Editor: Trà Xanh
Vào phòng ngủ, Thiệu Kình Phong đặt An Tư Tình lên chiếc giường lớn mềm mại, tấm nệm trắng lập tức trũng xuống.

An Tư Tình trông giống một nàng tiên nhỏ ở trong đám mây, dáng vẻ lười biếng và quyến rũ ngáp một cái, không kịp cởi áo khoác quân nhân màu xanh lục, đôi mắt khẽ nheo lại như sắp chìm vào giấc ngủ.

Thiệu Kình Phong vô cùng thích cảm giác khi cô mặc áo gió của anh, như thể cô hoàn toàn bị hơi thở của anh bao quanh, chiếm hữu, trở thành một phần của anh.

Đường viền cổ áo nhọn mở rộng, lộ ra xương quai xanh mảnh mai, cặp ngực tuyết trắng đầy đặn vẫn duy trì độ cao đáng kể mặc dù cô đang nằm, đặc biệt là nửa giấu dưới lớp áo, nửa hơi lộ ra ngoài, nửa kín nửa hở càng làm cho máu huyết người ta sôi sục.

Mặc dù mơ màng buồn ngủ, bàn tay nhỏ bé vẫn không quên che giữa hai chân, bộ dáng xấu hổ trêu người đến cực điểm.


Anh nhìn cặp đùi trắng nõn thon dài của cô nổi bật trên nền áo gió màu xanh lá của anh, tươi mới mềm mại đến mức khiến anh không khỏi tưởng tượng đặt cô ở nhiều tư thế khác nhau.

Khi ánh mắt giống như thời điểm đôi chân dài mang giày cao gót, Thiệu Kình Phong hoàn toàn không nhịn được nữa, vội vàng cởi quần, nửa quỳ trên giường, đặt hai chân An Tư Tình lên vai mình.

Sau đó móc gậy th*t ra, cọ vào tiểu huyệt sưng đỏ.

Cơ thể An Tư Tình bị anh gập lại, đương nhiên cô mở mắt ra, khi nhìn thấy và cảm nhận được khí thế sẵn sàng xông lên của Thiệu Kình Phong, cô duỗi tay đẩy anh, nhẹ giọng cầu xin: “Đừng làm nữa, tôi mệt quá…”
Kết quả Thiệu Kình Phong dùng chút lực của eo và bụng, gậy th*t nóng bỏng thuận thế tiến vào, anh vừa đẩy vừa nói: “Em cứ ngủ đi, để tôi động…”
Ngủ em gái anh!
Đầu An Tư Tình liên tục bị đụng vào đầu giường, phải dùng cánh tay kê mới có thể giữ được đầu mình không tiếp xúc gần với thành giường.

Thiệu Kình Phong không buông tha mà còn đẩy gậy th*t từng bước ép sát, nghiền cơ thể cô sắp rã rời từng mảnh.

Hóa ra Thiệu Kình Phong không phát huy được trong xe do không gian chật hẹp, hiện giờ ở trên giường như mở ra một chiến trường mới, anh có thể làm An Tư Tình bao nhiêu tùy thích.

“A! A! Đừng vào sâu như vậy!” An Tư Tình nghển cổ rên rỉ, quy đầu của Thiệu Kình Phong đã chạm vào hoa tâm mỏng manh của cô, khiến cơ thể cô run rẩy liên tục.

Sau khi phát hiện đây là điểm nhạy cảm của cô, Thiệu Kình Phong càng có ý xấu không ngừng va chạm cọ xát ở đó.


An Tư Tình khóc lóc rên rỉ, hai tay nắm chặt ga trải giường, kéo ra những nếp gấp thật sâu.

Một đôi giày cao gót treo trên bàn chân ngọc, đong đưa, lắc lư, vỗ gan bàn chân theo thân thể cô.

Từng đợt cao trào tới bất ngờ, tiểu huyệt run rẩy co thắt kẹp đến mức Thiệu Kình Phong càng say mê, không tự kềm chế được.

“Bé ơi, bị tôi đâm thật sảng khoái chứ…” Thiệu Kình Phong vừa nói vừa kéo cô tới ôm lấy cô, nhìn bộ ngực trắng nõn đầy đặn nhảy lên, đầu v* đứng thẳng, anh không kìm được áp sát vào bầu ngực cô, sau đó không ngừng mút đôi môi đỏ đang thở dốc, dùng bàn tay nóng hổi vuốt ve cơ thể trắng nõn của cô.

Sao cô lại dịu dàng, mềm mại và ngọt ngào như vậy?
An Tư Tình không nói nên lời, tiểu huyệt mấp máy co rút, phun ra ái dịch dồi dào.

Thiệu Kình Phong vẫn cảm thấy chưa thỏa mãn với tư thế này, anh đặt An Tư Tình lên giường, cởi áo gió trên người cô, lật người cô lại, quỳ trên giường, từ phía sau mở rộng mông cô rồi đút vào.


Từ góc độ này, nhìn An Tư Tình càng có eo nhỏ và mông nở nang, thân thể mềm mại cúi rạp trên giường lớn càng có cảm giác chinh phục, anh đồng thời có thể thấy rõ dương v*t thô dài của mình khai phá tiểu huyệt nhỏ xinh, đâm vào thật sâu, rút ra nông cạn, dùng sức cắm rút khiến nhiều nước sốt trong suốt bắn ra, làm ướt nhẹp ga trải giường dưới thân hai người.

Thiệu Kình Phong cảm nhận được sự kích thích thị giác này, khí lực bùng lên, bóp eo cô, anh dũng xông lên.

An Tư Tình thở hổn hển khóc lóc, hai tay túm chặt ga trải giường, cô lên cao trào trước, sau vài cái đâm sâu Thiệu Kình Phong bắn tinh hoa đặc sệt trong tiểu huyệt của cô.

Sau đó anh rút gậy th*t ra khỏi cơ thể cô một cách khó khăn, gần như gục xuống, ôm An Tư Tình mềm mại như vũng bùn vào lòng, nhẹ nhàng nói: “Em xem, chúng ta không thể nào ngủ được như thế này, hay là tôi ôm em đi rửa nhé!”
An Tư Tình quá mệt không mở mí mắt ra được, đương nhiên không nói được lời nào, chỉ mơ màng để tùy anh ôm cô vào phòng tắm.

.