*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh





Bộ dạng này của hắn ta cũng chẳng để ý gì là hàng qua tay lần hai hay lần ba.





Tạ Viễn đang đắc ý hả hê hoàn toàn không để ý tới luồng khí nóng quanh người Tôn Hàn đang bốc lên ngùn ngụt.






Advertisement



“Anh Tôn, tôi biết hai triệu tệ không phải con số nhỏ, anh cũng chẳng dễ dàng gì khi chìa tay xin tiền người nhà, nhưng tôi nghĩ cậu sẽ có cách, đúng không…”





Binh!





Tạ Viễn vừa hưng phấn nói chuyện, trong đầu cũng tưởng tượng đến tương lai tươi đẹp.





Có hai triệu tệ trong tay, hắn ta sẽ trở thành cá chép hoá rồng.





Đáng tiếc thay, trong lúc không để ý, nắm đấm của Tôn Hàn giáng thẳng vào mặt hắn ta khiến hắn ta sưng to một cục.



Advertisement






“Con mẹ nó chứ…”





Tạ Viễn lập tức nổi giận, mắng chửi, nhưng còn chưa nói được nửa câu, một nắm đấm khác lại giáng xuống.





Tô Hàn liên tục đấm vào mặt Tạ Viễn, sau đó mới thỏa mãn mà thu tay lại, chậm rãi xoáy cổ tay.





Còn mặt Tạ Viễn đã sưng lên mấy cục xanh tím.





“Họ Tôn kia, tao, tao báo cảnh sát bắt mày!”





Cả người Tạ Viễn tê dại đi, hắn ta không ngờ rằng Tôn Hàn dám động tay động chân.





Tôn Hàn châm một điếu thuốc, vẻ mặt vẫn luôn bình thản.





“Còn nhớ tôi từng nói với anh, đừng có để ý đến Liễu Y Y thế mà anh lại không tin”.





“Anh cho rằng, vài cái mánh khoé cỏn con kia có thể uy hiếp tôi sao? Tạ Viễn, loại người như anh không bao giờ tin rằng trên thế giới này có những kẻ anh không thể động tới được đâu”.





“Có điều…”





Tôi Hàn hơi ngừng lại: “Không biết người bán thuốc lậu có nói cho anh biết, di chứng sau khi dùng thuốc nghiêm trọng đến mức nào không. Một người bình thường dùng nó cũng có thể phát sinh rất nhiều di chứng. Nếu mẹ anh dùng, không chừng bà ấy sẽ mất cả mạng”.





“Thế này đi. Tôi đưa anh một triệu được chứ?”





Tạ Viễn cứ nghĩ rằng Tôn Hàn không có ý định trả tiền, nhưng không ngờ cuối cùng mọi chuyện lại xoay chuyển.





Một triệu à!





Cũng không ít!





“Được, vậy thì một triệu! Chỉ cần mày đưa tao một triệu, tao sẽ không truy cứu chuyện mày hại bọn tao nữa!”





Đối với Tạ Viễn, vài ngàn tệ cũng là món tiền lớn chứ đừng nói một triệu tệ.





Còn Liễu Y Y, Tạ Viễn đã bị đánh ra nông nỗi này rồi, hắn ta thực không dám có ý đồ gì nữa.





Tôn Hàn rút từ trong túi ra một tấm séc, viết lên đó con số một triệu tệ rồi ném cho Tạ Viễn.








20220401035332-tamlinh247.jpg