Chu đại phu chuẩn bị tiến lên ngăn cản Diệp Tịch Dao.

Phụ tử Diệp gia cả người cũng sững sờ, trong một khắc, Diệp Hồng còn cảm thấy, bệnh ngốc của cháu gái nhà mình ngày càng nghiêm trọng, thế nhưng bộ dáng vừa nãy đến cả hắn cũng bị lừa!
Trong tiền đường lập tức rối loạn lên.

Đúng lúc này, nguyên bản Diệp Vô Trần còn đang nằm trên nhuyễn tháp, bỗng nhiên oa một tiếng, phun ra một búng máu!
"Trần nhi!" Phụ tử Diệp gia gần như là cùng đông thời kêu to.

Mà Chu đại phu ở một bên nhìn một màn như vậy, nháy mắt liền sửng sốt!
Dù sao, phụ tử Diệp gia không biết, nhưng Chu đại phu lại vô cùng rõ ràng.


Vết thương của Diệp Vô Trần sở dĩ khó trị, mấu chốt chính là nội thương làm cho cơ thể tụ máu bầm.

Cho nên trước tiên phải dùng đan dược xua tan máu bầm, nhưng quá trình này, cho dù là thanh huyết đan thánh phẩm cũng phải mất thời gian là hai ngày, nhưng mặc dù mạng là được cứu về, cũng nhất định sẽ trở thành phế nhân!
Nhưng trước mắt..
Nghĩ đến loại khả năng này, mắt của Chu đai phu càng trừng lớn, lúc sau phục hồi lại tinh thần, lập tức tiến lên, đẩy phụ tử Diệp gia đang đứng vây quanh bên người Diệp Vô Trần ra, sau đó nắm lấy tay Diệp Vô Trần, bắt đầu bắt mạch.
Này, điều này sao có thể? Máu bầm thế nhưng đã không còn!
Hơn nữa, nội thương vậy mà đã tốt hơn phân nửa!
Cả người Chu đại phu đều mau choáng váng.

Mà Diệp Tịch Dao lúc này, ngay cả liếc mắt cũng không xem hắn một cái, trực tiếp hướng tới phụ tử Diệp gia nói:
"Ông nội, Nhị thúc, không cần lo lắng, thương thế của Trần Trần đã ổn định."
"Thực, thực sự?" Lão Hầu gia Diệp Hồng có chút không thể tin được, lúc sau lại nhìn về phía Chu đại phu, lại phát hiện Chu đại phu đã sớm kinh ngạc đến không nói nên lời.
Thấy tình hình như vậy, lão Hầu gia còn có thể nào không hiểu nữa, lập tức mừng rỡ.

Ngay tại lúc nào, chỉ thấy Thúy Châu vốn đang canh giữ ở ngoài tiền đường, bỗng nhiên từ bên ngoài đi vào.
Lúc này sắc mặt Thúy Châu tương đương khó coi, cước bộ vội vàng đi đến trước người Diệp Tịch Dao, sau đó ở bên tai nàng thấp giọng thì thầm hai câu.
Nháy mắt, mọi người ở đây đều rõ ràng cảm nhận được một cỗ hơi lạnh thấu xương được phát ra từ trên người của Diệp Tịch Dao, nhưng một lúc sau lại biến mất vô tung, biến hóa này cực nhanh, thậm chí làm cho người khác không thể không nghĩ rằng hết thảy vừa rồi đều là ảo giác.
"Chỉ có hai người bọn họ?" Diệp Tịch Dao hỏi.

"Đúng vậy, chỉ có hai người bọn họ." Thúy Châu trả lời gần như là nghiến răng nghiến lợi.
"Làm cho bọn họ tiến vào." Diệp Tịch Dao vẫn không hề gợn sóng mà phân phó, nghe vậy, Thúy Châu đầu tiên là sửng sốt một chút, theo sau lại liếc mắt nhìn chủ tử nhà mình một cái, tiếp theo liền vội vàng đi ra ngoài.
"Dao nhi, làm sao vậy?" Diệp Cảnh Thiên đi phía trước phát hiện khác thường, liền hỏi.
"Không có gì Nhị thúc, chính là có hai vị khách nhân đến mà thôi."
"Nga? Vậy trước tiên cho người mang Trần nhi trở về phòng.

Bằng không khách nhân đến đây, tóm lại cũng không tốt lắm." Thương thế đứa con đã ổn định, cũng làm cho Diệp Cảnh Thiên thở ra một cách nhẹ nhàng.

Lúc này nghe nói có khách nhân đến phủ, nhưng cũng không phải là như hắn nghĩ.

Không đợi Diệp Cảnh Thiên phân phó, lại chỉ nghe Diệp Tịch Dao nói:
"Không cần đâu Nhị thúc.


Trần Trần thương thế đã ổn định, không phải là không thể chịu được cái này nửa khắc."
Ân? Lời này có ý tứ gì?
Rốt cuộc Diệp Cảnh Thiên cũng nghe ra sự bất thường trong lời nói của Diệp Tịch Dao.

Lúc này, bên ngoài ẩn ẩn truyền đến tiếng bước chân, Diệp Cảnh Thiên biết là khách nhân đã đến đây, nhưng vừa quay đầu lại, thấy rõ là ai tới, hai mắt Diệp Cảnh Thiên tức giận muốn nứt ra, hận không thể đem ăn tươi nuốt sống người trước mắt!
Người tới đúng là Tuyên vương Mặc Cẩm Ly, cùng với Đại tiểu thư của Thẩm gia – Thẩm Phi Yến.
Mặc Cẩm Ly còn chưa tính, thế nhưng lần này Diệp Vô Trần bị thương, người sáng suốt đều biết là do người Thẩm gia làm.

Vậy mà tại thời điểm mấu chốt này, thế nhưng Thẩm Phi Yến dám công khai đi vào Diệp gia, này quả thực chính là hướng Diệp gia ra oai!.