"Yo~ Náo nhiệt phết nhỉ? Ngọn gió nào đưa các ngươi đến tiểu viện hoang vu này của ta vậy?" Dung Mị cười như không cười, ánh mắt quét xung quanh.

Mọi người bị nàng liếc nhìn chỉ cảm thấy bỗng dưng lạnh lẽo, bất giác rùng mình. Sao bọn họ lại cảm thấy bầu không khí có chút quỷ dị?

Không, nói đúng hơn là thiếu nữ áo đỏ kia quá quỷ dị! Cảm giác hoàn toàn không giống như trước đây.

Dung Mị biểu tình lạnh lùng, nàng vừa về tới cửa đã nghe thấy tiếng động, lại nghe thấy những lời nói khi nãy, còn gì không hiểu nữa?

Đám người này thế nhưng lại dám nhân lúc nàng rời đi mà đánh Tiểu Mạch!? Mặc dù nàng và Tiểu Mạch không thân, chính mình cũng không quan tâm đến sống chết của nàng. Nhưng mà! Người của Dung Mị nàng còn chưa tới lượt bọn họ bắt nạt!

Xem ra vẫn là do nàng quá nhân từ, quả thật là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ a!

Chúc mừng các người đã thành công làm ta tức giận. Lần này, nàng thực sự nổi bão!!

Dung Mị tiến vào, bước chân rõ ràng rất chậm rãi nhưng lại cho người ta một cảm giác không kịp phản ứng lại. Không biết từ lúc nào, nàng đã đứng cạnh Tiểu Mạch, đôi mắt đen sâu như giếng cổ đối diện với ánh mắt có chút hoảng hốt của Tiểu Hạnh.

Mọi người chỉ thấy loé một chút, tay phải của Dung Mị đã bóp lấy cổ của Tiểu Hạnh:"Ngươi gọi Tiểu Mạch là gì cơ? Đừng quên thân phận của ngươi cũng chỉ là một nô tì mà thôi! "

Tiểu Hạnh trừng lớn mắt, bởi vì nàng phát hiện dù có dùng hết sức lực cũng không thể thoát khỏi giam cầm. Thực lực mà nàng vẫn luôn kiêu ngạo thế nhưng không là gì cả đối với thiếu nữ này!

Cảm giác khó thở ập tới làm sắc mặt nàng trắng bệch, chỉ có khi chân chính đối diện với tử vong, nàng mới cảm nhận được sợ hãi tột độ.

Không, không, nàng không muốn chết!

Đúng rồi, có đại phu nhân ở đây a, nàng nhất định không dám giết mình! Nghĩ vậy, Tiểu Hạnh quay mặt về phía Chu thị.

Sắc mặt của Chu thị cũng chẳng đẹp bao nhiêu, thân là đương gia chủ mẫu, nàng tuy rằng không thất thố giống bọn hạ nhân, nhưng trong lòng vẫn hơi bất an dao động.

Nhận được ánh mắt cầu cứu của Tiểu Hạnh, Chu thị nhíu mày nói với Dung Mị:"Ngươi đang làm gì?! Mau thả nàng ra." Nàng nói với giọng điệu đương nhiên, vô cùng tin tưởng Dung Mị sẽ không làm trái lệnh nàng. Đây chỉ là suy nghĩ theo quán tính, dù sao Dung Mị trước đây chính là như vậy: yếu đuối, nhu nhược, mặc người chà đạp!

Ngay cả Tiểu Hạnh nghe nàng nói vậy cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Nhưng vui mừng chưa được bao lâu, giọng nói thanh lãnh vang lên:"Chọc giận ta, dù là ngọc hoàng đại đế xuống đây cũng vô dụng!"

Dứt lời, một tiếng răng rắc giòn vang, cổ của Tiểu Hạnh đã bị bóp gãy.

Một giây trước khi chết, Tiểu Hạnh cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, nhưng hơn thế nữa là hối hận. Đúng vậy, nàng từ đầu đến cuối cũng chỉ là một tỳ nữ mà thôi! Nàng không nên mắng Tiểu Mạch, càng không nên trở thành địch nhân của tứ tiểu thư... Tất cả đã quá muộn.

Chúng hạ nhân nhìn thấy có người chết, sợ tới mức mặt không còn chút máu.

Chu thị trơ mắt nhìn tì nữ bên cạnh mình chết đi, trong lòng dâng lên một cỗ khiếp đảm, nhưng ngay sau đó đã bị tức giận thay thế, "Ngươi lại dám giết người!?"

Dung Mị liếc nàng:"Hừ, ta đường đường là tứ tiểu thư Hầu phủ chẳng lẽ lại không thể xử lí một cái nô tì sao?" Nói, nàng bước về phía mẹ con hai người.


Bọn hạ nhân sôi nổi lui ra, tránh nàng như tránh tà vậy. Một màn ban nãy thật sự khắc sâu vào tâm trí bọn họ, tứ tiểu thư quá đáng sợ, ngay cả khi giết người đều đang cười!!