Diệp Hồng vừa nghe Thẩm Huy không kiêng nể gì mà vũ nhục tiên hoàng, rốt cuộc tức giận không thể áp xuống được.

Nhưng mà chưa đợi hắn mở miệng, Diệp Vô Trần bên cạnh đã vọt ra trước.
"Ông nội, cái tên lão cẩu táng tận lương tâm nay, cần gì phải cùng hắn nói chuyện? Phi! Nói hắn là cẩu, vẫn còn coi trọng hắn đấy, quả thực so với heo chó cũng không bằng!"
Diệp Vô Trần cũng không có quên Thẩm gia lúc trước đã ám hại hắn như thế nào.

Nếu không phải có đường tỷ nhà mình, hiện giờ cho dù hắn không có chết, cũng hoàn toàn trở thành phế nhân!
Lại còn chuyện hạ độc lần này..

Mỗi một việc, Diệp Vô Trần đều nhớ rõ rành mạch.


Hơn nữa theo như suy nghĩ của hắn, dưới tình huống hiện tại, hiển nhiên chuyện lần này Thẩm gia đã ủ mưu từ lâu, bằng không cũng sẽ không tìm đến đám người lạ mặt giúp đỡ!
Cho nên sau khi dứt lời, cả người Diệp Vô Trần điều động linh lực, pháp khí hệ hỏa trong tay nháy mắt phát ra ánh sáng màu đỏ đến chói mắt!
Mà Thẩm Huy bị mắng là cẩu trước mặt mọi người, sắc mặt tự nhiên cũng sẽ không tốt là bao.

Ngay tại lúc này, bỗng nhiên trong mắt Thẩm Huy lóe lên ánh sáng, đồng thời gấp gáp kêu lên:
"Đó là Thiết Giáp lệnh! Ngàn vạn lần không được để cho người Diệp gia dùng huyết nhỏ lên, mau đoạt lấy! Mau!"
Vốn dĩ ngay tại lúc Diệp Vô Trần nói chuyện, Diệp Cảnh Thiên ở một bên lặng lẽ lấy ra Thiết Giáp lệnh..

Lại không nghĩ rằng, cuối cùng vẫn bị Thẩm Huy phát hiện.
Mà tiếng kêu kia của Thẩm Huy còn mang theo sự lo lắng hoảng sợ, nháy mắt làm mọi người chú ý tới.

Diệp Cảnh Thiên thầm nghĩ không tốt, lập tức đâm vào lòng bàn tay của mình, nhưng ngay tại lúc này, một linh áp mãnh liệt bỗng nhiên thô bạo ập tới.
Thanh giai đỉnh!
Từ khi nào Lê quốc có một nhân vật lợi hại như vậy?
Người Diệp gia cả kinh, mà dưới linh áp lớn như vậy, Diệp Cảnh Thiên không có linh lực, nháy mắt bị đè ép tới mức khí huyết dâng lên, một màu đỏ tươi theo đó tràn ra khóe miệng!
Lúc này Diệp Hồng liền nhảy tới bên cạnh Diệp Cảnh Thiên, nhưng vẫn là chậm một bước.

Chỉ trong một chớp mắt, Thiết Giáp lệnh đã rơi vào trong tay của tên áo xanh phía đối diện!
Thiết Giáp lệnh - mở rộng lãnh thổ, san bằng biên cương!

Câu này mỗi người ở Lê quốc, thậm chí người của cả đại lục Lăng Vân đều nghe qua, nhưng rất ít người chính thức thấy được bộ dánh thật sự của Thiết Giáp lệnh.

Nếu không phải năm đó Thẩm Huy cùng với Diệp Hồng đi theo tiên hoàng, cũng sẽ không thể nào chỉ một cái liếc mắt mà nhận ra được!
"Nga? Ha hả..

Đây chính là Thiết Giáp lệnh danh chấn cả thiên hạ sao? Thoạt nhìn cũng không có gì đặc biệt lắm!"
Tên thủ lĩnh áo xanh một bênh đánh giá Thiết Giáp lệnh, một bên không kiêng nể gì mà khinh miệt.

Thẩm Huy bên cạnh giống như nhìn cảnh này đã quen mắt, nhưng tiếp theo vẻ mặt chợt tăt, đổi thành vẻ mặt coi thường, khinh miệt nói tiếp:
"Quả thực là như thế, bất quá cũng chỉ là tin nhảm được lan truyền mà thôi.

Hơn nữa, cho dù có lợi hại đi chăng nữa, hiện tại cũng vô dụng, bây giờ cũng chỉ là một khối ngọc bài nhỏ không có giá trị để chơi đùa mà thôi!"
Trong tất cả mọi người ở đây, ngoại trừ người của Diệp gia, chỉ còn lại Thẩm Huy là đã chứng kiến được thực lực của Thiết Giáp binh mà thôi.


Khí thế hủy thiên diệt địa kia, sức mạnh kinh người, tác phong mạnh mẽ kiên cường..

Cho dù hiện tại nghĩ lại, đều khiến cho đáy lòng người ta phát lạnh!
Thẩm Huy cũng sẽ không ngu ngốc mà vả mặt của động bọn, đặc biệt là người mà hắn không thể chọc được.

Mà người Diệp gia bị công khai cướp mất Thiết Giáp lệnh, cũng hoàn toàn nổi giận.

Pháp khí trong tay Diệp Vô Trần liền chấn động, rống tiếng lên nói:
"Tiểu nhân vô sỉ, lão tử liều mạng cùng với các ngươi!"
Dứt lời, Diệp Vô Trần liền tung người về hướng tên cầm đầu áo xanh đánh tới...