Cuộc thi đấu đã trải qua một tháng, sở tuyển ở cổ mã rốt cuộc đã tới vòng thứ tám.
Nguyên bản hơn năm vạn người tham gia, hiện giờ còn không tới bốn trăm người.
Lúc sau, đợi trải qua một hồi tỷ thí, bốn trăm người cũng đã bị đào thải một nửa, còn lại là những người chính thức tham gia vào cổ mã phục tuyển!
Sơ tuyển ở cổ mã tiến vào thời khắc mấu chốt!
Mà lúc này đây, may mắn của Diệp Tịch Dao lại không có tiếp diễn.

Ba ngày sau, kết quả rút thăm ở vòng thứ tám, Diệp Tịch Dao rốt cuộc cũng đụng phải đối thủ một mất một còn, Thẩm Phi Yến!
Số thứ tự được sắp xếp của Thẩm Phi Yến là 1078, luận về thực lực thì danh hào của nàng ta chỉ dựa vào số thứ tự danh hào của các vòng trước, nhưng với thiên phú tứ giai hệ hỏa lại tăng thêm không ít phân lượng cho nàng ta.


Trọng yếu hơn là, dựa vào Thẩm gia, cùng với việc bày ra những thủ đoạn ngoan độc, cho dù nàng ta ở giữa bốn trăm người không tính là cái gì, nhưng không có một ai dám khinh thường nàng ta ra mặt.
Hơn nữa, so sánh với Diệp Tịch Dao ngốc tử phế vật của Diệp gia, quả thật Thẩm Phi Yến đã là thiên tài trong thiên tài, không hề hoài nghi gì chắc chắn chính là người thắng cuộc.
Cho nên vào ngày tỷ thí, Diệp Tịch Dao vừa mới đến trận đấu, nhất thời đều đưa tới mọi người ở đây chú ý.
"Ôi chao, mau nhìn mau nhìn, kia chính là tiểu thư ngốc của Diệp gia! Nhưng cũng phải nói, bộ dáng đúng thật là xinh đẹp, các thế gia tiểu thư khác đúng là không thể cùng so sánh với nàng."
"Xinh đẹp thì làm sao, chẳng lẽ không phải là một ngốc tử? Bất quá nghe nói nàng đã bình thường trở lại, đáng tiếc cho dù bình thường, ngay cả linh mạch không thể tu luyện thì chính là phế vật! Ngươi xem danh hào của nàng ta là 56699, chính là người thứ nhất từ dưới tính lên, nếu ta là nàng, đã sớm bỏ quyền thi đấu trở về nhà, ở lại trong này thật đúng là mất mặt xấu hổ."
"Ừ, đúng là như vậy, Diệp gia thật sự là điên rồi, biết rõ nàng là một phế vật, còn như vậy cố chấp đưa nàng vào, tấm tắc, lão Hầu gia thật sự là hồ đồ."
Trong khoảnh khắc, mấy vạn người của đại lục Lăng Vân đang xem cuộc chiến ở dưới đài bắt đầu xôn xao nghị luận.

Tất cả đều là cười nhạo, lạnh lùng, khinh thường, thở dài..

Tóm lại tất cả thiên ngôn vạn ngữ, nhưng không có cái nào là xem trọng Diệp Tịch Dao.
Người Diệp gia đi cùng, nhất là Diệp Hồng, quả thật sắc mặt không thể nào đen hơn được nữa.

Nhưng lời họ nói thì cũng đã nói, cho nên cuối cùng Diệp Hồng đành phải tiến lại cháu gái nhà mình phía Lăng Vân đài, lo lắng mà dặn dò, nói:
"Dao nhi, nghe lời ông nội, không cần cậy mạnh, một khi phát hiện có gì không đúng, lập tức nhận thua rồi xuống đài.


Mặc kệ như thế nào, bảo vệ mạng sống vẫn là quan trọng.

Mặt khác, từ trước tới nay người Thẩm gia đê tiện, ngàn vạn lần không cần phải tức giận vì nàng ta, hết thảy đợi sau khi kết thúc trận đấu trên Lăng Vân đài, tự nhiên ông nội sẽ vì ngươi mà lấy lại công đạo, nghe được chưa?"
Mười năm ở mạt thế, đã làm cho tâm Diệp Tịch Dao cô tịch lâu rồi.

Cho nên lời nói của Diệp Hồng lúc này, mặc dù lúc đó đã lải nhải ở trên đường không biết mấy chục lần, Diệp Tịch Dao vẫn không biết phiền chán, nghe như vậy chỉ nhu thuận gật đầu.
Đợi Diệp Hồng nói xong, tiếp theo chính là Nhị thúc Diệp Cảnh Thiên cùng với tiểu đường đệ Diệp Vô Trần, sau cùng chính là những người khác của Diệp gia.

Chờ mọi người lải nhải xong, thế nhưng Lệ Thừa nhiều ngày không thấy cũng đi theo trong đám đông mà chen chúc lại đây, nhỏ giọng nói:
"Diệp cô nương, công tử nhà ta có việc không thể tiến đến, đặt biệt sai ta đến để cung chúc Diệp cô nương vừa lên đã thắng, mã đáo thành công."
Từ lần trước rời đi, Lạc Cửu Thiên lại không có xuất hiện.


Diệp Tịch Dao cho dù có muốn hỏi Lệ Thừa vài câu, nhưng tưởng tượng đến tỷ thí phía trước, cũng chỉ khẽ gật đầu, lập tức tiến lên Lăng Vân đài.

Nhưng vừa mới bước lên Lăng Vân đài chỉ nghe Thẩm Phi Yến giương giọng nói:
"Diệp Tịch Dao, ngươi cuối cùng cũng đến.

Lúc trước ta đã nói, ta nhất định cho ngươi máu đổ ở Lăng Vân đài, không chết không ngừng.

Ha hả, Diệp Tịch Dao, ngươi chắc là không quên đi?".