Buổi sáng Lý Hi Hạnh xuống lầu, ô tô đã chờ sẵn để đón cô. Cô mở cửa xe, người ngồi trên ghế lái chính là Tạ Mặc Đông.

Lý Hi Hạnh vào trong xe, bỏ mũ cùng khăn quàng cổ xuống: "Thầy, buổi sáng tốt lành."

Tạ Mặc Đông "Ừ" một tiếng, khởi động xe.

Mấy ngày nay chỉ cần Lý Hi Hạnh cùng Tạ Mặc Đông đi tới một chỗ để ghi âm, thì Tạ Mặc Đông sẽ tự mình đưa đón cô. Nếu như công ty phái xe, Tạ Mặc Đông cũng sẽ yêu cầu lái xe đón anh rồi mới đón Lý Hi Hạnh, khi tối khuya trở về nhà cũng đưa Lý Hi Hạnh về nhà trước rồi anh mới đi.

Lý Hi Hạnh đương nhiên biết Tạ Mặc Đông đang lo lắng cho an nguy của cô, nhưng chuyện này khá phiền phức với Tạ Mặc Đông. Cô khuyên Tạ Mặc Đông đừng lãng phí thời gian và công sức như vậy, cô rất an toàn. Mà nói thật, nếu Kim Dũng Quách Huy muốn làm chuyện điên rồ, Tạ Mặc Đông ở bên cạnh cũng không làm được gì.


Nhưng Tạ Mặc Đông không nghe cô khuyên, chỉ cần có thể ở cùng một chỗ với cô thì anh sẽ cố gắng hết mình.

Mấy ngày trước họ đã hoàn thành ca khúc chủ đề cho hội nghị giao lưu âm nhạc quốc tế XBD, gửi bài hát lên để bên trên xét duyệt, tiếp theo là chế tác EP mới cho Lý Hi Hạnh. Khi sáng tác khúc chủ đề, họ dùng linh cảm còn lại sáng tác ba bài hát cho EP mới, cũng tìm người viết xong lời, tiếp đến sẽ biên khúc và ghi âm. Nếu thuận lợi, qua giữa năm có thể phát hành, khi đó kết quả ca khúc chủ đề của hội nghị giao lưu âm nhạc quốc tế XBD cũng được công bố.

Tạ Mặc Đông lái xe đến đến phòng thu âm.

Lần trước anh giúp Lý Hi Hạnh ghi âm đã là chuyện hơn nửa năm trước, thời gian trôi qua hơn nửa năm, Lý Hi Hạnh tham gia rất nhiều hoạt động, cũng tham gia huấn luyện và học tập, có bước tiến không nhỏ về trình độ ca hát. Mà trong quá trình sáng tác mấy bài hát lần này cô cùng Tạ Mặc Đông sớm tối bên nhau, hai người có tình cảm với ca khúc, nhất trí với nhau, quá trình ghi âm thuận lợi đến kỳ lạ, mấy giờ ngắn ngủi đã ghi âm xong một ca khúc.


Sau khi ghi âm xong, hai người không về nhà ngay, Tạ Mặc Đông lái xe đưa Lý Hi Hạnh về một khu chung cư cao cấp.

—— Anh đưa Lý Hi Hạnh đến xem nhà.

Khi album thứ nhất được chế tác, Lý Hi Hạnh bán nhà của mình đi, phải thuê nhà ở. Mặc dù nơi cô thuê không phải khu ổ chuột —— dù sao khi đó cô đã là một nghệ sĩ —— nhưng cũng không phải nơi cao cấp. Dù sao Thượng Hải tấc đất tấc vàng, coi như mỗi tháng tốn hơn một vạn tiền thuê cũng không thuê được phòng tốt là bao. Mà thời gian cô ở trong nhà cũng không nhiều, không đáng vì thế mà bỏ quá nhiều tiền. Còn về phần mua phòng ở, hơn nửa năm qua này tuy cô kiếm được một chút tiền, nhưng theo sự tăng giá kinh khủng của giá phòng ở thì cô vẫn không đuổi kịp, mà cô bận rộn công việc cũng không có thời gian nhọc lòng những chuyện này, nên vẫn ở chỗ ban đầu. Kết quả là, nơi cô ở hiện tại chỉ coi như tạm được, có bảo vệ, nhưng không phải bảo vệ cao cấp.


Lúc đầu cô ở nơi này cũng coi như tạm ổn. Nhưng từ sau khi xảy ra chuyện dưới bãi đỗ xe ngầm, dù cô to gan, nhưng người bên cạnh lại bị dọa. Văn Hóa Khuynh Thành mời vệ sĩ cho cô, khiến bây giờ cô đi đến đâu cũng có một đám người đi theo bảo vệ; Chu Tiêu Đồng cũng theo dõi chuyện trên mạng, hy vọng có thể áp bức đối phương khiến họ không dám hành động thiếu suy nghĩ; ngay cả Tả Thiên Dương cũng bảo Lý Hi Hạnh sang chỗ anh ở một thời gian, trải qua chuyện này rồi nói tiếp.

Chẳng qua Tạ Mặc Đông còn nhanh hơn Tả Thiên Dương. Một ngày nào đó anh đưa Lý Hi Hạnh về nhà, xem nơi ở hiện tại của Lý Hi Hạnh một vòng, nghiêm túc chỉ ra những chỗ không có bảo vệ, cho rằng Lý Hi Hạnh không thể ở lại nơi này.

"Chỗ tôi có vài phòng ở, bảo vệ tốt hơn nơi này." Tạ Mặc Đông nói, "Tôi có thể cho em mượn."
Lý Hi Hạnh cũng muốn đổi chỗ ở. Không nói đến chuyện Kim Dũng thuê lưu manh đe dọa cô, hiện tại ở nơi này đã có không ít người nhận ra cô là nghệ sĩ, cô ra vào thường xuyên bị người ta chỉ chỉ chỏ chỏ, còn bỏ đồ vào hòm thư nhà cô, khiến cô rất bối rối. Mà nếu đến ở trong nhà Tả Thiên Dương thì không bằng hỏi mượn phòng của Tạ Mặc Đông, dù sao nếu sang chỗ Tả Thiên Dương thì thành ở chung với nhau, dù Tả Thiên Dương là gay nhưng cũng không được tự nhiên. Mà Tạ Mặc Đông lại cho cô mượn nhà riêng.

Thế là mới có chuyện hai người ghi xong âm liền đi xem nhà.

Tạ Mặc Đông lái xe đến nơi.

Xe còn chưa tiến vào, Lý Hi Hạnh đã không nhịn được nói.

"Thầy."

"Ừm?"

"Thầy thật có tiền. . ."

Tạ Mặc Đông: ". . ."

Tại Thượng Hải, nơi có vị trí tốt, lại có điều kiện tốt, giá phòng quả thực như giá trên trời! Tạ Mặc Đông mang cô đến gần trung tâm thành phố, lại là nơi yên tĩnh giữa lòng thành phố náo nhiệt, hơn nữa nơi nàymới phát triển khu đô thị văn hóa mới. Giá nhà ở đây chắc phải tầm 150.000 tệ một mét vuông, có thể ở chỗ này đều không phú thì quý.
"Không đắt lắm, tôi mua sớm thôi." Tạ Mặc Đông bình tĩnh nói, "Tôi không hiểu vấn đề quản lý tài sản lắm, cho nên trong tay cứ có tiền là cầm đi mua nhà ở."

Lý Hi Hạnh: ". . ."

Nhà mua nhiều, lại mua sớm, đây chính là cách quản lý tài sản tốt nhất đi. . .

Tạ Mặc Đông lái xe vào trong. Đây quả nhiên là khu chung cư cao cấp bảo vệ nghiêm ngặt, thiết bị điện tử sẽ tự động phân biệt xe của các chủ hộ, các xe bên ngoài tới chỉ có thể đỗ xe tạm thời. Người và xe tách biệt, ai ra vào cũng cần thẻ, bảo vệ đông đúc, người không có thân phận rõ ràng không được tùy ý ra vào. Mà người ở đây toàn người có quyền có tiền, không phải người có tên tuổi trong giới kinh doanh thì cũng là người nổi tiếng trong ngành văn hóa, thế nên không sợ bị quấy rầy.

Tạ Mặc Đông dừng xe trong bãi đỗ xe, đi lên thang máy, quét thẻ thang máy nhập số nhà.
"Phòng này bình thường không có người ở, cho nên không có đồ nội thất." Tạ Mặc Đông nói, "Nếu em vào ở, phải tự mình sắp xếp thời gian bố trí."

Phòng khách rất rộng rãi, trừ đồ nội thất cơ bản thì không có gì khác, trên tường một bức tranh cũng không có. Lý Hi Hạnh đi một vòng trong phòng, tham quan mỗi nơi một chút.

"Cách âm rất hiệu quả." Tạ Mặc Đông nói. Đây là yêu cầu đầu tiên với người làm âm nhạc."Em ở trong phòng đánh đàn ca hát, chỉ cần đóng kỹ cửa lại, sát vách cũng không nghe được."

"Thầy."

"Ừm?"

"Thầy có thật nhiều tiền. . ." Lý Hi Hạnh lại một lần nữa thốt lên. Phòng ở tốt như vậy còn để đó không dùng, Tạ Mặc Đông bình thường phải ở phòng tốt đến mức nào chứ?

Tạ Mặc Đông: ". . ."

Diện tích phòng này không nhỏ, một hồi lâu hai người mới tham quan xong.
"Thế nào?" Tạ Mặc Đông hỏi, "Nếu cảm thấy được thì em ở tạm đây đi, nơi em đang ở không an toàn."

Phòng này Lý Hi Hạnh quả thực thấy rất thích hợp, mà cô đang vội muốn dọn nhà, tự mình đi tìm phòng phải lãng phí không ít thời gian, thế nên đây chính là lựa chọn hoàn mỹ nhất.

Tạ Mặc Đông thấy Lý Hi Hạnh còn suy nghĩ, chậm rãi nói: "Về sau chúng ta làm việc với nhau cũng rất thuận tiện."

"Dạ?" Lý Hi Hạnh hỏi, "Thầy cũng ở gần đây ạ?"

"Rất gần."

Tạ Mặc Đông đi tới cửa, mở cửa lớn ra. Kết cấu phòng ở đây là một tầng lầu chỉ có hai gia đình. Anh chỉ căn hộ đối diện: "Tôi ở bên ấy."

Lý Hi Hạnh: "..."

"Thầy." Cô chân thành nhìn Tạ Mặc Đông.

Tạ Mặc Đông nhíu mày: "?" Sao vậy, ở quá gần khiến Lý Hi Hạnh không vui sao?

"Thậy thật sự thật sự có rất nhiều tiền đó. . ." Lý Hi Hạnh chân thành phát ra câu cảm thán này lần thứ ba. Mua nhà còn giống mua giày, đã mua lại còn mua hẳn một đôi!
Tạ Mặc Đông: ". . ."

Thật ra Tạ Mặc Đông không biết mình có bao nhiêu tiền. Anh lớn lên trong gia đình nghệ thuật, từ nhỏ đã biết đến âm nhạc. Bởi vì ra mắt sớm, gặp thời đại thích hợp, tuổi còn trẻ đã kiếm được không ít tiền. Tâm tư anh chỉ đặt trên âm nhạc, cầm tiền cũng không biết tiêu thế nào. Gia cảnh trong nhà cũng rất tốt, không cần anh mang tiền về, người nhà còn cho thêm, tất cả số tiền trong tay anh đều cầm đi mua nhà, mười mấy năm trôi qua cũng mua không ít phòng. Lúc trước anh đến xem phòng, cảm thấy điều kiện khu vực này không tệ, liền mua hai căn hộ cùng một tầng, nghĩ sau này người nhà bạn bè có thể cùng tới ở. Nhưng bố mẹ anh sớm ra nước ngoài định cư, bình thường anh cũng ít khi ở nhà, nhà để đó mãi không dùng, không nghĩ tới lúc này lại phát huy được tác dụng.
Tạ Mặc Đông là người không chú ý đến ăn mặc, bởi vậy luôn rất mộc mạc giản dị. Anh không quan tâm đến số lượng tiền, có bao nhiêu bất động sản cũng không nhớ, phần lớn giao cho người đại diện cùng trợ lý quản lý. Mấy năm trước kinh tế đình trệ, bên người có người bạn cho rằng anh làm âm nhạc nhất định là rất nghèo, thế là thỉnh thoảng mời anh ra ngoài ăn bữa cơm, muốn giúp anh cải thiện điều kiện cơm nước, thêm dinh dưỡng. Một ngày nào đó cơm nước xong xuôi, đi ngang qua một căn chung cư, người bạn này ngừng chân, nói muốn mua một căn nhà cải thiện điều kiện ở hiện tại. Tạ Mặc Đông suy nghĩ rồi nói, hình như tôi có một căn phòng ở khu này, hay là tôi bán cho cậu nhé. Người bạn bị dọa nhảy dựng lên, nói cậu là người làm âm nhạc, có thể mua được căn hộ ở đây sao? Có biết giá phòng nơi này là bao nhiêu không? Tạ Mặc Đông hỏi, bao nhiêu? Người bạn này báo ra một con số, khiến Tạ Mặc Đông cũng bị dọa! Giá phòng cưỡi tên lửa sao?! Từ đó về sau, bạn bè tìm Tạ Mặc Đông ăn nhậu, cũng không nhắc lại chuyện bao ăn bao uống nữa.
Tạ Mặc Đông dẫn Lý Hi Hạnh xem hết căn hộ, thời gian đã không còn sớm, anh lái xe đưa Lý Hi Hạnh về nhà.

"Sau khi trở về em tranh thủ thu dọn một chút, ngày mai liền chuyển tới đi," Anh nói, "Nên làm sớm đừng để muộn, em ở chỗ đó thêm một ngày tôi không yên lòng. Trước chuyển những đồ cần dùng đã. Đồ còn dư lại thì tìm người chuyển sau."

Lý Hi Hạnh gật đầu: "Vừa vặn mai em không có việc gì."

Hai người lại nói chuyện làm ăn một lúc, xe đã đến chỗ Lý Hi Hạnh ở.

Tạ Mặc Đông chuẩn bị khóa xe, đưa Lý Hi Hạnh lên tầng.

"Không cần đâu thầy." Lý Hi Hạnh đội mũ, tháo dây an toàn, mở cửa xe, "Trời lạnh như thế, thầy về sớm một chút đi."

Mặc dù bảo vệ ở đây không quá nghiêm ngặt, nhưng ban đêm ít người, trong khu chung cư cũng có bảo vệ đang đi tuần, có lẽ vẫn rất an toàn.
Động tác Tạ Mặc Đông hơi chậm, Lý Hi Hạnh đã xuống xe, đóng cửa xe, đứng bên cửa sổ vẫy tay với anh.

"Cảm ơn thầy, ngày mai gặp lại."

Cô nói xong, kéo khăn quàng cổ che mặt, quay người đi về phía khu chung cư.

Đi không được mấy bước, bên góc rẽ bồn hoa đột nhiên nhảy ra một người, đúng lúc đụng vào người cô!

Lý Hi Hạnh không kịp chuẩn bị, mùa đông lại mặc quá dày, hành động bất tiện, ngã lộn nhào xuống đất. Người đụng cô cũng ngã xuống, đè lên ngực cô. Người này rất khỏe mạnh, Lý Hi Hạnh lại khá gầy, bị ép không thể động đậy được.

Một lát sau, trọng lượng trên người cô đột nhiên biến mất —— người đè lên cô bị một sức mạnh kéo lên!

Lý Hi Hạnh nhìn kĩ, chỉ thấy người vừa đâm vào cô là một cậu nhóc béo. Cậu nhóc béo rất cao rất béo, chừng 50kg, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu kia thì chắc chỉ hơn mười tuổi, nhưng xem qua dinh dưỡng có vẻ đầy đủ.
Tạ Mặc Đông kéo cánh tay nhóc béo, ánh mắt lạnh lẽo có thể khiến người ta đông thành băng. Lồng ngực anh phập phồng, hơi thở không vững vàng, không biết do bị hù dọa hay do chạy nhanh quá.

"Xin lỗi xin lỗi, chúng cháu đang chơi trò chơi. . ." Bé béo xoa đầu gối bị đau không ngừng xin lỗi.

Đằng sau lại có hai cậu nhóc ngang tuổi cậu bé chạy đến, cũng xin lỗi theo. Đây là mấy đứa nhỏ trong khu phố, ăn xong cơm xuống chơi đùa, không cẩn thận đụng phải Lý Hi Hạnh.

Tạ Mặc Đông buông nhóc béo, mấy cậu nhóc kia vội vàng kéo nhóc béo sang một bên nghỉ ngơi.

Tạ Mặc Đông đỡ Lý Hi Hạnh từ dưới đất lên, Lý Hi Hạnh vừa rồi bị ngã một phát, đụng trúng lưng, ngã khá đau, nửa ngày mới có sức đi tiếp.

"Tôi đỡ em lên nhà." Tạ Mặc Đông không nói hai lời dìu Lý Hi Hạnh lên.

Lý Hi Hạnh không cậy mạnh, khập khiễng theo sát anh.
Sau khi lên lầu, vừa đến cửa nhà, chỉ thấy ngoài cửa sắt đặt một bó hoa to. Lý Hi Hạnh nhìn thấy bó hoa này không nhịn được cau mày lại.

Đây không phải là lần đầu tiên. Không biết hàng xóm hay fan nào biết cô ở chỗ này, liền thường xuyên mang quà và hoa đến cửa nhà cô. Vì tặng hoa mà không phải dao, cô cũng chỉ có thể nhận, ban đêm đi ngủ thì nhớ khóa cửa thật kỹ, dù sao cô ở nhà cũng không nhiều. Nhưng từ khi chuyện bãi đỗ xe xảy ra, khi cửa nhà bị thả một bó hoa, cũng khiến cho người khác tự rùng mình. Đây cũng là một trong những nguyên nhân cô vội vã dọn nhà.

Sắc mặt Tạ Mặc Đông từ lúc cô bị nhóc béo đẩy ngã đã rất khó coi, giờ phút này nhìn thấy bó hoa tươi, sắc mặt đã đen đến dọa người. Anh ra hiệu cho Lý Hi Hạnh mở cửa.

Sau khi vào nhà, Lý Hi Hạnh muốn đi rót cốc nước cho Tạ Mặc Đông, lại bị Tạ Mặc Đông giữ chặt cánh tay.
Lý Hi Hạnh quay đầu lại, không hiểu nhìn anh: "Thầy?"

Tạ Mặc Đông có lời muốn nói, mới muốn vào nhà. Nhưng trong lúc nhất thời cảm xúc hỗn loạn, dường như không biết nên bắt đầu nói từ đâu, thế là hơn nửa ngày vẫn không thể mở miệng.

Lý Hi Hạnh cứ đứng mãi như vậy.

"Hi Hạnh."

"Dạ."

"Chuyện hôm ấy ở bãi đỗ xe, em không nói với tôi. Sáng hôm sau tôi thấy tin tức, gọi em mãi mà em không nhận máy."

Ngày đó Lý Hi Hạnh rạng sáng mới về nhà, một mực ngủ bù hết sáng, vì thế không nghe thấy điện thoại. Về sau cô tỉnh lại mới gọi điện cho Tạ Mặc Đông, lúc ấy Tạ Mặc Đông nói không có việc gì thì tốt rồi, cũng không nói thêm gì nữa.

"Buổi sáng hôm đó, chuyện gì tôi cũng không làm được, cả não đều trống rỗng." Tạ Mặc Đông nói.

Lý Hi Hạnh nao nao.

"Mấy ngày nay tôi một mực ở cùng một chỗ với em, em nói tôi không cần đến đưa đón em mỗi ngày, em rất an toàn, công ty sẽ phái người bảo vệ em." Tạ Mặc Đông chậm rãi nói, "Thật ra tôi chỉ muốn đi cùng em, một mặt muốn bảo vệ em, một mặt khác, là do tôi rất lo lắng, lo lắng đến công việc gì cũng đều không làm được. Chỉ khi nhìn thấy em, hiểu rõ tình trạng của em, tôi mới an tâm."
Vẻ mặt của Lý Hi Hạnh đã chuyển sang kinh ngạc.

"Cho nên, tôi hi vọng có thể có nhiều thời gian ở cùng với em hơn." Anh dừng lại một lát, nói từng chữ một với cô, "Ý tôi là, tôi thích em."