Không hiểu vì sao lại bị phái đi ra ngoài, đợi một lúc sau, các nàng lại được Diệp Tịch Dao kêu trở lại.

Đợi dọn cơm xong, Diệp Tịch Dao cũng không làm cho các nàng đi, sau đó một bên vừa ăn, một bên cũng không ngẩng đầu lên hỏi:
"Hôm nay trong phủ có chuyện gì không?"
"Dạ thưa tiểu thư, hết thảy đều hảo." Một tiểu nha hoàn đáp.
"Thúy Châu đâu?" Diệp Tịch Dao lại hỏi.
"Sau cơm trưa Thúy Châu giống như đã ra ngoài rồi ạ."
"Đi nơi nào?" Diệp Tịch Dao tiếp tục truy vấn.
"Nô tỳ cũng không rõ ràng lắm.


Bất quá trước đó nô tỳ có nghe nói là Thúy Châu..

Thúy Châu hình như là đi dò hỏi chuyện tình sơ tuyển ở cổ mã.."
Chuyện tình Diệp Tịch Dao bị bắt buộc phải tham gia sơ tuyển cổ mã sớm đã bị lão hầu gia hạ lệnh cấm, không được ở trước mặt Diệp Tịch Dao nói thêm một câu, nếu không đem gia pháp hầu hạ!
Cho nên vào giờ khắc này, tiểu nha hoàn đã sợ tới mức muốn khóc.

Mà nghe vậy, quả nhiên tay Diệp Tịch Dao ngừng một chút, tiếp theo lại nhanh chóng ăn xong cuối cùng một ngụm cơm, liền buông chiếc đũa nói:
"Ta hiện tại phải đi ra ngoài một chuyến, các ngươi nhớ kỹ, ta đi rồi, thời điểm các ngươi thu thập trong phòng, không nên đụng vào cái hòm mới được tặng kia."
Mấy tiểu nha hoàn vội vàng lên tiếng trả lời, Diệp Tịch Dao thản nhiên liếc nhìn mấy nàng một cái, sau đó cầm lấy Trạm Phi đi ra ngoài.
Mà đợi Diệp Tịch Dao vừa đi, mấy tiểu nha hoàn gần như là đồng thời đều nhẹ nhàng thở ra.
"Hô..

Làm ta sợ muốn chết! Làm ta sợ muốn chết! Các ngươi có phát hiện ra là, Đại tiểu thư của chúng ta từ lúc không còn ngốc, tuy rằng cả ngày thật yên lặng, nhưng chính là cảm thấy thật đặc biệt đáng sợ, vừa mới đây đều làm ta sợ muốn chết."
"Thiết, ngươi thì biết cái gì? Cái này kêu là rồng sinh rồng phượng sinh phượng, con của chuột cũng chỉ biết chui rúc xuống hầm! Tuy rằng phía trước tiểu thư là một ngốc tử, nhưng tóm lại cũng là Đại tiểu thư của phủ hầu gia chúng ta, trời sinh đã phú quý, tự nhiên không giống người bình thường..

Đúng rồi, cũng giống như hai ngày trước, các người đều thấy đi, Đại tiểu thư kia của Thẩm gia, ăn mặc giống như yêu tinh lại chạy đến phủ của chúng ta thị uy, kết quả thế nào? Còn không phải bị Đại tiểu thư của chúng ta đánh thành đầu heo?"
"Đúng vậy! Tự cho là bản thân có bao nhiêu giỏi, bao nhiêu xinh đẹp, tiểu thư chúng ta cho dù không ăn mặc xinh đẹp cũng đã bỏ xa nàng tám con phố! Còn có cả Tuyên vương gì kia, ta phi! Nguyên bản nhìn thấy còn giống con người đến năm sáu phần, kỳ thật bất quá cũng chỉ là điệu bộ bên ngoài, còn cái gì mà hoàng thân quốc thích, căn bản không xứng với tiểu thư của chúng ta! Nếu như hắn biết bản lĩnh tiểu thư của chúng ta, hừ, làm cho hắn hối hận đến chết đi!"
Chuyện tình y thuật của Diệp Tịch Dao, tuy bị che giấu xuống dưới, nhưng thân là người của Diệp gia, ít nhiều gì thì đều biết một chút.

Cho nên khi nhắc tới vấn đề này, nhất thời mấy tiểu nha hoàn lại líu ríu không ngừng, chờ qua một lúc sau, một tiểu nha hoàn trong đó mới nói thêm:

"Đúng rồi, đã trễ như thế này rồi, các ngươi nói tiểu thư của chúng ta còn đi ra ngoài làm cái gì?"
"Ngươi câm miệng đi! Chuyện tình của tiểu thư, nào đến lượt chúng ta quản? Dù sao đó chắc chắn là chuyện nghiêm chỉnh là được rồi, ngươi đem tiểu thư của chúng ta giống như tiện nhân kia của Thẩm gia, cả ngày chỉ biết đến nam nhân?"
"Hắc hắc, như thế..

Bất quá, các ngươi nói, vì cái gì mà tiểu thư không cho chúng ta đụng vào cái hòm kia?"
"Không biết, bất quá khẳng định là có có nguyên nhân."
"Nếu không..

Chúng ta thử nhìn xem?" Bỗng nhiên một nha hoàn lớn gan nói.
"Này, này..

Như vậy có được không? Nếu tiểu thư trở về mà phát hiện.." Mấy tiểu nha hoàn có chút do dự, nhưng đáy mắt lại không nhịn được mà tò mò.


Lúc này đây, nha hoàn lớn gan lúc nãy liền lấy cái hòm qua, đồng thời nói:
"Không có việc gì, chúng ta chỉ liếc mắt một cái rồi sẽ cất lại.

Tiểu thư cũng sẽ không biết.."
Nói xong, tiểu nha hoàn kia cẩn thận mở nắp hộp ra, mấy tiểu nha hoàn đồng thời cùng hướng đầu qua nhìn, tại ngay lúc này khi đã nhìn thấy bên trong là đồ vật gì, nhất thời thét chói tai ra tiếng:
"A.."
Dứt lời, mấy tiểu nha hoàn đồng thời sợ tới mức mặt trắng bệch, mà cái hòm trên bàn nghiêng qua một bên rồi rơi xuống mặt đất, sau đó một bàn tay đầy máu, tùy thời bên trong mà lăn ra ngoài..
Đó là bàn tay của một nữ nhân, trên ngón áp út có đeo một chiếc nhẫn giới..

Là của Thúy Châu!.