói.
Tiểu Mã thị nghe Thôi Mậu mở miệng đã nhắc tới Thôi Liễu liền nhớ lại chuyện Thôi Đào hỏi mình khi trước, lửa giận trong lòng lập tức bùng lên.
“Mẹ, thực ra là con chịu, chỉ cần dì đừng để bụng chuyện con từng ngồi tù mà thôi.

Thật ra anh hai họ đối xử với con rất tốt, con vẫn có chút không nỡ.” Thôi Đào nói xong thì níu chặt tay áo Tiểu Mã thị, tủi thân nhìn bà.
Tiểu Mã thị sững sờ, thấy Thôi Đào như thế đã lờ mờ hiểu ra chắc chắn nàng định đùa bỡn Thôi Mậu, trong lòng lập tức trở nên sảng khoái.
“Chị em nhà mình có việc gì mà không nói được chứ, mẹ sẽ bàn bạc lại với chị ấy một chút, lúc trước chị em mẹ thân đến mức cả hạt vừng cũng chia đôi nhau cơ mà.” Tiểu Mã thị dịu dàng an ủi Thôi Đào.
“Ngươi nói lại lần nữa đi, rốt cuộc là ngươi chịu hay không chịu hả?” Thôi Mậu không ngờ Thôi Đào lại đột nhiên đổi ý, trong nháy mắt giọng điệu đã trở nên thiếu kiên nhẫn.
“Con vừa nói đấy thôi, sao cha lại đột nhiên hung dữ với con thế chứ?” Thôi Đào vô tội nói.
Thôi Mậu đứng dậy, trỏ vào mũi Thôi Đào: “Rốt cuộc là mày đã chắc chưa, lúc thì chịu, lúc lại không chịu, đang đùa bỡn người khác đấy à?”
“Con… con không có, lần trước con khiến cha tức giận rồi mới ý thức được bản thân không đúng, vì thế nghĩ mình vẫn làm theo lời cha thì hơn.”
“Nói bậy! Lúc nãy tao hỏi mày, mày đã trả lời rõ ràng rồi mà!”
“Nào có ạ, là “Ừm” một tiếng đúng không? Đó là vì con bị ngứa họng mà.”
“Đệch! Rõ ràng mày đã nói với người khác là không chịu cuộc hôn nhân này mà!” Thôi Mậu tức đến dựng râu, trừng mắt hét lên.
“Nói với người khác? Với ai ạ? Thôi thập nương ư? Cha vừa đi gặp Thôi thập nương ạ? Ồ, khó khăn lắm tôi mới về nhà, mấy ngày nay cha tránh mặt không chịu gặp tôi, thế mà lại chịu gặp Thôi thập nương nhỉ.
Tôi không hề đùa bỡn ai hết, dù tôi có đùa thì cũng là đang đùa một cặp cha con đáng ghét mà thôi!”
Thôi Đào nhíu mày, đôi mắt đen láy sáng lấp lánh trông rất ngây thơ nhưng những lời thốt ra đều cực kỳ độc ác, mỉa mai người khác đến nổ cả phổi.
“Đồ khốn nạn! Mày chửi ai đấy hả! Còn dám đùa bỡn tao ư!”
Thôi Mậu tức đến trợn trừng mắt, muốn lấy gia pháp ra, lớn tiếng gọi người đến.
Nhưng bất kể ông ta hét lớn thế nào, hét cả buổi vẫn không ai đáp lại, không ai vào nhà.
“Chết đâu hết rồi!” Thôi Mậu tức tối đập bàn.
“Vậy là cha nhận rồi đúng không? Ông và Thập nương đúng là cha con!” Thôi Đào tổng kết.
Thôi Mậu hơi sửng sốt, tức giận nói: “Mày điên rồi phải không? Miệng thốt ra toàn lời bậy bạ, tao thấy nên mời đại phu đến xem đầu óc mày một chút rồi, tốt nhất là nhốt mày lại, đừng để mày ra ngoài làm mất mặt cả nhà!”
“Lão gia tự làm ra việc mất mặt, chó chê mèo lắm lông đấy à.” Tiểu Mã thị cười mỉa.
Thôi Mậu tức đến run tay, chỉ vào Tiểu Mã thị rồi lại chỉ tới Thôi Đào, “Ta thấy mẹ con nhà ngươi điên hết cả rồi!”
“Năm đó cha giết cả nhà chú năm thím năm là để Thập nương có thể danh chính ngôn thuận bước vào làm đích nữ nhà họ Thôi đúng không?” Thôi Đào hỏi.
“Mày, mày nói bậy bạ cái gì đó!” Thôi Mậu tức giận, bờ môi đã trắng bệch.
“Nếu các người không phải cha con thì sao cô ta chỉ vì chút chuyện cỏn con của tôi mà đi tìm cha ngay chứ.

Những chuyện liên quan tới hôn nhân, đáng lẽ nên trách nhắc tới trước mặt trưởng bối nam.

Không thấy cha thân thiết gì với đám con cháu gái khác trong nhà, duy chỉ có Thập nương là không hề giấu giếm gì.
Đến cả chuyện giữa mẹ con thân thiết mà còn có thể nói ra à? Chuyện này bình thường không? Nếu không phải quan hệ cha con mà còn khác thường như thế… Chẳng lẽ là loạn luân sao?”
Thôi Đào phân tích xong liền tỏ ra giật mình kinh ngạc, nhìn về phía Tiểu Mã thị.
Tiểu Mã thị lập tức trừng mắt nhìn Thôi Mậu, nghiêm nghị bắt Thôi Mậu giải thích đây là thế nào.

Trong lòng bà lại thầm cười nghiêng ngả, con gái bà đúng là biết diễn thật, giả lợn ăn thịt hổ à? Vậy thì không thể nhịn được nữa, bà phải xả cho bằng được cơn tức này!
“Nghiệt nữ, câm miệng cho tao! Tao đánh chết mày!” Thôi Mậu đã tức giận đến mức vơ lấy bình hoa trên bàn, ném về phía Thôi Đào.
Tiểu Mã thị thấy thế liền hoảng hốt che cho Thôi Đào.

Thôi Đào ôm Tiểu Mã thị xoay một vòng, tránh được bình hoa mà Thôi Mậu ném ra.
Bốp!
Bình hoa nặng nề rơi xuống đất vỡ nát, mảnh sứ vỡ rơi vung vãi.
“Nếu muốn người ta không biết, trừ khi mình đừng là.

Cha thật sự nghĩ rằng mình có thể giấu giếm chút chuyện xấu này ư? Cha thật sự nghĩ là tôi chưa chuẩn bị gì mà dám nói với ông như thế ư?”
Thôi Đào đỡ Tiểu Mã thị ngồi xuống lần nữa rồi cảnh cáo Thôi Mậu, tốt nhất định tuỳ tiện ra tay nữa, nếu không đừng trách nàng không khách sáo.
“Mày được lắm, mày có thể làm gì chứ, định giết tao à?” Thôi Mậu cười lạnh hỏi.
“Tất nhiên là tôi không thể rồi, nhưng tôi có thể nói cho Thái hậu biết kết quả mình điều tra được!”
Thôi Mậu nghe vậy lập tức sa sầm mặt mày, tức đến cả người phát run nhưng không dám lỗ mãng nữa.
“Nhờ có cha mà tôi mới có ngày hôm nay.

Nếu năm đó cha không dẫn Thôi thập nương về thì tôi cũng sẽ không bị bắt cóc ở chùa Thanh Phúc, trở thành “đứa con gái” đáng ghét trong mắt ông như thế này.”
“Bị bắt? Mày nói vậy là sao?” Thôi Mậu nhíu mày nghi hoặc nhìn Thôi Đào.
Lúc này Tiểu Mã thị đã biết chuyện Thôi Đào bị bắt cóc, sợ Thôi Mậu không tin còn nói với ông ta rằng Thôi cửu nương có thể làm chứng, cụ bà Thôi cũng đã xác nhận rồi.
Thôi Mậu không thể hoàn hồn lại một lúc lâu, sau đó lùi về sau vài bước rồi ngồi xuống, có vẻ như rất khó tiếp nhận được lời nói của Tiểu Mã thị.
Xem ra Thôi Mậu không hề biết sự thật ở chùa Thanh Phúc, chuyện này Thôi Đào và cụ bà Thôi đều đã đoán được.

Dù sao Thôi Mậu vẫn luôn cật lực muốn thúc đẩy hôn sự giữa Thôi Đào và Lữ nhị lang mà.
Thôi Đào lại kể chuyện cô Kiều hạ cổ với nàng và chuyện Thôi Chi bị hạ cổ cho Thôi Mậu nghe.

Từ phản ứng của Thôi Mậu có thể thấy ông ta cũng không hề biết những chuyện này.
Hoá ra từ đầu tới cuối Thôi Mậu đều ngu người, hoàn toàn không biết mình đã mang một đứa trẻ ác độc về đây.
“Rốt cuộc Thôi Liễu có quan hệ gì với ông, giờ ông còn không chịu nói thật sao?” Tiểu Mã thị uy hiếp nếu Thôi Mậu không nói thì tất cả đến trước mặt cụ bà Thôi mà nói đi.

“Nó là con gái ta với người vợ lẽ mà năm đó bà không chịu cho vào cửa đấy, sau đó ta đã sắp xếp cho nó ở ngoài.

Vài năm đầu bọn ta rất ổn, sau này bà ấy chê ta không cho bà ấy được cái danh phận bèn bảo ta trả tự do lại, còn định dẫn con gái đi nữa.

Tất nhiên là ta không cho, nhưng bà ấy nói con gái mình không thể theo ta về chịu khổ được.

Bà ấy đã không có danh phận rồi, không thể để con gái ruột cũng không có thanh danh.
Mấy năm qua bà ấy luôn nghe lời, ngoan ngoãn phục tùng ta, dỗ ta vui vẻ, chân thành hứa hẹn với ta.

Đó là yêu cầu cuối cùng của bà ấy đối với ta, sao ta có thể không chịu được chứ.

Lúc đầu ta còn phát sầu không biết nên làm gì, sau này nhà anh năm ở ngoài xảy ra chuyện, ta liền nhân cơ hội này dẫn Thôi Liễu về.

Nhà anh năm thật sự là bị cướp giết chết, không hề liên quan gì đến ta cả.”
Thôi Mậu còn nói kể từ đó ông ta chưa từng gặp lại người phụ nữ kia, trong lòng cũng thấy thẹn với bà ta nên đành dùng tình thương còn sót lại để chăm sóc cho Thôi Liễu.
Từ nhỏ Thôi Liễu đã rất hiểu chuyện, không vì chuyện không có mẹ ruột mà trách móc ông ta, luôn nghe theo lời ông ta, chấp nhận không gọi ông ta là cha mà chỉ gọi là bác ba.

Mỗi lần nghe cô ta nhắc tới chuyện này, Thôi Mậu đều cảm thấy mình rất có lỗi với Thôi Liễu.
Trong đó còn có rất nhiều chi tiết Thôi Mậu và người đó chung đụng với nhau nhưng Thôi Đào lười nghe, tổng kết lại một câu thì là Thôi Mậu thật lòng với người phụ nữ đó, sau khi bà ta đi rồi đã trở thành bạch nguyệt quang* trong lòng Thôi Mậu.
(*) Hình ảnh nổi tiếng xuất hiện ban đầu trong tiểu thuyết Hoa hồng đỏ, hoa hồng trắng của tác giả Trương Ái Linh.

Theo ngôn ngữ mạng Trung Quốc, Bạch Nguyệt Quang ám chỉ người mình ái mộ nhưng không được ở bên, giống như mặt trăng rất sáng ta có thể nhìn thấy ngay trước mắt nhưng lại rất xa không thể với tới.
Con gái của bạch nguyệt quang đáng thương, chịu nhiều tủi thân, vì thế Thôi Mậu cực kỳ yêu thương.

Cũng vì Thôi Liễu hiểu chuyện, khéo hiểu lòng người nên lại càng khiến ông ta chán ghét Thôi Đào khiến mình xấu mặt hơn.

Tất nhiên trong đó cũng không thể thiếu những lời thủ thỉ chua xót của Thôi Liễu, xúi giục Thôi Mậu ghét bỏ Thôi Đào.
“Tên người phụ nữ đó là gì?” Thôi Đào chỉ quan tâm đến chuyện này.
“Tô Ngọc Uyển.”
“Lúc bà ta ở cùng ông vẫn còn trong trắng à?” Thôi Đào hỏi rất lạnh lùng, trông như một vị quan viên đang chất vấn phạm nhân vậy.
Thôi Mậu xấu hổ không muốn nói, nhưng lúc thấy ánh mắt sắc bén của Thôi Đào liền hiểu ra, nếu giờ không nói thì sớm muộn gì cũng phải nói.

Ông ta đã được chứng kiến con nhóc này lợi hại thế nào rồi.
“Không.”
“Nói thêm đi.” Thôi Đào bất mãn vì Thôi Mậu nói ít quá.
“Lúc bà ấy ở cùng ta đã 20 rồi, lúc trước có qua lại với một tên đàn ông, bảo là bị con cháu thế gia lừa gạt qua đường, nhắc tới là khóc, còn bảo trong lòng bà ấy chỉ có ta, vì thế ta không dám hỏi nhiều nữa.”
“Vương Kiều, tức má Vương cũng ở bên cạnh bà ta từ lúc đó sao?” Thôi Đào hỏi ngay trọng điểm.
“Đúng vậy, lúc ta quen biết với bà ấy thì má Vương đã ở bên cạnh.

Nhan sắc má Vương không bằng bà ấy nhưng có vẻ là phụ nữ được dạy dỗ rất tốt, vì thế lúc ta dẫn con gái về, bà ấy không yên lòng nên bảo má Vương đi theo trông nom.”
“Nếu đã thế thì sao má Vương không ở bên cạnh Thập nương mà lại chạy tới cạnh Lục nương chứ?”
“Má Vương giải thích với ta là vì nếu thị ở cạnh người gần lão phu nhân thì Thập nương sẽ thoải mái hơn một chút.”
Thôi Đào cười mỉa, tất nhiên là không tin lý do này rồi.

Ngay từ đầu Tô Ngọc Uyển và Vương Kiều này có lẽ chẳng mấy ưa nhau.

Giờ nghĩ lại, năm đó Tô Ngọc Uyển chủ động muốn rời khỏi Thôi Mậu hẳn là vì đã tìm được mái ấm tiếp theo của mình, đã tính toán hết các bước tiếp theo rồi.

Người phụ nữ lợi hại như thế nào có thể nhìn ra được từ việc bà ta có thể sinh con cho 2 người đàn ông khác nhau mà vẫn có thể thu xếp chúng thành con vợ cả.
Cả 2 lần đều là con vợ cả, trùng hợp quá nhỉ? Thôi Mậu không biết chuyện gì, sau khi biết chuyện ngũ phòng bỏ mình ông ta mới lên đường đi xử lý hậu sự.

Nhưng chuyện này không có nghĩa rằng cái chết của ngũ phòng thật sự là tai nạn.
Nếu là thật lòng, là bạch nguyệt quang, hẳn Thôi Mậu sẽ còn nhớ dáng vẻ của Tô Ngọc Uyển.
Thôi Đào lập tức căn cứ theo miêu tả của Thôi Mậu để vẽ ra một bản chân dung, đến cả Thôi Mậu nhìn vào còn phải sợ hãi thán phục.
Người phụ nữ trong tranh thực sự dung mạo như tiên, khiến người ta nhìn rồi khó mà quên được, nghe Thôi Mậu tả thì dáng vẻ cũng cực kỳ thướt tha, hình như còn biết múa, eo rất nhỏ.

Sinh xong eo vẫn nhỏ, tuyệt càng thêm tuyệt.
Thật không tưởng tượng nổi một người phụ nữ xinh đẹp như thế ở bên cạnh Thôi Mậu không hề xấu xí, thậm chí còn hơi anh tuấn mà lại sinh ra một Thôi Liễu bình thường như thế.
Thôi Đào cẩn thận quan sát, đúng là ngũ quan của Thôi Liễu được thừa hưởng từ cha mẹ cô ta, không chỗ nào xấu, nhưng hợp lại thì bình thường, hơn nữa dáng người lại như đột biến, phẳng lì, dù eo nhỏ nhưng cũng vô dụng.
Chẳng trách cô ta không cam lòng, tâm lý không ổn định, ai mà chẳng phát cáu vì bị di truyền như thế chứ.
“Chuyện này nên xử lý tiếp thế nào đây?” Cuối cùng Tiểu Mã thị cũng bình tĩnh lại sau cơn hoảng sợ, hỏi Thôi Đào.
“Cứ khống chế người trước ạ, mai hẵng nói tiếp.”
Thôi Đào kê một đơn thuốc ngủ ngon, lấy danh đưa đồ ăn do cụ bà Thôi cho để Thôi Liễu và những người trong phòng ngủ say từ lúc này không hay.
Sau đó thì tìm những thứ nên tìm, trói những kẻ nên trói, đợi mai người tỉnh dậy rồi hãy nói.
Họ tìm thấy được rất nhiều trang sức, châu báu, trân châu phỉ thuý từ trong phòng kho nhỏ của Thôi Liễu.

Nếu những thứ này là của nhà họ Thôi thì đều sẽ được ghi chép trong sổ sách, nhưng có vẻ như quản gia chưa từng thấy qua bao giờ.

Lại còn phát hiện được một cái rương lớn chất đầy giao tử, tính sơ qua hẳn cũng hơn 1000 tờ.
Chỉ là đứa con gái mồ côi ngũ phòng, vậy mà giàu hơn cả tộc nhà họ Thôi rồi.
Trong tủ của một cô gái chưa xuất giá lại có nhiều tiền của và đồ đạc không rõ lai lịch như thế, chắc chắn là có vấn đề.

Khỏi bàn tới chuyện có vô tội hay không, chắc chắn là không vô tội rồi!
Thôi Mậu thấy những thứ này đều trợn trừng mắt, ông ta hoàn toàn không ngờ tới đứa con gái nhỏ khéo hiểu lòng người của mình mà lại giấu giếm nhiều như thế.

Thứ gọi là động lòng người, hiểu chuyện, hóa ra đều chỉ là nói dối và diễn trò mà thôi!
Thôi Mậu bị đả kích, hồi lâu vẫn không thể nào tỉnh táo lại được.
Cụ bà Thôi biết chuyện này có liên quan tới Địa Tang Các, đến cả Thái hậu Lưu còn quan tâm tới nên đã xin Thôi Đào nhất định phải dốc sức bảo vệ nhà họ Thôi.
“Dù cha con là một kẻ vô liêm sỉ nhưng nó cũng không biết chuyện của Địa Tang Các.

Nó chỉ háo sắc mà làm hỏng chuyện, ngu ngốc gây hại tới con, liên luỵ đến cả nhà họ Thôi, bọn ta đều nhận những lỗi lầm của nó! Nhưng những người khác đều vô tội, không nên vì thằng ngu ngốc này mà bị liên lụy!” Cụ bà Thôi khóc nức nở nói.
“Bà nội yên tâm, trong lòng con biết rõ mà.”
Bình Nhi đã phái người cưỡi ngựa xuyên đêm về phủ Khai Phong báo tin, hẳn là tối mai người của phủ sẽ tới nơi.
Đêm đã khuya, Thôi Đào ngáp một cái, có quá nhiều việc phải suy nghĩ nhưng thực sự không nghĩ nổi nữa, cứ ngủ một giấc trước đi.
Sáng sớm trời vừa hửng nắng, trong tiếng hót ríu rít của chim chóc, Thôi Đào bị Vương tứ nương và Bình Nhi đánh thức.
Ngày xưa 2 người này thích ngủ nướng, sao hôm nay lại dậy sớm tới vậy chứ.
Thôi Đào ngồi dậy dụi mắt: “Sao vậy?”
“Thôi quan Hàn đến rồi!” Vương Tứ Nương hưng phấn nói..