Mục Thiếu Trì trừng mắt không thể tin tưởng nhìn nam nhân trước mặt.

Hắn thực hoài nghi mình có phải cũng say rồi hay không!
"Ngươi…!"
Nơi này là ma giới, là Ma Đô đúng không?
Ai nói cho hắn, vị này làm thế nào mà có thể lặng yên không tiếng động xuất hiện tại đây đi!?
Ánh trăng sáng rọi.

Lục đồng của nam tử hơi phiếm ánh sáng, kiêu ngạo thần bí.

Hắn giống như sinh linh của rừng rậm, tinh linh vương.

Nam tử còn lại, hoàn mỹ vô khuyết, vô luận là ngoại hình hay khí chất đều giống như được thần minh dùng thước đo tạo thành.

Hắn xuất hiện làm cảnh sắc xung quanh đều bị ảm đạm.

Mục Thiếu Trì không thể không thừa nhận, trên đại lục này người mà có thể so sánh qua bản thân mình, chỉ có hắn.

Minh Vương, Dạ Mặc Thần.

Thân là quang nguyên tố giả, thế nhưng ra vào Ma Đô như chốn không người, quả thật….

Không thể nói nổi!
Bất ngờ sao? Kinh ngạc sao?
Rồi lại không phải.

Xem ánh mắt cảnh cáo của hắn hướng về phía mình, còn có chiếm hữu dục không hề che dấu này.


Nơi có nàng, có hắn, tựa hồ là một điều đương nhiên.

Dạ Mặc Thần sắc mặt âm trầm, lúc này hắn sắp bị tức điên rồi.

Nha đầu này tránh hắn như tránh tà, mà lại ở đây uống rượu với nam nhân khác!
Uống rượu, còn gục trước, làm nam nhân khác nhân cơ hội động tay động chân.

Hắn quá hiểu tật xấu của nha đầu này khi say rượu, lần đầu tiên nàng say liền kém chút nữa đem hắn lột sạch!
Minh Vương điện hạ giận đến ngứa răng, hận không thể dạy dỗ nàng một trận cho nên hồn.

Làm lơ Mục Thiếu Trì, Dạ Mặc Thần chặn ngang bế nữ tử lên, động tác mềm nhẹ.

"Đứng lại! Ngươi muốn đem nàng đi đâu?"
Nhìn mỗ điện hạ không coi ai ra gì ôm mỹ nhân rời đi, Mục Thiếu Trì bạo phát!
"Ngươi không quản được!" Minh Vương điện hạ khinh thường hừ lạnh một tiếng.

"Tốt xấu gì ta cũng là khách quý của nàng, Minh Vương điện hạ tính là gì? Khách không mời mà đến sao?" Mục Thiếu Trì không hề sợ hãi khiêu khích.

"Liền tính bổn vương là kẻ bắt cóc đi chăng nữa, chừng nào ngươi đánh thắng được bổn vương rồi nói tiếp!"1
Mục Thiếu Trì tức khắc đen mặt.

Thật là kiêu ngạo!
"Còn nữa..." Dạ Mặc Thần đạm mạc nói tiếp: "Tránh xa nàng ra, ngươi đã không có tư cách ở bên cạnh nàng.

Ngươi hiểu chứ, chủ nhân tương lai của Mục tộc?"
"!!!" Mục Thiếu Trì cả người chấn động.

Dạ Mặc Thần người nam nhân này thật sự quá khủng bố.

Bí mật lớn nhất của Mục tộc, ngay cả chính mình là thiếu chủ cũng chỉ mới biết được tại năm năm trước, hắn thế mà cũng biết?!
Mục Thiếu Trì ngây ra, cứ như vậy trơ mắt nhìn Dạ Mặc Thần ôm Dung Mị rời đi, bàn tay nắm chặt có chút trắng bệch.

Ba ngày sau ——
Ma Quân Điện, Quân Vãn Các chính là viện nơi có phòng ngủ của Dung Mị.

"Vũ, thế nào rồi?"
"Đại trưởng lão đến rồi."
Vũ nhìn đại môn của Quân Vãn Các nhắm chặt không chút sứt mẻ, thở dài trả lời, "Vẫn không có động tĩnh gì."
"Chuyện này rốt cuộc là sao? Bình thường Ma Quân bế quan đều là ở cấm địa, nay nàng đã đóng cửa suốt ba ngày, chẳng lẽ là đã xảy ra chuyện?" Đại trưởng lão ý đồ cảm nhận động tĩnh bên trong, nhưng Quân Vãn Các của Dung Mị có kết giới rất mạnh, hắn lực bất tòng tâm.

Vũ nhẹ nhàng lắc đầu, "Ngài về trước đi, ta sẽ tiếp tục đứng ở ngoài chờ."
Hắn đã đứng ngoài Quân Vãn Các ba ngày ba đêm.

Từ buổi tối bốn ngày trước, Mục Thiếu Trì bỗng nhiên đến tìm hắn, bảo hắn đi tìm Dung Mị.

Vũ đi tìm thật, nhưng mà hắn đứng trước Quân Vãn Các gọi suốt cả một đêm cũng không thấy Dung Mị trả lời.


Tâm thần của Vũ có hơi bất an, nhưng lại không dám tự tiện xông vào, cứ như thế đứng ở bên ngoài canh chừng.

Chờ đợi, chớp mắt mà đã qua ba ngày!
Hắn nhớ đến vẻ mặt của Mục Thiếu Trì lúc đó, không bình thường, thật sự quá không bình thường! Nhưng mà nếu như thật sự có nguy hiểm thì Mục Thiếu Trì hẳn là sẽ nói rõ ràng mới đúng, có lẽ tình huống không đến quá mức như hắn tưởng tượng.

"Chờ? Tứ quốc đại hội đã sắp đến tới nơi rồi, không biết bao giờ Dung Mị mới chịu đi ra!" Nhị trưởng lão thong dong bước đến, lời nói tất cả đều là chỉ trích.

"Nhị trưởng lão đừng nói quá đáng, quân thượng biết rõ nên làm gì!" Ôn tồn lễ độ như Vũ cũng không chịu được lời lẽ mang theo gai góc của nhị trưởng lão.

Dung Mị ở vị trí này nỗ lực bao nhiêu, tất cả mọi người đều xem ở trong mắt! Ngay cả Bạch Lăng cũng đều thần phục với Dung Mị, Vũ không hiểu vì sao nhị trưởng lão vẫn luôn nhằm vào nàng.

"Hừ! Xấc xược, hôm nay bổn trưởng lão không xông vào thì tuyệt đối không bỏ qua!"
Dứt lời, nhị trưởng lão lập tức đánh vào kết giới.

Vũ và đại trưởng lão đều chưa kịp phản ứng, nhưng ngoài dự đoán là kết giới không hề có một chút sứt mẻ.

Nhị trưởng lão trợn mắt thổi râu.

Vô lý! Sao lại không phá được kết giới?!
Dù cho là có thiên ma chi lực thì ít ra cũng phải chấn động một chút chứ?!
Nhị trưởng lão không tin tà! Thử lại!
Kết quả vẫn giống như lần đầu!
Đại trưởng lão và Vũ cũng dần trở nên lo lắng.

Kết giới này không phải do Dung Mị tạo ra!
Đang lúc ba người ôm các loại tâm trạng phức tạp nhìn chằm chằm Quân Vãn Các, đại môn vẫn luôn đóng chặt bỗng mở ra một cái khe.

"!!!" Ba người không hẹn mà cùng dời mắt nhìn chằm chằm cửa lớn.

Rầm — ầm ——
Hai cánh cửa bỗng chốc bị ngoại lực mở toang ra! Đập vào tường mạnh đến mức tạo thành tiếng vang trầm đục.

May mắn đây không phải cửa gỗ, nếu không e là không thoát khỏi số phận vỡ tan thành mảnh nhỏ.


Vũ chấn kinh rồi!
Đại trưởng lão há hốc mồm!
Nhị trưởng lão trợn tròn mắt!
Không phải tại cái cửa, mà là vì thấy người bước ra từ bên kia cánh cửa!
Những ma tộc cao tầng như bọn họ, nhắm một con mắt cũng có thể nhận ra người này!
Củ lạc giòn tan?!
Đây không phải là Minh Vương Đông Nguyệt Quốc sao?!?!
"Ngươi….!"
"Hắn….!"
"Làm sao mà….!?"
Khác với hình tượng hoàn mỹ cấm dục khắc ghi trong đầu mọi người, Dạ Mặc Thần lúc này giống như thiên thần bị đạp xuống mặt đất, cực kỳ chật vật!
Quần áo xộc xệch, áo choàng chỉ đủ treo ở trên người, vạt áo chưa kéo chỉnh tề lộ ra tảng lớn ngực, nói là mặt mày xám tro cũng không quá!
Vũ cùng đại trưởng lão và nhị trưởng lão cả người đều ngây ngốc!
Tình huống gì đây ——
"Quân địch" thế nhưng xuất hiện ở trong nhà bọn họ lúc nào cũng không biết, còn cả!
Dáng vẻ này cũng khiến người khác suy nghĩ miên man quá rồi đấy!
Khiếp sợ nhất không ai khác ngoài Vũ.

Hắn ở bên ngoài canh gác ba ngày ba đêm không rời nửa bước, chẳng lẽ Minh Vương hắn….

Nghĩ tới khả năng này, Vũ đánh cái rùng mình.

Run a run….

Tiết tấu diễn ra quá nhanh, mọi người còn chưa kịp tiêu hóa thì bên trong đã truyền ra tiếng rống của Dung Mị:
"Dạ, Mặc, Thần! Chàng cút đi cho ta!!!".