Uy hiếp trắng trợn, hoàn toàn không hề che dấu!
Người Thẩm gia giờ đây đã có kẽ nứt, có mấy người nhát gan sợ chết, nháy mắt rục rịch, nhưng vừa muốn nói chuyện thì thấy Thẩm Huy ở bên cạnh, lập tức ngậm chặt miệng lại, không dám hé răng một câu.
Yên tĩnh giống như chết, bao phủ trước cửa Diệp gia.

Mùi vị máu tươi tràn ngập không khí, càng tỏa ra làm cho cơ mặt của mọi người cũng căng lên đến cực điểm!
"Như thế nào, các ngươi cũng không biết?"
Quét mắt nhìn một lượt người Thẩm gia, cuối cùng Diệp Tịch Dao đem ánh mắt đặt lên người của lão gia tử Thẩm Huy của Thẩm gia.
Lúc này đây, Thẩm Huy cũng phi thường chật vật.

Quần áo hỗn độn, tóc tai tán loạn..

Nhưng thời gian càng dài, tùy theo đó đáy lòng cũng không ngững xuất hiện sự sợ hãi!
Bởi vì làm thế nào hắn cũng không nghĩ tới, Thiết Giáp binh lại có thể bình an vô sự; càng không nghĩ hao tổn tâm cơ mời Vân Đỉnh sơn trang tới trợ giúp, thế nhưng cuối cùng đều bị tàn sát hầu như là không còn một ai!

Này..

Điều này sao có thể?
Quả thực Thẩm Huy không thể nào tin được những gì trước mắt là sự thật.

Càng đáng sợ hơn là, trước mắt hắn chỉ là một cô nương, thế nhưng, thế nhưng..
Sợ hãi, chưa bao giờ giống mãnh liệt như vậy.

Nhưng thân là người đứng đầu của một gia tộc, cuối cùng Thẩm Huy vẫn cố nén hai chân đang run rẩy, lạnh lùng trừng mắt nhìn Diệp Tịch Dao, nói:
"Diệp Tịch Dao, ngươi cho rằng chỉ cần giết hết đám người áo xanh này, Vân Đỉnh sơn trang sẽ không biết được gì sao?"
"Cho nên?"
"Ngươi..

Hừ! Phế vật quả nhiên chỉ là một phế vật! Ngươi cho rằng Vân Đỉnh sơn trang sẽ bỏ qua cho ngươi? Nói cho ngươi biết, ngày chết của Diệp gia sắp tới rồi!"
"A.."
Bỗng nhiên Diệp Tịch Dao cười khẽ một tiếng, lập tức một mạt trào phúng nháy mắt xuất hiện trên gương mặt tuyệt mỹ, đồng thời mở miệng nói:
"Ngày chết của Diệp gia khi nào tới, hiện tại ta không biết.

Nhưng ta biết ngày chết Thẩm gia của ngươi sẽ tới ngay lúc này!"
Dứt lời, Diệp Tịch Dao lập tức cho chúng binh sĩ Thiết Giáp bing xung quanh một ánh mắt.

Các binh sĩ nháy mắt liền hiểu ý, tiếp theo thân hình liền nhoáng lên một cái, đem tất cả người của Thẩm gia vây lại.


Đồng thời túm lấy một người khoảng ba mươi tuổi ở trong đám người Thẩm gia ra.
"Ai là người chủ mưu hạ độc Thiết Giáp binh?" Diệp Tịch Dao lạnh giọng mở miệng hỏi.
"Ta..

Ta không biết.."
"Giết!"
Một tiếng ra lệnh, lập tức không đợi người của Thẩm gia kịp phản ứng, cây thương dài lạnh băng trong tay của một Thiết Giáp binh xuyên qua ngực của tên Thẩm gia kia!
Tiếng kêu thảm thiết vang lên bên tai, thi thể liền ngã xuống đất.

Tiếp theo mấy Thiết Giáp binh lại tiếp tục bắt một người của Thẩm gia, Diệp Tịch Gia tiếp tục hỏi lại:
"Ai là người chủ mưu hạ độc Thiết Giáp binh?"
"Ta..

Ta.."
"Giết!"
Diệp Tịch Dao giết hai người của Thẩm gia trước mặt mọi người, quả thực chính là không một tiếng động mà lên tiếng đe dọa.


Khóe mắt của Thẩm Huy như muốn nứt ra, mà những người khác của Thẩm gia giờ đây cũng sợ tới mức hồn xiêu phách lạc.
Cho nên đợi đến khi người thứ ba bị túm ra, không đợi Diệp Tịch Dao mở miệng, người nọ liền sợ tới mức cả người phát run, khóc một phen nước mắt nước mũi đều xuất hiện:
"Ta biết, ta biết! Là Bạch Thủy Tiên, là một người tên là Bạch Thủy Tiên cho lão gia độc dược, hiện tại đang ở trong phủ; về phần người tính kế hạ độc chính là Đại thiếu gia, người đã thiết kế tâm phúc đi hạ độc Thiết Giáp doanh..

Ta nói đều là sự thật, đừng giết ta! Đừng giết ta.."
"Câm miệng! Ngươi là cái đồ ngu xuẩn!" Thẩm Huy giận dữ, dứt lời, liền trực tiếp tiến lên, một đao đem người kia chém thành hai nửa!
Đáng tiếc đã muộn, những gì cần biết thì Diệp Tịch Dao đã biết.
Cho nên tiếp theo Diệp Tịch Dao cũng không hề dây dưa cùng với đám người Thẩm gia nữa, lập tức hạ lệnh cho Thiết Giáp binh:
"Giết, một cái cũng không lưu!"
Dứt lời, Diệp Tịch Dao quay đầu rời đi, nhưng vừa mới đi được hai bước, dưới chân liền dừng lại, quay đầu về phía Thẩm Huy, nói:
"Đúng rồi, Thẩm gia chủ, nghe nói, bảo bối của quý phủ hình như cũng không ít~!".