Liễu Y Y không hề nhận ra bản thân cô đã dần dần không còn xa cách với Tôn Hàn nữa.





Ngồi ở ghế lái, Tôn Hàn cười nhẹ, “Một đơn hàng mười triệu thôi mà đã muốn đứng đầu doanh số, em xem thường bách hóa Near quá rồi. Ít nhất cũng phải ba mươi triệu mới được, cố lên”.






Advertisement



“Mà nếu như mọi việc đã xong xuôi, vậy thì thời gian còn lại trong ngày hôm nay của em thuộc về anh rồi. Đi cùng anh đến nhà một người bạn nhé!”





Tôn Hàn đã hứa với Lục Hạo rằng sẽ đưa cô chị dâu Liễu Y Y này đến gặp mặt.





Chọn ngày chi bằng gặp ngày, hôm nay đi luôn đi.





Tuy anh không chắc mình và Liễu Y Y có thể tiến xa đến đâu, nhưng không thử làm sao biết được.






Advertisement



Liễu Y Y nói với vẻ không bằng lòng, “Tôi... Đây là thời gian cho công việc cơ mà!”





Tôn Hàn đáp lại, “Anh là sếp của em!”











Tại một trấn nhỏ nằm ven thành phố Giang Châu.





So với sự sầm uất nơi phố thị, ở trấn mộc mạc hơn rất nhiều.





Nhà của Lục Hạo ở ngay trấn này, bố mẹ cậu ta mở một cửa hàng quần áo nhỏ để kiếm sống.





Cửa hàng quần áo dù có kiếm được bao nhiêu tiền đi nữa, thì cũng chỉ miễn cưỡng nuôi sống qua ngày mà thôi.





Trong nhà họ chẳng có mấy đồng tiết kiệm.





Năm xưa, nếu không nhờ quen được một người anh lớn như Tôn Hàn, thì dù Lục Hạo có tốt nghiệp từ trường đại học danh tiếng cũng sẽ không được nở mày nở mặt trong một khoảng thời gian ngắn ấy.





Chỉ là sau khi Tôn Hàn vào tù, Lâm Mỹ Quyên thấy Lục Hạo chướng mắt, nên đã dồn ép Lục Hạo đến mức khiến khoản tiền mà cậu ta tích cóp mấy năm trời đều hết sạch, sau đó mới đuổi cổ Lục Hạo ra khỏi nhà.





Lúc này, trong nhà Lục Hạo đang có hai vị khách.





Là hai bố con, cũng là đối tượng của Lục Hạo và bố cô ta.





Hôm nay họ đến đây để bàn chuyện cưới xin, nhưng mọi việc không được suôn sẻ lắm.





“Ông thông gia à, ông đòi năm trăm nghìn tiền sính lễ có phải là hơi nhiều quá rồi không?”, ông Lục là người đàn ông trung niên đã ngoài năm mươi, hỏi bằng vẻ khó xử.





Với tình cảnh của nhà họ thì đừng nói là năm trăm nghìn, để xoay được hai trăm nghìn đã là cả một vấn đề rồi.





Vẻ mặt của bà Lục cũng rất bất lực, nhà gái đòi tiền sính lễ quá nhiều.





“Ha ha, năm trăm nghìn mà nhiều quá à? Đó là tôi còn chưa bảo Lục Hạo phải mua được một căn nhà ở trung tâm thành phố đấy nhé. Lục Hạo à, Đình Đình nhà chú xinh đẹp là thế, vậy mà cháu lại thấy nó không xứng đáng với khoản sính lễ ấy sao? Có phải cháu không nghĩ cho Đình Đình hay không?”





Lâm Khai Hoài, cũng chính là bố của Lâm Đình Đình, hoàn toàn phớt lờ tình cảnh khó khăn của gia đình Lục Hạo, vẻ mặt còn khinh khỉnh.





“Chú ơi, làm sao cháu lại không nghĩ cho Đình Đình được ạ? Chỉ là hiện giờ nhà cháu thực sự không có nhiều tiền như vậy!”