Diệp Tịch Dao là nữ nhi duy nhất của Diệp gia, cho dù là một ngốc tử, cũng là thể diện của Diệp gia.

Nếu thật sự quỳ xuống cầu xin tha thứ, như vậy không chỉ là sự lăng nhục đối với Diệp Tịch Dao, ngay cả uy vọng của cả Diệp gia cũng hoàn toàn bị hủy hoại trong chốc lát!
Mưu đồ của Thẩm Phi Yến quả nhiên ngoan độc đến cực điểm, lúc này Diệp Hồng ở dưới đài mới nhảy dựng lên.

Cả giận nói:
"Câm mồm! Sơ tuyển ở cổ mã có quy cũ của chính nó, không mượn một nữ oa ngoan độc như ngươi làm mưa làm gió? Dao nhi, đừng nghe nàng ta nói bậy, trực tiếp nhận thua rồi xuống đài, thật ra ta cũng muốn nhìn thử, nàng làm thế nào để có thể không cho ngươi một con đường sống!"
Quả thực lão Hầu gia Diệp Hồng tức muốn điên rồi.


Nhưng ngay lúc này, chỉ nghe lão gia tử Thẩm Huy của Thẩm gia nhàn nhã nói:
"Diệp lão ca, chuyện của mấy đứa nhỏ, không cần tức giận?"
"Thẩm lão cẩu, ngươi câm miệng!"
Nhất thời hai nhà Thẩm Diệp dưới đài bắt đầu giương cung bạt kiếm.

Mà lúc này, trên Lăng Vân đài, nhìn thấy ngay cả một câu Diệp Tịch Dao cũng không hé răng, Thẩm Phi Yến lại càng phát ra kiêu ngạo, lập tức giương giọng nói:
"Như thế nào? Diệp Tịch Dao, không phải là ngươi sợ tới mức ngay cả việc nói chuyện cũng không dám đi.."
Nói xong, bỗng nhiên Thẩm Phi Yến tiến lên trước người Diệp Tịch Dao, đồng thời hướng bên tai nàng, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe thấy, nhỏ giọng nói:
"Diệp Tịch Dao, ngươi nghĩ rằng ta sẽ bỏ qua cho ngươi? A, quả thực là người si nói mộng! Ta cũng không sợ nói cho ngươi biết, ta đã sớm trở thành môn hạ của Vân đỉnh sơn trang, sau trận đấu hôm nay, ta sẽ chuyển sang tỷ thí linh tu, đến lúc đó có hậu thuẫn to lớn của Vân đỉnh sơn trang tương trợ, cổ mã thần miếu năm nay, ta định chắc rồi!
Về sự kiện trước kia, tiện nhân Thẩm Vân Song ngu ngốc kia, dù thế nào cũng là người của Thẩm gia, cho nên khi Lý công tử ở cùng lại gặp chuyện không may, hôm sau lão gia tử liền phái người đi Vân đỉnh sơn trang.

Về phần hung thủ, tất nhiên chính là Diệp gia.
Cho nên, Diệp Tịch Dao, ngươi cho rằng Diệp gia có thể làm chỗ dựa cho ngươi bao lâu? Nói cho ngươi biết, không quá ba tháng, Diệp gia các ngươi sẽ hoàn toàn biến mất tại Lê quốc!"
Hiển nhiên, ngay từ đầu Thẩm Phi Yến chưa từng nghĩ đến việc buông tha Diệp Tịch Dao.

Mà nghe vậy, quả nhiên Diệp Tịch Dao hơi nhướng mày.
Trách không được Lý công tử lại cùng Thẩm gia qua lại thân cận như vậy, nói vậy Thẩm gia cùng với Vân đỉnh sơn trang sớm đã ngồi cùng một thuyền.


Mà Thẩm Phi Yến với thiên phú tứ giai hệ hỏa, phỏng chừng Vân đỉnh sơn trang nhìn trúng điểm này, nên mới thu nhận nàng ta làm đệ tử.
Chẳng qua, căn bản chuyện của Thẩm Vân Song cùng Lý công tử không phải do người của Diệp gia làm.

Nhưng Thẩm gia lại đang rõ ràng mượn thế lực của Vân đỉnh sơn trang để đả kích Diệp gia, mà nghe nói Vân đỉnh sơn trang từ trước tới nay có thù tất báo, như vậy..
Nghĩ đến đây, nháy mắt đáy mắt Diệp Tịch Dao hiện lên một đạo tàn nhẫn.

Mà lúc này Thẩm Phi Yến vẫn còn đang đắc ý, nói:
"Như thế nào? Bị dọa rồi? Ha hả, đừng nóng vội, dù sao ngươi cũng sẽ không được nhìn thấy?"
"Cho nên, Thẩm Phi Yến, ngươi cảm thấy bản thân có thể nhìn thấy được?"
"Cái gì?"
Diệp Tịch Dao trầm mặc hồi lâu bỗng nhiên mở miệng, nhất thời Thẩm Phi Yến sửng sốt một chút.


Quá mức tự tin đắc ý, làm cho nàng ta phản ứng có chút chậm.

Nhưng lúc này đây, Diệp Tịch Dao bỗng nhiên nở nụ cười.
Nụ cười này, đủ để khuynh quốc khuynh thành.

Nháy mắt Thẩm Phi Yến mở to hai mắt mà nhìn, mà đúng lúc này, chỉ thấy Diệp Tịch Dao mạnh mẽ nắm lấy tóc của Thẩm Phi Yến, dùng sức kéo!
Mười năm ở mạt thế, đã tạo cho gân cốt Diệp Tịch Dao giống như đao sắt! Nháy mắt dùng lực, chỉ nghe a một tiếng hét thảm, cả người Thẩm Phi Yến liền bay ra ngoài, trực tiếp nện lên một khu đất trống!
Tiếp theo, Diệp Tịch Dao cứ thế tung người lên, vọt tới trước người Thẩm Phi Yến, đồng thời một cước dẫm lên ngực của Thẩm Phi Yến...