Hai người ở trên giường sợ hãi, gào lên một tiếng ngã lên người nhau.

Lúc Hạ Khải Quyền nhìn thấy là tôi, rít lên một tiếng, ra sức cầm chăn muốn phủ lên người hắn và Hạng Chương.

“Đồng Kha Kha, cô cút ra cho tôi!” Hạng Chương cầm lấy chăn phủ lên người anh ta và Hạ Khải Quyền, nhìn về phía tôi hét lên nói.

Tôi cút ra ngoài?

Nếu như tôi cút ra ngoài, sao có thể nhìn thấy hai người vô cùng buồn nôn các anh?

Duỗi tay mò mẫm ở trên tường một lúc, tôi tách một tiếng bật đèn lên.

Ánh đèn sáng như tuyết, chiếu rõ cả căn phòng, bao gồm cả biểu cảm trên gương mặt của hai người.

“Hạng Chương!” Hạ Khải Quyền kêu lên, vội vàng vùi đầu vào trong lòng Hạng Chương, cái dáng vẻ làm bộ làm tịch đó, làm tôi suýt chút nữa nôn khan hết ra đó.

Kể cả Hạng Chương cùng với một cô gái khác làm chuyện đó tôi đều khó có thể chấp nhận, càng huống hồ là một người đàn ông?!

Toàn thân tôi run lên chỉ vào anh ta: “Các người…. các người…”

Tại sao lại có thể kinh tởm đến như vậy?

Tôi không kì thị tình yêu đồng tính, thế nhưng vì sao nhìn thấy bọn họ lại khiến tôi buồn nôn đến như vậy!

Anh thà chạm vào một người đàn ông cũng không chạm vào tôi một chút, tôi đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ, anh ta đến chạm cũng không chạm vào người tôi một chút, sờ soạng vào chỗ giữa hai chân tôi một lúc sau đó nói với tôi bằng dáng vẻ không được.

Tôi tưởng rằng tất cả những cái này đều là cái sai của tôi, là do tôi không đủ đẹp, là do tôi không có sức hấp dẫn, là do tôi vô cùng tồi tệ, mới có thể khiến một người đàn ông cứng cũng không thể cứng được.

Nhưng hóa ra là?

Anh ta chỉ có thể cứng với đàn ông!

Anh ta chỉ có thể chạm vào đàn ông!

Thế thì sao anh ta lại cưới tôi? Tại sao?

Đầu tôi ong ong hết lên, đứng ở chỗ đó tất cả mọi thứ trước mắt đều lần lượt tối sầm lại.

“Hạng Chương!” Tôi vô cùng phẫn nộ kêu anh ta, “Thì ra anh là loại người này! Anh xứng với tôi không? Cái đồ biến thái nhà anh! Đồ cặn bã! Hai người các anh sẽ không có cái chết tử tế!”

“Câm miệng!” Hạng Chương nhìn tôi gào lên nói, không để ý Hạ Khải Quyền, quấn chăn nhảy xuống giường lao về phía tôi, giơ tay lên tát tôi, “Con mẹ mày câm miệng, mày nói ai là biến thái!”

Tôi bưng mặt lảo đảo, oán hận nhìn anh ta, không ngừng hét lên: “Tôi nói anh! Anh là biến thái, hai người các anh đều là biến thái! Biến thái!”

“Mày dám nói thêm lần nữa? Mày có tin tao sẽ bóp chết mày ngay bây giờ không!” Anh ta buông cái chăn đang quấn ở thắt lưng ra, một tay túm tóc tôi dùng lực kéo ra sau, một tay bóp chặt cổ tôi, vẻ mặt hung ác đáng sợ.

Da đầu đau đớn giống như bị kéo rách, tôi bị ép phải ngẩng đầu lên nhìn anh ta, nhìn vào khuôn mặt và đôi mắt đang tức giận của anh ta.

Gương mặt và đôi mắt này, tôi đã nhìn hơn mười năm qua, thế nhưng chúng từ trước đến nay đều dịu dàng như nước, từ trước đến nay chưa từng giống như bây giờ dữ tợn như quỷ.

Tôi bừng tỉnh ngộ nhìn vào Hạng Chương vẫn đang gầm gừ, lỗ tai tuyệt nhiên không nghe được anh ta đang nói gì.

Mười năm rồi….

Hơn mười tuổi tôi đã quen anh ta, yêu anh ta, cuối cùng gả cho anh ta, mang thai mười tháng, mang cái thai đến thành phố xa lạ này, đẻ con cho anh ta.

Người chồng mà mình hiểu rõ như người thân này, tại sao đột nhiên lại trở thành một con người như thế này?

Mười năm nay tôi rốt cuộc đang làm cái gì thế này? Lại có được cái gì nữa?

Nhìn anh ta, nước mắt tôi cứ ào ạt tuôn ra.

“Hạng Chương…. Sao anh lại biến thành cái loại này rồi….” Tôi nức nở nghẹn ngào hỏi.

Biểu cảm vốn dữ tợn của Hạng Chương cứng đờ ra, cánh tay đang bóp chặt tay tôi từ từ buông xuống, tôi không kìm được đưa tay ra ôm lấy cổ anh ta: “Hạng Chương, là em mà, em là Kha Kha của anh đây, không phải anh nói, trên thế giới này anh chỉ yêu có một người là em sao, ngoài em ra, ai anh cũng không cần sao?”

“Anh đã quên mất khoảng thời gian chúng ta cùng nhau học bài, cùng nhau thi cử sao?”

“Anh quên anh đã từng nói rằng cả đời này sẽ đối xử tốt với em sao?”

“Hạng Chương, chúng ta không cãi nhau nữa, quay về như trước đây có được hay không?”

“Chúng ta quay về Phong Thành, anh vẫn làm phó bộ trưởng của anh, em ở nhà mỗi ngày đều nấu cơm đợi anh quay về, được không?”

“Hạng Chương, em không tìm con nữa, chúng ta quay về, em sinh con cho anh, em nhất định sẽ sinh con trai cho anh, được không?”

Tôi ôm lấy anh ta không ngừng nói, không ngừng nói, nước mắt cũng không ngừng rơi xuống, mãi đến khi Hạ Khải Quyền lao đến lôi tôi ra.

“Hạng Chương, anh muốn quay về đó với cô ta sao?!” Mặt Hạ Khải Quyền đỏ ửng lên hét lên với Hạng Chương, một tay chỉ vào cái mũi của tôi.

Hạng Chương thừ ra một lúc, lập tức kéo anh ta nói: “Không! Anh sẽ không!’

“Hừ!” Hạ Khải Quyền nhổ một bãi nước bọt xuống, “Anh để cô ta ôm anh! Em liền biết, con mẹ nó anh là lưỡng tính, anh vẫn không thể rời xa phụ nữ, có phải không?”

“Không có chuyện đó!” Hạng Chương cau mày nói, gắt gao kéo Hạ Khải Quyền đang có chút kích động, “Tiểu Hạ, em đừng kích động, em nghe anh nói!”

“Tôi không muốn nghe anh nói! Anh cút đi, mang theo người đàn bà của anh cút ra khỏi nhà tôi!” Hạ Khải Quyền vừa đấm vừa đánh Hạng Chương, giống như một người điên vậy, “Tôi khoan dung với anh đủ rồi, cho người phụ nữ này ở phòng của tôi! Bây giờ các người cút đi cho tôi! Không có anh, lẽ nào tôi không tìm được người đàn ông tốt hơn hay sao?”

“Tiểu Hạ, em đừng như vậy, em nghe anh nói đi mà!”

Hạng Chương vừa hét lên, vừa ôm Hạ Khải Quyền vào trong lòng: “Anh không thích phụ nữ, không tin em có thể hỏi cô ta, từ trước đến nay anh chưa động vào người cô ta, anh chỉ thích em, em biết mà.”

Tôi bị bỏ mặc ở một bên, nhìn hai người họ ôm nhau, tự nhiên cảm thấy thế giới này hoang đường đến nực cười.

Không, không phải thế giới này, mà là hai người họ.

Hai người đàn ông trần truồng, ở trước mặt tôi gắt gao ôm chặt nhau, nói lời ân ái với nhau, giống như tôi là người thứ ba xen vào hai bọn họ vậy.

Thực sự rất nực cười!

Tôi bám vào khung cửa, hỗn loạn quay đầu rời đi, bước thấp bước cao cho đến khi bước đến phòng khách, đầu óc tôi quay cuồng, hai chân không còn chút sức lực chống đỡ, đột ngột ngã xuống đất.

Hạng Chương không còn là Hạng Chương của tôi nữa rồi, hay có thể nói, anh ta từ trước đến nay chưa từng là của tôi.

Chân tướng tàn khốc như vậy, tôi sâu sắc tưởng rằng mười năm yêu nhau, hóa ra chỉ là tự lừa dối mình mà thôi….

Tôi phải làm sao đây?

Đầu óc vô cùng hỗn loạn, cách đó không xa vang lên tiếng bước chân gấp gáp.

Là Hạng Chương mặc xong quần áo đi ra đuổi theo tôi.

“Kha Kha, em còn chưa đi sao, thực sự là quá tốt rồi!” Nhìn thấy tôi, anh ta thở phào một cái.

Tôi thờ ơ ngẩng đầu lên nhìn anh ta một cái, lại thờ ơ rời tầm mắt đi.

“Kha Kha, em đừng như vậy, trước tiên em cứ đứng lên, anh có thể giải thích cho em hiểu.” Anh ta đưa tay về phía tôi, vội vàng nói.

Giải thích?

Tôi nhìn chân anh ta, cười lạnh một cái.

“Anh muốn giải thích cái gì với tôi nữa? Vừa rồi anh giải thích với Hạ Khải Quyền, tôi đều nghe thấy hết rồi. Hạng Chương, chúng ta…..”

Nghĩ đến hai chữ tôi sắp nói ra, trong lòng liền đau đớn giống như bị ai xé vụn ra vậy, nước mắt không kìm được mà không ngừng rơi xuống.

Tôi cắn răng, nấc nghẹn tiếp tục nói: “Chúng ta ly hôn đi!”

“Ly hôn?” Hạng Chương kêu lên, “Nghĩ cũng đừng hòng nghĩ!”

Tôi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh ta, sự tình đã như vậy rồi, vậy mà anh ta lại không ly hôn với tôi?

Trong lòng, không tránh khỏi lại lóe lên một tia hi vọng.

“Hạng Chương….”

“Đồng Kha Kha! Tôi đã từng nói với cô, tôi tuyệt đối sẽ không ly hôn với cô đâu! Cô nghĩ cũng đừng nghĩ đến chuyện này!” Anh ta vô cùng ngang ngược nói.

Lúc này, Hạ Khải Quyền chậm chạp bước ra, dựa sát vào người Hạng Chương, nhìn tôi nói: “Đúng đó. Chị dâu, sao mà phải ly hôn, cứ tiếp tục sống như bây giờ không phải rất tốt hay sao?”

Tôi ngẩng đầu lên nhìn bọn họ đang dựa vào nhau đến nỗi không lọt ra một chút kẽ hở nào, đột nhiên hiểu rõ ý của bọn họ.

Không ly hôn, tiếp tục sống như hiện tại, tôi là tấm bình phong cho bọn họ!

Cứ tiếp tục như vậy, khi người khác nhìn vào, Hạng Chương và tôi vẫn là vợ chồng, Hạ Khải Quyền là người cùng thuê phòng, quan hệ giữa chúng tôi bình thường đến nỗi không thể bình thường hơn, mãi mãi sẽ không có người biết bộ mặt thực sự của bọn họ.

Thậm chí đến cả người nhà và họ hàng đều sẽ không biết.

Ví dụ mẹ chồng có đến đây vài hôm, cũng sẽ không phát hiện ra vấn đề giữa Hạng Chương và Hạ Khải Quyền.

Hóa ra, ý Hạng Chương nói sẽ không bao giờ ly hôn với tôi chính là cái này!

Nhiều năm như vậy, anh ta vẫn luôn lợi dụng tôi để che đậy thân phận đồng tính luyến ái của anh ta!

Tôi không nhịn được mà run lên!

Lòng người sao có thể đáng sợ như vậy!

“Các người…..” Tôi run lên cầm cập chỉ vào bọn họ, “Các người….. khốn nạn! Tôi phải ly hôn! Ly hôn!”

Hạng Chương lạnh lùng nhìn tôi: “Đồng Kha Kha, tôi đã nói rồi, ly hôn cái chuyện này cô nghĩ cũng đừng nghĩ, trung thành mà theo tôi, tôi sẽ không để cô thiếu thốn cái gì, cũng sẽ cố gắng đối tốt với cô, chỉ cần cô ngoan ngoãn sống cùng chúng tôi là được.”

Tôi ngã xuống đất, bọn họ đứng đó khinh thường nhìn bộ dạng của tôi, khiến tôi cảm thấy tôi giống như một đống rác đang đợi vứt đi vậy, hít sâu một cái, tôi cứng rắn chống tay đứng lên.

“Tại sao tôi phải nghe lời của các người? Các người lừa tôi còn chưa đủ hay sao? Không còn gì để nói nữa cả, tôi phải ly hôn!” Tôi kiên định nói.

“Tôi sẽ không ly hôn.” Hạng Chương lạnh lùng nói, “Trừ phi cô muốn hại bệnh tim của bố cô tái phát…”

Tôi trợn trừng mắt lên nhìn anh ta, không dám tin anh ta lại nói ra những lời tàn nhẫn như vậy, anh ta vậy mà lại lấy bố tôi ra uy hiếp tôi, con người này thực sự quá đáng sợ rồi.

“Hạng Chương, sao anh có thể….. Nếu như anh như vậy, anh đừng trách tôi nói với người khác, anh là đồng tính luyến ái, là đồ biến thái!” Tôi cắn răng đáp trả.

“Không được phép nói tôi là biến thái!” Hạng Chương đột nhiên hét to lên, gắt gỏng giống như là muốn giết người vậy.

Tôi bị dọa giật bắn cả mình, vội vàng lùi ra sau một bước.

Sắc mặt của Hạng Chương giận dữ trừng lên nhìn tôi: “Đồng Kha Kha, nếu như tôi còn nghe thấy một câu biến thái gì đó nữa, đừng trách tôi không khách khí với cô!”

“Không khách khí? Anh còn muốn giết người sao? Giết tôi rồi, bí mật của các người sẽ như vậy mà bại lộ! Tất cả mọi người đều sẽ biết, hai người các anh đã cùng nhau ép chết tôi!” Tôi điên cuồng hét lên.

Hạng Chương lặng im trong giây lát, trầm giọng nói: “Đồng Kha Kha, cô yên tâm, tôi sẽ không giết cô, tôi sẽ để cô nhìn thấy cái người bố mắc bệnh tim của cô chết như thế nào, cho cô nhìn thấy mẹ cô và em trai cô khóc lóc như thế nào, sau đó sẽ khiến bọn họ từng người từng người chết.”

“Như vậy, cô cảm thấy hài lòng chứ?”

Giọng nói của anh ta tàn độc như rắn độc vậy, khiến tôi không thể chịu được, lạnh hết cả người.

“Anh…. Anh sẽ không dám đâu! Anh nói dối!” Tôi run cầm cập hét lên.

Hạng Chương lạnh lùng nhìn tôi: “Nếu như cô dám nói với bất kì ai, hủy hoại tôi và Hạ Khả Thần, tôi bảo đảm những lời bây giờ tôi nói, toàn bộ đều sẽ thực hiện ở trước mặt cô.”

Tôi run lên, vô thức nhìn về phía Hạ Khải Quyền.

Sắc mặt của hắn ta lạnh lẽo y như Hạng Chương.

Tôi đột nhiên nhớ đến công việc của hắn ta, hình như đã từng nhắc qua, là cái gì mà đơn vị làm việc vô cùng chính thống, nếu như biết hắn ta là hạng người như thế này, chỉ sợ tiền đồ cũng sẽ không còn nữa?

Cho nên, hai người này, vì bản thân thì nhất định phải hi sinh tôi.

Mà tôi, có thể cự tuyệt sao?

Những lời nói của mẹ vẫn còn bên tai, vấn đề về bệnh tim của bố gần đây rất nghiêm trọng, cho nên tôi chẳng dám nói gì với họ.

Cho nên thực ra Hạng Chương đều không cần phải làm gì, chỉ cần nói với ông ấy, con gái mất rồi, e rằng sức khỏe của ông ấy sẽ không thể chịu nổi.

Tôi, đã mất đi con gái, sao còn dám để mất đi bố…..

Tôi không dám!

Tôi nhìn Hạng Chương, muốn nhìn xem anh ta rốt cuộc là đang dọa nạt tôi hay là đang nói thật, sau đó tôi tuyệt vọng phát hiện ra, anh ta là đang nghiêm túc.