“Đại sư ghé thăm nhà tôi, nhưng ông già như tôi lại không thể nghênh tiếp từ xa, xin đại sư tha tội”.
Hàn Uyên chắp tay, từ xa đã khiêm tốn nói.
“Không cần nói lời khách sáo, đưa tay ra đây”.
Lăng Nghị trực tiếp nói thẳng.
Nghe vậy, Hàn Uyên nhất thời không phản ứng kịp, ông ấy vừa đưa tay ra, vừa cau mày nhìn Hàn Nhược Tuyết, dùng ánh mắt hỏi xem chuyện gì đang xảy ra.
Hàn Nhược Tuyết thấy thế, vội vàng giải thích: “Lăng đại sư không chỉ là Tông Sư võ đạo, mà còn tinh thông thuật đan dược, cho nên con đặc biệt mời đại sư tới giúp ông chẩn trị”.
“Còn đã dùng cơ hội duy nhất đó rồi sao? Thật là vớ vẩn!", Hàn Uyên tức muốn hộc máu, “Mạng sống của ông chẳng là gì so với tương lai của nhà họ Hàn, con bé này sao con lại không biết phân biệt nặng nhẹ như vậy?”
“Câm miệng!”, Lăng Nghị nhẹ giọng quát một tiếng, Hàn Uyên lập tức im thin thít.
Lăng Nghị không nói nhiều nữa, duỗi ngón tay đặt lên cổ tay Hàn Uyên, sau đó truyền một tia linh khí vào trong đó, vận chuyển dọc theo gân mạch khắp cơ thể của Hàn Uyên một lần, sau đó thả ngón tay ra.
Nhưng trong mắt đám người Hàn Nhược Tuyết, Lăng Nghị chỉ là đặt ngón tay lên, không đến hai giây liền buông ra, làm nhanh như vậy không phải giống như một trò đùa sao?
“Lăng đại sư, ông nội của tôi..., Hàn Nhược Tuyết ngập ngừng hỏi.
“Nếu như mấy năm nay ông nội của cô không chăm chỉ luyện tập 'Bát đoạn cẩm của Đạo gia, e rằng ông ấy đã đi từ mười năm trước rồi”.
Hàn Nhược Tuyết nghe được lời này, lập tức trợn to hai mắt: “Làm sao anh biết được ông nội tôi đang tập 'Bát đoạn cẩm của Đạo gia?”
Hàn Uyên và Hàn Thao nghe vậy, cũng lập tức lộ ra vẻ mặt kinh ngạc - chỉ bắt mạch có hai giây thôi, vậy mà cũng có thể nhìn ra được sao? Đã điều tra trước đó rồi chăng!
Lăng Nghị không trả lời mà hỏi ngược lại: “Tình trạng của ông ấy có lẽ là do vết thương ngầm ở tim và phổi ba mươi năm trước gây ra, các người tìm cỏ râu rồng làm gì? Có ăn cũng vô dụng”.
Lời này vừa nói ra, cả ba người có mặt đều sững sờ.
Hàn Thao và Hàn Nhược Tuyết đều không biết ba mươi năm trước ông cụ đã từng bị thương, Lăng Nghị làm sao biết được?
Chỉ dựa vào hai giây khi bắt mạch vừa nấy?
Lừa dối ai vậy!
Hàn Uyên lúc này đã cúi đầu khâm phục trước Lăng Nghị, ông ấy nhanh chóng cúi lạy lần nữa: “Đại sư quả nhiên liệu sự như thần! Việc tôi bị thương ba mươi năm trước, trước đây, trên đời này chỉ có một mình tôi biết”.
Lúc này Hàn Thao cũng kịp phản ứng lại, bịch một tiếng quỳ xuống trước mặt Lăng Nghị: “Lăng đại sư, xin hãy cứu ba tôi!”
“Đứng lên đi, vết thương nhỏ như vậy cũng đáng để quỳ xuống cầu xin sao?” Lăng Dật rất cạn lời mà hỏi.
Kết quả, ba ông cháu nhà họ Hàn nghe được lời này càng không nói nên lời - anh gọi vết thương chí mạng này là vết thương nhỏ sao?
“Lăng đại sư, có cần chuẩn bị dược liệu gì không? Bây giờ tôi sẽ đến Bách Hạnh Lâm mua!”, Hàn Nhược Tuyết không nói nên lời, rồi lại kích động hỏi.
“Ai nói cần dùng dược liệu?”, Lăng Nghị lại không nói nên lời.
“, Hàn Nhược Tuyết bối rối hỏi: “Lăng đại sư, chẳng lẽ không cần dùng dược liệu chế tạo đan dược để chữa nội thương cho ông nội sao?”
Nghe vậy, Lăng Nghị thầm nghĩ trong lòng: ' nhiên, mình dùng đan dược để chữa khỏi cái chân bị gấy của Tuyết Hi, có thể giấu được bác sĩ và Tề Thi Vận, nhưng không thể giấu được người có tâm.
Nhưng Lăng Nghị không quan tâm, dù có bị người khác biết cũng không sao cả.
Lăng Nghị xua tay, không kiên nhẫn nói: “Đã nói chỉ là vết thương nhỏ thôi, cần gì phải luyện đan?”
Nghe vậy, trên mặt mọi người đều có vẻ phức tạp, ba phần vui mừng, ba phần lo lắng, bốn phần nghỉ ngờ.
Ngay cả Hàn Nhược Tuyết lúc này cũng cảm thấy không biết Lăng Nghị có đang nói quá sự thật hay không, dù sao tất cả danh y ở Giang Châu đều bất lực.
trước bệnh tình của ông nội, thầy thuốc đông y rất giỏi Kinh Châu cũng đã tuyên bố là không sống được bao lâu, tại sao khi tới phiên Lăng Nghị thì lại trở nên nhẹ nhàng như vậy?
Sau khi Lăng Nghị nói xong, không để ý tới vẻ mặt phức tạp của bọn họ, cũng không giải thích với bọn họ nữa, mà trực tiếp tung ra một chưởng nhẹ nhàng về phía ngực của Hàn Uyên....
Nghịch Thế: Trở Về Trước Lúc Vợ Con Mất