Tống tam nương lại mời Thôi Đào ngồi cùng ăn uống lần nữa.
Đồ ăn ngon là cách khiến nàng dễ bị lộ nhất, dù thoạt nhìn Tống tam nương này có vẻ như không phải người mưu mô gì, nhưng không thể không đề phòng được.
“Tam nương muốn gì thì cứ nói đi ạ.”
Thôi Đào cực kỳ nhẫn nhịn, trước nhiều món ngon như thế mà vẫn bất động, mặt không biến sắc.
Tống tam nương gãi đầu, cảm thấy lo lắng vì “kế hoạch” của mình không mấy thuận lợi.
Cô ta quay lưng đi, bước từng bước nhỏ, thấp giọng lẩm bẩm.
“Phải làm sao đây, mẹ mình bảo rằng ăn của người thì miệng mình ngắn*, như thế sẽ không xấu hổ mấy, nhưng giờ người này lại không ăn đồ của mình.”
(*) Ý chỉ ăn của người ta thì mình sẽ không thể nói gì.
Tống tam nương này hoặc là khờ thật, đơn thuần tới mức ngốc nghếch.

Hoặc là đang giả khờ, thật ra trình độ rất cao.

Nhưng khả năng sau không lớn lắm, cao thủ có thể giả vờ “khờ” thật trân như thế, cuộc đời Thôi Đào chỉ gặp 1 lần, là bản thân nàng.
Thôi Đào lễ phép mời Tống tam nương cứ việc nói ra, không cần phải khách sáo.
“Nếu tiểu nhân có thể làm thỏa đáng khiến Tam nương hài lòng thì cứ cho chút tiền thưởng là được rồi ạ.”
Ăn vào mồm phải cẩn thận, nàng không thể tùy tiện ăn bậy được.
“Ngươi thích tiền à? Ta còn nghĩ những người bên cạnh chú sáu không thích tiền cơ chứ.

Nhưng tiền là thứ tốt mà, ai không thích chứ ta lại rất thích, chúng ta giống nhau đấy.”
Tống tam nương cười bảo Thôi Đào chờ một tí, sau đó vội vàng ra khỏi mái đình.

Lát sau cô ta quay lại, trong tay ôm một túi tiền nhỏ rồi đưa ngay cho nàng.
Thôi Đào mở túi tiền ra xem, phát hiện bên trong không chỉ có tiền đồng mà còn có 2 xấp giao tử nữa.

Số tiền này đều là tiền riêng mà Tống tam nương dành dụm được.
“Ta còn một ít trang sức nữa, nhưng cũng ít thôi, có người chuyên trông giữ, nếu đụng tới thì cha mẹ ta sẽ biết, bằng không ta cũng đưa hết cho ngươi rồi.” Tống tam nương tiếc nuối giả thích.
Thôi Đào đặt túi tiền lên bàn trước, mời Tống tam nương giao việc, “Có lẽ tiểu nhân không có khả năng lấy số tiền này đâu ạ.”

“Được, ngươi làm được mà! Ta thực sự muốn hỏi ngươi một vấn đề, nhưng ngươi cũng đừng để bụng nhé, ta chỉ tò mò mà thôi, không hề có ý muốn chế giễu ngươi đâu.” Tống tam nương nhìn Thôi Đào chằm chằm, do dự một lát mới dè dặt hỏi, “Ngươi tên là Sửu Đồng, chắc cũng biết bản thân mình xấu xí, hơn nữa lại còn không xấu bình thường, sao ngươi có thể bỏ lơ ánh mắt và sự chế giễu của người khác để kiên trì sống tới giờ được vậy?”
Đúng là một câu hỏi hay!
Thôi Đào ngẩng đầu thẫn thờ, thở dài, “Thật ra cũng chẳng có cách nào khác, phải trưởng thành thôi, chẳng lẽ là đi chết sao?”
“Nhưng thực sự có người chết vì chuyện như thế đấy! Ngươi đừng hiểu lầm, ta không phải nói ngươi đáng chết đâu.

Ta thấy với tình cảnh như ngươi, nếu đổi lại là người bình thường thì nói không chừng đã sớm… Ta thật sự không hề có ý nói ngươi nên đi chết đâu, ta chỉ đang ngưỡng mộ ngươi mà thôi!”
Tống tam nương càng giải thích lại càng bối rối.
Thôi Đào đã biết cô ta không hề có ác ý bèn lắc đầu cười, nói không sao hết.
“Ta có một người bạn thân, cô ấy lớn lên ngoại hình không tệ, nhưng trên người có một cái bớt màu xanh đen lớn.

Trước đây còn nhỏ, người trong phủ đều cố gắng giả vờ bình thường trước mặt cô ấy, cô ấy cũng chẳng phát hiện ra có gì lạ.

Sau này cô ấy cùng ta hẹn các nương tử nhà khác đi ngắm hoa, quần áo bị bẩn.

Trong lúc thay đồ, bọn ta vô tình nhìn thấy vết bớt của cô ấy, trong đó có vài người bắt đầu chế giễu.

Có người nói với cô ấy, đợi sau này cô ấy gả cho người khác rồi, nói không chừng nhà chồng sẽ nghĩ mình bị lừa vào tròng, cưới phải cái nghiên đựng mực đấy.

Vì thế mà cô ấy đã tự vẫn, ta rất đau buồn, cũng cực kỳ hối hận.”
Thôi Đào biết Tống tam nương đã phải khổ sở thế nào, nhưng không hiểu chuyện này với việc nàng xấu có gì liên quan nhau.
“Kể từ đó, ta phát hiện có rất nhiều người tự ti vì ngoại hình của mình không được đẹp.

Như chú sáu ấy, tựa như người trên trời, được vô số người săn đón.

So ra người xấu lại càng khó khăn hơn.

Ngươi xấu, khiến ta trông thấy là một cái tội, nhưng ngươi lại có thể thản nhiên đối mặt với tất cả, không bị diện mạo xấu xí của mình trói buộc, không để tâm tới ánh mắt và sự chế giễu của người đời, thật sự khiến người ta vô cùng khâm phục!”
“Thậm chí ta còn cảm giác được mỗi cái nhíu mày, mỗi nụ cười của ngươi đều lộ ra nét tự tin, không khỏi khiến người ta cảm thấy vui lây.


Lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi, chợt cảm thấy vui đến không kìm được.

Dù ngươi xấu xí nhưng lại rất đặc biệt.

Ngươi khác với người thường, không phàm tục, chắc chắn sẽ làm được việc lớn!”
Tống tam nương ví với Khuông Hành*, Xa Dận**, xuất thân không quan trọng, quan trọng là ý chí kiên định, hoàn toàn khác với những danh nhân bình thường trong lịch sử.
(*) Khuông Hành là học giả nổi tiếng thời Tây Hán, bởi vì nhà nghèo không có tiền mua dầu thắp đèn nên ông đã khoét một lỗ nhỏ ở tường nhà mình, nhờ ánh đèn của hàng xóm mà đọc sách.
(**) Xa Dận đời Tấn là người thông minh, hiếu học không biết mệt mỏi nhưng gia cảnh nghèo khó không có đủ tiền mua dầu thắp đèn để học.

Nên vào mùa hè, ông bắt mấy chục con đom đóm bỏ vào trong một cái túi nhỏ bằng vải lụa mỏng gọi là “nang huỳnh” (túi đom đóm), nhờ ánh sáng của đom đóm để học thâu đêm.
Thôi Đào nghe Tống tam nương liên tục ca ngợi, liên miên nói về một đống danh nhân trong lịch sự, người mặt dày như nàng nghe tới mức phải hơi đỏ mặt ngại ngùng.

Hình như khen thế này hơi quá rồi nhỉ?
“Tam nương cho tiểu nhân số tiền này mà lại không giao việc cho tiểu nhân, chỉ vì ca ngợi tiểu nhân thôi ư?”
Tống tam nương giật mình, vươn tay sửa lại mớ tóc bên thái dương, ngại ngùng gật đầu.
Ai cũng biết giá trị nhan sắc cao có thể kiếm được tiền.
Nhưng họ tuyệt đối không ngờ rằng xấu xí cũng có thể kiếm.
Chuyện này khiến Thôi Đào rất đắc ý, đến lúc Hàn Kỳ quay về, nàng khoe ngay với chàng.
Hàn Kỳ bật cười, úp ngược tách trà trong tay xuống rồi hỏi nàng: “Có thể rót cho chồng tương lai của em một tách trà rồi mới khoe tiếp không?”
“Được chứ.” Thôi Đào lập tức rót đầy cho Hàn Kỳ, thấy chàng uống một hơi cạn sạch liền vội rót tiếp, cứ thế 3 lần mới thấy chàng không uống tiếp nữa.
Thôi Đào thấy trên vai Hàn Kỳ dính đầy bụi đất bèn đi tới ngăn tủ tìm bộ quần áo màu ngọc mình làm khi trước cho chàng thay.
“Mệt nhoài người, nhác thay quá.” Hàn Kỳ đứng thẳng tắp trước mặt Thôi Đào, ngọn đèn chiếu bóng chàng ra rất dài, dài tới tận tường.

Bóng của Thôi Đào cũng thế.
“Vậy vậy vậy để em thay cho.” Thôi Đào nuốt một ngụm nước bọt, lập tức vươn tay định gỡ thắt lưng của Hàn Kỳ nhưng bị chàng bắt lấy cổ tay.

Nàng ngước mắt lên khó hiểu hỏi Hàn Kỳ: “Chẳng phải Lục lang mệt à?”
“Ừm, bởi vậy phiền em né đi một chút, để Trương Xương hầu hạ ta.”
Hàn Kỳ đưa tay véo khuôn mặt xấu xí của Thôi Đào, thấy bộ dạng xấu xí này của nàng khá đáng yêu.
“Cần phiền anh ta nữa ư?”
“Cần chứ.”
Lúc Thôi Đào cụp mắt hơi thất vọng, Hàn Kỳ đã không chút do dự đẩy nàng ra ngoài.
“Nếu không ta e là không nhịn nổi.”
Thôi Đào lập tức hé môi cười, ra ngoài cửa chờ.
“Suỵt — suỵt — suỵt — “
Thôi Đào chợt nghe thấy tiếng động ngoài tường, cảnh giác nhìn về phía âm thanh phát ra, thấy có nửa cái đầu màu đen lộ ra phía sau tường.

Cái đầu đó vừa trông thấy Thôi Đào bèn lập tức vui vẻ vẫy tay.
Theo hình dáng búi tóc, Thôi Đào nhận ra được người đó là Tống tam nương, vì thế lách người ra ngoài tường để xem xét.

Tống tam nương đang giẫm lên vai 2 nha hoàn, ghé vào đầu tường để nhìn vào trong sân, có vẻ như đang lo vì không tìm được người.
Quay đầu lại thấy Thôi Đào đã tới, Tống tam nương vội nhảy xuống, sửa sang lại quần áo rồi đưa một túi nhỏ buộc trên cổ tay cho Thôi Đào.
“Muộn thế này còn phải đứng ngoài gác đêm, chắc đói lắm nhỉ.

Ăn tí điểm tâm lót dạ đi, no bụng rồi cũng sẽ dễ chịu hơn một chút.” Tống tam nương không khỏi bực tức nói, “Chú sáu cũng thật là, sao có thể để ngươi đứng ngoài gác đêm được chứ, nhìn cơ thể của ngươi là đã biết không bằng Trương Xương rồi.

Ta ngửi thấy trên người ngươi có mùi thuốc, bị thương chỗ nào à?”
Lúc Thôi Đào cải trang đã cố tình dùng mùi thuốc để che giấu mùi hương vốn có trên người mình.

Câu chuyện bịa ra là giữa đường nàng cứu Hàn Kỳ nên bị thương, vì thế phải bôi thuốc liên tục.
Thôi Đào cũng dùng lý do này để qua mặt Tống tam nương.
Tống tam nương vội hỏi bị thương ở đâu, có cần mời đại phu không.
Thôi Đào ngớ ra, thấy Tống tam nương lo lắng cho mình như thế, nửa đêm mang điểm tâm tới, còn có những lời ca ngợi ồ ạt trước đó của cô ta nữa… Đừng nói là?
“Đang hỏi ngươi đấy, rốt cuộc là bị thương ở đâu hả?” Tống tam nương lo đến mức giậm chân.
“Tam nương ơi, nửa đêm chúng ta đứng ngoài tường lén lút nói chuyện, nếu bị chú sáu của cô phát hiện thì không tốt lắm đâu.” Thôi Đào khuyên Tống tam nương mau về, nàng cũng phải quay lại vị trí, thế mà ngẩng đầu lên lại thấy Hàn Kỳ đã đứng gần đó từ bao giờ.
Tống tam nương đang định giữ Thôi Đào lại, cũng nhìn thấy Hàn Kỳ.
Cô ta lập tức hoảng hốt, vô thức cúi mặt xuống.
Thôi Đào lắp bắp: “Tống tam nương đúng lúc đi ngang qua, trên tay không cầm đèn lồng nên thuộc hạ tiện miệng hỏi thăm hỏi có cần không thôi ạ.”

“Đúng đúng đúng, bọn con cần 1 ngọn đèn lồng ạ.” Tống tam nương vội đáp lời, 2 nha hoàn đi theo cô ta cũng gật đầu như giã tỏi.
“Vào hết đi.” Hàn Kỳ quay người đi.
Thôi Đào và Tống tam nương nhìn nhau, sau đó ngoan ngoãn đi theo Hàn Kỳ vào phòng.
Sáng sủa hơn, Hàn Kỳ mặc một bộ quần áo màu ngọc bích lại càng thu hút ánh nhìn của mọi người.

Chàng lạnh mặt, vung áo choàng ngồi xuống, nét mặt có chút không vui, nhưng bộ quần áo khiến chàng trông như tỏa sáng, rất bắt mắt, khiến người ta không dám nhìn thẳng vào.

Như Thần quân giáng thế đột ngột vậy, khiến người ta muốn cúng bái một phen.
Lúc này, khuôn mặt của Thôi Đào so với Hàn Kỳ lại càng xấu tợn hơn.
Tống tam nương rời mắt khỏi Hàn Kỳ, liếc nhìn Thôi Đào, sau đó mới mím môi cúi đầu xuống.
“Nói đi, có chuyện gì mà nửa đêm lại đứng ngoài sân của ta?” Hàn Kỳ nói.
Đã gọi họ vào phòng rồi thì rõ ràng là không tin lý do trước đó.
Đối với người bình thường còn cãi được vài ba câu.

Nhưng đối với chú sáu vô cùng thông minh này, Tống tam nương cảm thấy có nói gì cũng vô dụng.
“Con tới đưa điểm tâm cho anh ấy.” Tống tam nương nói thật, sau đó nhìn về phía Thôi Đào, “Chú sáu không nên để một người bị thương như anh ấy gác đêm bên ngoài chứ.”
Hàn Kỳ: “Có liên quan gì tới con?”
“Tất nhiên là có rồi ạ, con ưng anh ấy rồi!” Tống tam nương lo lắng thốt ra, trên mặt lập tức tràn đầy sự hối hận.

Cô ta xấu hổ cúi đầu.
Thôi Đào hơi kinh ngạc, cảm thấy diễn biến này hơi bất ngờ.

Nhưng dũng khí nói ra lời trong lòng này của Tống tam nương cũng khác người thật đấy.
Hàn Kỳ nhíu chặt mày, thầm xác nhận lại: Hình như chàng mới rời nhà có 1 ngày thôi mà?
“Anh ấy chính là người chồng mà con luôn tìm kiếm, mong chú sáu có thể tác hợp cho chúng con ạ!” Tống tam nương lấy hết can đảm ngẩng đầu lên, vò đã mẻ thì không sợ rơi nữa, nói toạc ra hết những suy nghĩ trong lòng mình.

Nhưng cô ta vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt Hàn Kỳ, luôn cụp mắt khi nói.
“Đừng có quậy quọ.” Hàn Kỳ lập tức sai người tiễn Tống tam nương đi.
Tống tam nương không chịu, quỳ xuống đất nói: “Con khác với người đời, con thích sự xấu xí của anh ấy! Con sẽ luôn đứng bên anh ấy, đối diện với tất cả mọi người!”
Sau đó Tống tam nương liền quay đầu nhìn về phía Thôi Đào, trong đôi mắt ửng hồng có chút nước mắt, chờ Thôi Đào tỏ thái độ.
Thôi Đào cũng quỳ mọp xuống, nói với Hàn Kỳ: “Mong chú sáu sẽ tác hợp cho ạ!”.