Tiểu Thúy nghe tiếng thét phát ra từ trong phòng, vội vàng đẩy cửa chạy vào, thầm nghĩ mới sáng sớm tam tiểu thư phát điên cái gì!?

Nàng bước vào thấy trong phòng tối om, trên giường trống trải không có ai. "Tam tiểu thư đâu rồi?"Tiểu Thúy hơi sửng sốt, mở ra tất cả cửa sổ cho ánh sáng chiếu vào. Vừa quay người định đi tìm tiểu thư nhà nàng, bỗng phát hiện một người ngồi trong góc, Tiểu Thúy suýt chút bị hù chết.

Chỉ thấy người đó ngồi ôm chân, dùng chăn trùm đầu, tóc tai rối loạn bù xù, cả người run như cầy sấy, gương mặt lem luốt son phấn, mắt sưng đỏ, quả thật giống Tiểu Thúy nói, sắp phát điên! Nhưng nhìn kĩ mặt nàng, lại thấy góc váy chính là bộ đồ mà Dung Thi mặc hôm qua, Tiểu Thúy khinh ngạc hô:"Tam tiểu thư!"

Nàng hoảng hốt chạy qua muốn nâng Dung Thi dậy, lại bị Dung Thi vùng vẫy hất ra, miệng không ngừng kêu la:"Không... Ngươi đừng qua đây! Dung Mị...cầu xin ngươi, buông tha cho ta đi!", dứt lời nàng khóc thành tiếng.

Tiểu Thúy té ngã trên đất, nghe vậy, nói:"Tiểu thư, người đang nói gì vậy? Tứ tiểu thư không có ở đây, nàng đang ở tiền sảnh mà?"

Im phăng phắc \-\-\-

"Ngươi nói cái gì!?"Dung Thi nghi ngờ hỏi.

"Nô tỳ nói là tứ tiểu thư cả đêm không về, sáng nay mới trở lại, hiện đang ở ngoài sảnh với lão gia và phu nhân! " Tiểu Thúy hồi đáp.

Dung Thi: "..." Vậy nghĩa là Dung Mị chưa chết!? Sao có thể!? Tối qua nàng còn biến thành quỷ trở về dày vò mình cả một đêm mà?

Dung Thi giật mình, bỗng đứng dậy chạy như điên về tiền sảnh. Tiểu Thúy không hiểu chuyện gì xảy ra, nhanh chân đuổi theo nàng.

\-\-\-\-\-\-\-\-\-

Lúc này, ở tiền sảnh lại là một hoàn cảnh khác\-\-\-

Trên ghế chủ vị, một trung niên nam nhân đang ngồi, bên cạnh còn có một phụ nhân. Hai người này chính là Dung Hầu gia và đại phu nhân Chu thị. Ngoài ra còn có vài vị thiếp thất ngồi một bên, nhìn dáng vẻ là tới xem kịch vui.

Mà Dung Mị đúng lúc bước vào, theo trí nhớ đánh giá từng người. Sau khi phân tích liền thong thả bước qua ghế trống ngồi xuống.

Dung Tề ngẩng đầu nhìn đứa con gái này, trong lòng khó chịu. Có một nữ nhi phế vật như vậy, thật là mất mặt! Hắn chỉ ước nàng chưa bao giờ được sinh ra! Thế nhưng vừa nhìn, hắn kinh ngạc.

Dung Mị vẫn mặc bộ áo trắng dơ bẩn, tóc tai không mấy gọn gàng, thân hình nhỏ gầy giống như chỉ một ngọn gió thoảng qua là có thể thổi ngã nàng. Có điều đây không phải là điểm đáng chú ý!

Nhớ khi trước, Dung Mị tính tình nhát gan yếu đuối, gặp người liền sợ đến phát khóc. Nhưng hôm nay, nàng lạnh nhạt nhìn thẳng mọi người, lẳng lặng ngồi liền toát ra khí chất cao quý lãnh diễm. Mọi người nháy mắt có một loại ảo giác, sợ là hoàng gia công chúa cũng không thể sánh bằng nàng!