“Đi đâu vậy.” Tay của Cố Thanh Thiên như gọng kìm nắm chặt lấy tay tôi, tôi không trốn thoát được.

“Buông tay!” Tôi hoảng sợ nhìn xung quanh, một tay gạt ngón tay anh ra, muốn anh buông tay.

Nháy mắt, một nguồn sức mạnh xông tới, đẩy tôi vào trong góc, mùi cỏ xanh bao quanh tôi, tôi đứng giữa tường và Cố Thanh Thiên, run rẩy sợ hãi.

“Đây là bãi đỗ xe, Cố tổng, xin anh tự trọng!” Tôi run rẩy nói.

“Tự trọng? Cô không cảm thấy hai từ này phát ra từ trong miệng mình rất buồn cười sao?” Cố Thanh Thiên khinh thường nói.

Tay rũ xuống hai bên chân, hung hăng véo mình một cái, tôi lấy hết can đảm ngẩng đầu.

“Cố tổng, tôi thừa nhận đêm hôm đó tôi không đúng, nhưng đó thực sự chỉ là ngoài ý muốn, tôi uống chút rượu, không biết mình đang làm gì, anh không thể vì chuyện đó mà hiểu sai về tôi như vậy được.”

“Tôi không muốn bán mình, trước giờ chưa từng có ý nghĩ đó! Tôi rất yêu chồng mình, anh ấy cũng rất yêu tôi, tuy chúng tôi mới kết hôn được một năm nhưng đã quen nhau mười mấy năm rồi, tôi sẽ không phản bội anh ấy.”

Những lời này là thứ mà tôi muốn nói cho Cố Thanh Thiên, mà hiện tại tôi cũng dũng cảm nói ra, tôi hy vọng anh có thể hiểu được, tôi thực sự không phải loại phụ nữ tùy tiện như vậy, tôi hết lòng với chồng mình, hết lòng với gia đình tôi, đêm đó thực sự chỉ là sai lầm mà thôi.

Tôi thành khẩn ngẩng đầu nhìn anh, vì anh đứng đó khuất bóng, tôi căn bản không nhìn rõ được gương mặt của anh.

Một lúc lâu sau, tôi nghe thấy giọng nói của anh.

“Đây chính là quyết định của cô?”

Tôi khẽ gật đầu.

Cảm giác áp bách đột nhiên không còn nữa, ngay cả mùi hương cỏ xanh kia cũng nhàn nhạt đi rất nhiều, Cố Thanh Thiên buông tôi ra, lùi ra sau mấy bước.

“Đồng Kha Kha, nếu cô đã quyết định như vậy, vậy thì đừng có hối hận.”

“Nửa giờ sau, nếu như tôi không nhìn thấy đơn xin từ chức của cô cùng Hạng Chương, tôi sẽ đích thân hạ lệnh sa thải hai người.”

“Tự giải quyết cho ổn thỏa.”

Bốn chữ cuối cùng rơi xuống cũng là lúc anh cất bước rời đi, tay đút vào trong túi, không biết xe đỗ ở đâu đột nhiên vang lên.

Tôi nhìn thấy bóng lưng đang xa dần của anh, khí lực toàn thân giống như bị anh hút trọn vậy, vô lực ngồi xổm xuống ôm lấy chính mình.

Sao anh có thể tàn nhẫn như vậy được? Sao có thể?

Sự mãn nguyện của Hạng Chương, tất cả lời căn dặn của mẹ chồng, sự vui sướng của cha chồng không ngừng quay cuồng trong đầu tôi, cuối cùng dừng ở hình ảnh Hạng Chương rời khỏi nhà, hắn nói, hắn sẽ nhảy từ đỉnh tòa nhà này xuống…

Không!

Đừng!

Tôi chợt đứng dậy, bất chấp chạy về phía Cố Thanh Thiên.

Vào lúc Cố Thanh Thiên chuẩn bị mở cửa xe, tôi chạy đến phía sau anh, sợ anh lên xe rời đi, vội vàng ngăn anh lại.

“Cô lại muốn cái gì nữa?” Cố Thanh Thiên lạnh lùng nhìn tôi.

“Xin anh, đừng đuổi việc anh ấy, tôi đi.” Tôi van nài anh.

“Cầu xin tôi? Cô cho rằng mình có tư cách xin tôi sao?” Ánh mắt cùng giọng điệu của Cố Thanh Thiên khiến tôi cảm thấy bản thân mình như rơi vào đống bụi bặm.

Đúng vậy, tôi dựa vào cái gì mà yêu cầu anh như vậy, anh là chủ tịch của tập đoàn Thiên Hoa, tôi và Hạng Chương chỉ là một nhân viên nho nhỏ, chúng tôi với anh mà nói chả là gì cả?

“Đồng Kha Kha, nếu cô thực sự sạch sẽ trong sáng giống như mình nói, vậy thì tránh ra, tự minh ngoan ngoãn cuốn gói rời đi.”

Cố Thanh Thiên một tay đẩy tôi ra, khom lưng muốn ngồi vào trong xe.

Tôi biết chỉ cần hiện giờ anh rời đi, tôi và Hạng Chương sẽ trắng tay.

Sự mong đợi của cha mẹ chồng, sự thỏa mãn của Hạng Chương đểu sẽ chỉ là một câu chuyện cười.

“Không! Không thể như vậy được!”

Tôi lòng nóng như lửa đốt, không kịp suy nghĩ nhiều, trong đầu nóng lên liền xông đến ôm chặt hông anh.

Cố Thanh Thiên ngừng động tác lại, vẫn duy trí tư thế hơi khom lưng, không nhúc nhích.

Tôi giống như bám lấy cọng rơm cứu mạng vậy, gắt gao ôm chặt anh: “Cố tổng, anh không thể như vậy được, không thể! Như vậy quá bất công với Hạng Chương!”