" Hoàng Bắc Nguyệt, sao ngươi cứ thất thần mãi vậy? "
Thanh âm bất mãn của Yểm vang lên.
Hoàng Bắc Nguyệt chống tay nhìn ra ngoài, vẻ mặt ngẩn ngơ, thanh âm của Yểm vang lên làm nàng hơi giật mình, chậm rãi quay lại nhìn hắn.
" Ta mà phải ngồi trong cái xe ngựa tồi tàn này ư? Xú nha đầu, chẳng lẽ ngươi không có tiền thuê một cái xe khác sao? "
" Hừ, ngươi giỏi thì bỏ tiền của ngươi ra mà thuê.

"
Phong Nhã Ngọc ngồi đó không khỏi hừ lạnh, nam nhân này tuy đẹp, thực lực cũng rất mạnh như tính cách như này hắn không thích, hoàng huynh hắn tốt hơn nhiều.
" Đại nhân ta cao quý như vậy căn bản không dùng món đồ hạ đẳng ấy sao.

"
Yểm kiêu ngạo hất cằm.
Phong Nhã Ngọc cũng không yếu thế, lập tức liền cãi lại hắn, Yểm bị một thằng nhóc nói lại, cũng ngồi đó cãi tay đôi với hắn.
Hoàng Bắc Nguyệt ngồi đó nghe bọn họ cãi nhau liền khó chịu, khẽ nâng tay lên, cửa xe ngựa bỗng mở bật ra, còn Yểm và Phong Nhã Ngọc thì như bị một lực lượng vô hình đem đẩy ra ngoài.
Nhóm người Đông Lăng thấy bọn họ bị vậy không khỏi cười phá lên, đáng đời.
" Xú nha đầu, bổn đại gia không thèm đi với ngươi nữa.

"
Bị cười nhạo như vậy, Yểm tức giận phất tay áo bỏ đi.

Phong Nhã Ngọc thì vừa chạy theo vừa xin lỗi nhưng bị Hoàng Bắc Nguyệt cho ở ngoài.
Cuối cùng cũng được im lặng, Hoàng Bắc Nguyệt chống tay nghỉ ngơi, từ lúc rời khỏi Tu La thành chưa được nghỉ ngơi tử tế, Phong Liên Dực không tìm được nàng liền phát lệnh truy nã khắp nơi, giờ người của Tu La thành đều phân tán khắp cả đại lục để tìm ra người đeo mặt nạ quỷ.
" Tiểu thư, phía trước có người của Tu La thành, bọn họ sẽ theo dõi xe ngựa đi qua hoặc trực tiếp lục soát.

"
Đi được chưa lâu thì Đông Lăng vào xe bẩm báo.
" Phong Liên Dực rốt cuộc đã treo thưởng bao nhiêu vậy? "

Hoàng Bắc Nguyệt lười biếng cười nói.
" Tiểu thư...!"
" Đưa cái này cho đám người Cát Khắc, bảo bọn họ hóa trang vào, còn ngươi thì cứ để vậy đi.

"
Hoàng Bắc Nguyệt ném cho Đông Lăng một bình đan dược rồi nói.
" Vậy còn người? "
Đông Lăng đưa mắt nhìn nàng hỏi, nàng vẫn còn mở hồ chưa hiểu ý của Hoàng Bắc Nguyệt.
" Sắp đến Nam Dực Quốc, bọn họ sẽ không dám làm phiền chúng ta.

"
" Vì sao? "
" Bắc Nguyệt quận chúa hoàng triều.

"
Đông Lăng nghe nàng nói liền sực ra, Phong Liên Dực đang là hoàng đế Bắc Diệu Quốc, các quốc gia khác ai cũng biết Phong Liên Dực cấu kết với Tu La thành, đám người đó nghe theo Phong Liên Dực tìm kiếm người đeo mặt nạ quỷ nhưng cũng sẽ phải tránh hoàng tộc của các nước khác.
Vì nếu như vậy, Phong Liên Dực sẽ bị nghi ngờ đầu tiên, và sợ rằng Bắc Diệu Quốc phải trải qua một trận chiến với nước khác rồi.
" Tiểu thư đúng là thông minh.

"
Đông Lăng khẽ reo lên.
" Được rồi, ta cũng phải thay đồ đã.

"
" Vâng.

"
Một lúc sau

" Rừng xe! "
Thanh âm tà ác uy hiếp vang lên.
Cát Khắc liền dừng xe, khó chịu la lớn
" Tên nào cả gan ngăn cản dám ngăn xe của quận chúa hồi kinh.

"
Một đám mặc hắc y xuất hiện giữa đường, còn có thể nhận ra vài tên hắc ám lính đánh thuê tham gia nữa.
Chậc, không ngờ nàng có giá trị lớn như vậy.
" Quận chúa? Là Bắc Nguyệt quận chúa năm năm trước bỗng biến mất ư? "
Một tên trong đó nói.
5 năm trước Hoàng Bắc Nguyệt bộc lộ tài năng triệu hoán sư, thực lực mạnh mẽ cao siêu, lại nhờ có uy danh của trưởng công chúa nên chuyện của nàng đã lan rộng ra làm nhiều người biết đến.
" Đúng vậy, còn không mau tránh đường! "
Cát Khắc quát lên lần nữa.
Đám người hắc y kia nhìn nhau một chút, sau đó một tên nói
" Bắc Nguyệt quận chúa rời đi đến giờ đã 5 năm, không biết trong khoảng thời gian này quận chúa có gặp gỡ làm quen với người nào không....!"
" Bậy bạ! "
Đông Lăng từ xe ngựa bước xuống.
" Quận chúa nhà ta năm năm nay rời đi tu luyện, giờ quay trở về cố hương, vậy mà các ngươi dám nghi ngờ người cấu kết với tên cái tên đang bị truy nã.

"
" Không có, chúng ta chỉ xác minh thôi.

"
" Nếu chỉ là xác minh thì lần này ta tạm tha, còn không mau cút đi.

"
Phong Nhã Ngọc đang im lặng nãy giờ bỗng nhiên lên tiếng.

Một vài người trong đám đó liền quay lại nhìn hắn, gương mặt hoàn toàn khác nhưng giọng nói này...
" Thập Nhất hoàng tử? "
Thôi xong!
Tên ngốc này.
A Lệ Nhã nhìn hắn tức nghiến răng nghiến lợi, sao Vương lại giúp tên ngốc nghếch này chứ.
Phong Nhã Ngọc cũng từng bị hạ lệnh truy sát, may mắn được Hoàng Bắc Nguyệt cứu được, giờ hắn bỏ trốn đơn nhiên cũng bị người Tu La thành truy tìm rồi.
Một vài tên liền phóng thân lên, Phong Nhã Ngọc sợ hãi lùi sau vài bước, đám người Cát Khắc lập tức chắn trước mặt hắn.
" Ta không biết Thập nhất hoàng tử các ngươi nói à ai, nhưng mà đây là tiểu đệ đệ của chúng ta từ nhỏ lớn lên trong rừng, không liên quan gì đến tên hoàng tử ngươi nói cả.

"
Cát Khắc nghiêm mặt nói.
" Thập nhất hoàng tử Phong Nhã Ngọc cũng đang được truy tìm, trùng hợp tên này giọng nói cũng giống hệt hắn nên ta nhất định phải kiểm tra theo lời của bệ hạ.

"
Một tên âm trầm nói, ánh mắt nhìn chằm chằm Phong Nhã Ngọc.
Phong Nhã Ngọc không cấm run lên một cái, nhìn hoàn cảnh trước mặt, hắn làm liên lụy đến mọi người rồi.
Mấy tên đó không nói nhiều lời, trực tiếp ra tay, thân ảnh vụt lên phía trước, bỗng xung quanh gió gào thét, tụ lại thành một chỗ rồi đánh bay bọn hắn ra.
Mấy tên đó ngã trên đất phun ra một búng máu, trừng mắt nhìn về phía xe ngựa.
Hoàng Bắc Nguyệt mở cửa xe bước xuống, một thân lam y thanh lệ thoát tục, gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo không chút son phấn nhưng xinh đẹp động lòng người.
Trên người cũng không có đồ trang sức gì phụ trợ nhưng vẫn rất kiều diễm khí chất.
" Nãy giờ ta không ra tay là để cho các ngươi tự tiến tự lùi, vậy mà còn dám lộng hành như vậy, các ngươi nghĩ có hoàng đế Bắc Diệu Quốc chống đỡ liền thích làm gì thì làm sao? "
Trên người nàng lam y khẽ phất phới, trong ống tay áo còn nguyên khí phong tụ lại, chiêu kia rõ ràng là do nàng đánh.
Mấy tên kia được đồng bọn đỡ dậy, một tay che ngực hung dữ nói.
" Chỉ là một nữ nhân mà dám hoành hành như vậy, vậy thì hôm nay ta sẽ cho các ngươi chết tại nơi này, thần không biết quỷ không hay.

"
" Vậy hả? "
Vẻ mặt Hoàng Bắc Nguyệt âm lãnh đáng sợ, nàng khẽ nhếch miệng một cái, làm đám người kia rét run lên, bọn họ có dự cảm không lành.
Một thanh kiếm do nguyên khí phong ngưng tụ thành xuất hiện trên tay Hoàng Bắc Nguyệt, đám người kia không khỏi trừng mắt, nữ nhân này có thể điều khiển gió cao siêu như vậy sợ là không kém Tu La Vương đâu.
Mấy người không bị đánh lúc nãy cũng đồng loạt lấy kiếm ra nhưng chưa kịp đánh thì Hoàng Bắc Nguyệt phi thân lên, trong nháy mắt tia máu liền bắn lên.
Bọn chúng hơi ngẩn ra, nàng ta hành động từ khi nào?
" Aaaaaaaa! "

Bọn họ hét thảm một tiếng, rồi ngã xuống đất.

Đường kiếm vừa rồi của Hoàng Bắc Nguyệt như quỷ mị mà chém đứt hết hai tay của bọn chúng, máu tươi tung tóe ra, mà Hoàng Bắc Nguyệt lại không dính một chút máu nào.
Đám người Đông Lăng đằng sau nhìn thấy cũng không khỏi hoảng sợ.
Hoàng Bắc Nguyệt, ra tay thật đáng sợ.

Nhưng cũng đáng đời bọn chúng.
Mấy tên từ phía khác nhìn thấy liền giật mình, không dám lên cứu đồng bạn mình mà chạy đi mất.
" Tiểu thư, sợ rằng bọn họ sẽ nói với Phong Liên Dực, chúng ta...!"
Đông Lăng cẩn thận bước lên nói.
" Thì sao chứ, hắn cũng sẽ không gây động tĩnh gì quá lớn, với lại như vậy còn hơn để bọn chúng kéo thêm người vào.

"
Hoàng Bắc Nguyệt liếc mấy tên đang nằm quằn quại dưới đất, sau đó bước lên xe ngựa.
" Đi thôi.

"
" Vâng.

"
" Sư phụ, ta làm liên lụy đến người rồi.

Là tại ta...!"
Phong Nhã Ngọc rụt rè nhìn nàng.
" Sự việc này về phủ ta sẽ xử ngươi sau, giờ ta mệt rồi.

"
" Sư phụ nghỉ ngơi cho tốt.

"
Phong Nhã Ngọc vội vàng nói, trong đầu không ngừng nghĩ đến hình phạt nàng sẽ phạt hắn, sẽ không đến nỗi như đám người này đâu nhỉ?.