Nhị công chúa Nam Tuyết Quốc, ngày sinh ra bầu trời kéo tường vân, long phượng hoà minh, chấm dứt tuyết rơi băng giá, sinh linh nở rộ.

Trời giáng phước lành, đúng là điềm báo thiên tuyển chi nữ trong bài thơ cổ.

Nàng thiên phú hơn người, thập toàn thập mỹ, không có chỗ nào bắt bẻ.

Nhưng mà ——
Dung Mị vẫn cảm thấy tuyệt đối có vấn đề!
Nàng thật không tin ông trời mù mắt hay sao mà chọn Đế Liên Vận!
Hết thảy nguồn cơn đều bắt đầu từ Nam Tuyết Quốc, xem ra nàng nhất định phải đi một chuyến làm rõ chuyện này.

Trong lòng Dung Mị bây giờ đang có một suy đoán vô cùng lớn mật ——
Nếu như đó là một sai lầm thì sao?
Nếu như Đế Liên Vận thực chất cũng không phải là thiên tuyển chi nữ thì sao?
Tất cả đều chờ đi một chuyến tới Nam Tuyết Quốc lại nói!
Dung Mị nhìn chằm chằm Đế Liên Vận, thấy Dạ Mặc Phong đã tránh ra thì thoáng yên tâm.

May mắn thời gian mượn vận không nhiều lắm, hơn nữa vận khí của Dạ Mặc Phong cũng đủ sung túc, hẳn là không có vấn đề gì lớn.

Lúc này, Đế Liên Vận cười hỏi: "Đông Nguyệt hoàng đế cảm thấy nên rút số nào mới tốt?"
Dạ Mặc Phong khó hiểu nhìn Đế Liên Vận: "Hỏi ta làm gì? Hòm thăm không phải ngẫu nhiên sao, chẳng lẽ còn có thể muốn số nào là rút được số đó?"
Đế Liên Vận: "......" Nàng thật đúng là có thể khống chế con số mình rút, nếu không thì sao có thể liên tiếp rút được số đẹp vào ô có bảo vật?
Mặc dù lúc mở ra thì lại không có cái nào….


Đế Liên Vận không thể nói trắng ra, chỉ có thể nghẹn, tùy tiện rút một số.

Lần này nàng hoàn toàn mặc cho vận khí, Dạ Mặc Phong may mắn như vậy, nàng chắc hẳn sẽ không kém đi đâu?
Xác thật, nếu không có Dung Mị sau lưng thay mận đổi đào, Đế Liên Vận sẽ lần nữa rút được phần thưởng cao nhất ở đây — Hạo Dương kiếm.

Đáng tiếc, nàng có may mắn hơn nữa cũng không thắng được Dung Mị khống chế hết thảy.

Cho nên khi Đế Liên Vận cảnh giác mà mở hộc tủ ra ——
Rầm ——
Xì xì xì ——
Khói đen đặc phun thật mạnh về phía trước, tốc độ cực nhanh, nùng liệt đến mức sặc ra nước mắt.

"Khụ khụ khụ!" Đế Liên Vận nhanh đến đâu cũng trốn không thoát sương mù bốn phía.

Cho dù đây chỉ là một phân thân nhưng cảm giác cay mắt vẫn chân thật đánh sâu vào!
Nắm tay Đế Liên Vận răng rắc kêu vang, trong mắt ngoại trừ tức giận còn che giấu một mảnh hoảng loạn.

Không sai, là hoảng loạn, khiếp sợ!
Trong đầu chỉ có một tin tức, vận khí của nàng xảy ra vấn đề!
Huyền Vũ kỳ môn thuật xảy ra vấn đề!
Bí mật kia ——
Không! Tuyệt đối không thể!
Không gì có thể đem nàng từ trên đỉnh vinh quang kéo xuống!
Đang lúc trong phòng bị sương khói làm hỗn loạn, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.

Nện bước không nhanh không chậm, vững trãi ổn trọng, làm cho trái tim mọi người vô cớ nhảy lên theo!
Tiếng bước chân này ——
"Xảy ra chuyện gì?"
Tiếng nói này ——
Mọi người đồng thời nhìn về phía trước!
"C, cửu ca!?" Dạ Mặc Phong là người thứ nhất la lên.

Người đến là một nam nhân, huyền y thêu long văn, ngũ quan góc cạnh hoàn mỹ giống như điêu khắc, nhãn thần thâm thúy, khí tràng cường đại đến mức làm người không có cách nào bỏ qua.

Hắn vừa xuất hiện, phảng phất mọi bối cảnh đều bị hư hoá.

Đây không phải Dạ Mặc Thần thì còn ai?
Kinh hỉ, không, là kinh hách!
Vì không ai nghĩ Dạ Mặc Thần sẽ đến đây, bao gồm người nào đó ở ám vách!
Má ơi ——
Dung Mị bỗng dưng lại có một loại xúc động muốn chạy trốn!
Chết tiệt! Tại sao nàng lại dùng từ "lại"?!
Rõ ràng biết hắn không nhận ra nàng, rõ ràng biết hắn không biết nàng ở cách vách, rõ ràng biết nàng không có gì phải sợ hắn….


Nhưng mà!
Vẫn là muốn chạy aaaa~
Dung Mị chụp hai cái vào má, không được, phải bình tĩnh! Cũng đâu phải lần đầu gặp lại, nàng sợ cái gì!
Nhớ tới vừa nãy nàng thuận miệng nói hai câu, không ngờ Dạ Mặc Thần lại tới thật, đúng là miệng quạ đen mà!
"......" Cổ Linh lẳng lặng nhìn Mị cô nương bắt đầu "tự ngược".

Haizz, vì sao Tiểu Mị Nhi nhìn thấy Minh Vương thì cứ như chuột thấy mèo vậy?
Đây là tội tình gì a….

Trái ngược với Dung Mị như ngồi đống than muốn bỏ trốn, Tây Môn Tình Nhi hận không thể nhào qua dán lên người Dạ Mặc Thần!
Mặc dù nàng kính sợ Đế Liên Vận, hơn nữa đã xác định Dạ Mặc Phong, nhưng mà tầm mắt vẫn không tự chủ được bị thu hút.

A a a trên đời tại sao lại có nam nhân hoàn mỹ như vậy!
Ngay cả Đế Liên Vận lúc đầu không kiên nhẫn, hoảng loạn, khiếp sợ… sau khi nhìn thấy Dạ Mặc Thần thì toàn bộ đều tan thành mây khói.

Nàng nâng dung nhan thanh cao thuần thiện, môi nở nụ cười tự cho là điềm mỹ vừa định bước lên chào hỏi ——
Dạ Mặc Thần trực tiếp lướt qua Đế Liên Vận, tầm mắt dừng trên người Dạ Nhất và Bạch Lăng.

"Sao các ngươi lại ra đây?"
Đế Liên Vận tươi cười trở nên cứng đờ, gót chân bước ra một nửa nghẹn khuất thu về.

Dạ Nhất không chút do dự bẩm báo: "Vương gia thứ tội, là thuộc hạ tự mang Bạch Lăng ra ngoài."
Dạ Mặc Phong cũng tiến lên nói: "Không trách hắn, là ta tới Minh Vương phủ đưa hai người đi, muốn phạt thì phạt ta đi."
Nghe vậy, Dạ Mặc Thần nhàn nhạt đưa mắt lên người Phượng Miên Miên lặng im không nói lời nào.

Phượng Miên Miên bị nhìn có hơi giật mình, nam nhân này không khỏi quá cơ trí, hắn hẳn đã biết mọi chuyện đều là do nàng.

Hắn đột nhiên đến vì biết nàng và Bạch Lăng sẽ nhân cơ hội trốn sao?
Hiện tại trốn không được rồi, chỉ mong Dung Mị đừng bị phát hiện!
Dạ Mặc Thần thu hồi tầm mắt, "Bổn vương chưa nói muốn phạt."
Dạ Mặc Phong, Dạ Nhất thở phào một hơi.


"Vậy bây giờ ngươi…."
"Các ngươi tiếp tục." Dạ Mặc Thần đứng sang một bên, không hề dư thừa một cái liếc mắt cho người khác.

Tây Môn Tình Nhi có lẽ bị làm lơ đã quen nên không có phản ứng gì quá, nhưng Đế Liên Vận xưa nay bị vạn chúng chú mục lại không thể đạt được một ánh mắt của Dạ Mặc Thần, sắc mặt nàng đen cơ hồ nhỏ ra mực!
Người duy nhất không bị sự xuất hiện của Dạ Mặc Thần làm ảnh hưởng ở đây chắc cũng chỉ có một mình Bạch Lăng.

Đợi mọi người nói chuyện xong thì nàng cũng rút số xong rồi, bộ dáng "không có chuyện gì liên quan tới ta", ung dung đi kéo ngăn tủ.

Dung Mị thấy động tác của Bạch Lăng, lúc này mới hồi thần.

Áp xuống khẩn trương trong lòng, Dung Mị biết nàng phải rời khỏi đây càng nhanh càng tốt, nhưng mà khi ánh mắt quét qua ô tủ trước mặt Bạch Lăng, nàng không nhịn được đỡ trán.

Thôi, lại giúp nàng một lần!
Hộc tủ vốn là kéo hai chiều, đang lúc Dung Mị muốn kéo ra đổi phần thưởng, bỗng dưng ——
A?
Kéo không động đậy?
Nàng dùng sức thêm một chút, vẫn là không nhúc nhích, chứng tỏ bên kia cũng có người kéo tủ.

Là Bạch Lăng sao? Nhưng vừa nãy nàng còn đang ở rất xa mà?
Dung Mị trừng mắt nhìn lên, vừa thấy, doạ nàng suýt chút nữa nhảy dựng!
Ta má ơi!
Sao lại là Dạ Mặc Thần!?.