Dương Mai sợ người khác không chú ý tới cô, nghe thấy lời của Bùi Ninh Hinh, cô ta cũng nói với vẻ mặt khinh thường: “Có một vài người, tay chân không sạch sẽ, có cô ta ở đây, chúng tôi sợ mất đồ! Bảo vệ đâu? Còn không đuổi loại người không sạch sẽ này ra ngoài!”
Dương Mai hôm qua đã nhận được tin, Nhan Nhã Tịnh không có chấp nhận người theo đuổi giàu có thần bí kia.
Phú hào mà cô ta từng tiếp xúc đều sĩ diện, cô ta cảm thấy, Nhan Nhã Tịnh từ chối vị phú hào kia, chắc chắn sẽ không có trái ngon để ăn, nếu không cô hôm nay cũng sẽ không mặc bộ lễ phục 300 nghìn ở trên shopee để tham gia bữa tiệc từ thiện nay.
Đắc tội với phú hào thần bí, Nhan Nhã Tịnh đã đủ thảm rồi, ừm, cô ta muốn giẫm thêm một phát khiến Nhan Nhã Tịnh càng thảm không nỡ nhìn.
Nghe thấy lời của Dương Mai, Nhan Nhã Tịnh không khỏi cười lạnh trong lòng, nhìn đi, sự vui vẻ ở đoàn làm phim sáng nay, quả thật chỉ là giả, Dương Mai vừa có được cơ hội, vẫn sẽ tìm cô gây chuyện.
Nhan Nhã Tịnh cảm thấy thế giới này thật nực cười, cô trước nay chưa từng đắc tội đám người Dương Mai, Trịnh Kiều, bọn họ lại vì lấy lòng Nhan Vũ Trúc mà liều mạng muốn đạp lên trên người cô.
Thật thế lực! Thật ích kỷ!
Nhan Vũ Trúc mượn dao giết người hết lần này đến lần khác, cũng thật là đủ ác!
Giọng nói của Dương Mai thu hút không ít người tới, còn có một vài người thích xem náo nhiệt, sợ thiên hạ không đủ loạn, thật sự tìm bảo vệ tới.
Nhìn thấy bảo vệ đi vào, trên mặt của Dương Mai càng thêm đắc ý, cô ta kiêu ngạo hất cao cằm, dáng vẻ xem thường Nhan Nhã Tịnh.
“Anh làm việc kiểu gì thế? Loại người này cũng có thể cho vào, bát cơm của anh không muốn nữa có phải không?!”
“Tôi...”
Bảo vệ nhìn Nhan Nhã Tịnh, lại nhìn Dương Mai, nhất thời cũng không biết nên làm gì mới được.

Bùi Ninh Hinh xông tới trước mặt bảo vệ, cô ta chỉ vào mặt của Nhan Nhã Tịnh: “Bữa tiệc từ thiện tối nay căn bản không có mời cô, các anh mau đuổi cô ta ra ngoài!”
Người đến tham gia bữa tiệc từ thiện này đều là người có tiếng tăm ở Vân Hải, bảo vệ không dám tùy ý đắc tội, anh ta chỉ có thể cung kính nói với Nhan Nhã Tịnh: “Cô gì ơi, làm phiền cô xuất trình thiệp mời của cô.”
“Xuất trình thiệp mời gì! Thiệp mời của bữa tiệc từ thiện nay là công ty của chúng tôi làm giúp, tôi đã xem rồi, bên trên căn bản không có tên của cô ta!”
Bùi Ninh Hinh cũng chú ý tới bộ lễ phục trên người Nhan Nhã Tịnh, cô ta túm lễ phục trên người Nhan Nhã Tịnh: “Ha, bộ lễ phục này nhìn qua là biết hàng fake, bữa tiệc cao cấp như này của chúng ta sẽ mời loại người không tôn trọng thương hiệu như này sao?!”
Bùi Ninh Hinh hằn học liếc nhìn Nhan Nhã Tịnh, cô ta là thật sự thấy Nhan Nhã Tịnh không thuận mắt, hồi đại học, cô ta từng thích mấy nam sinh, nhưng những nam sinh đó đều coi Nhan Nhã Tịnh là nữ thần.
Tối hôm nay, Nhan Nhã Tịnh tùy ý mặc một bộ lễ phục không đến 300 nghìn, nhưng vẫn xinh đẹp thoát tục, xinh đẹp giống như tinh linh hạ phàm, bộ đồ hiệu trên người cô ta, ở trước mặt cô, được ví như cát bụi.
Người so với người, chính là tàn khốc như vậy, có một số người, mặc lễ phục vài trăm triệu, còn không bằng người khác mặc lễ phục không tới tiền triệu.
Có trách thì trách, Nhan Nhã Tịnh quá xinh đẹp, Bùi Ninh Hinh cô ta chính là nhìn cô không thuận mắt!
“Đúng thế, bộ đồ này chắc là mua ở shopee nhỉ?” Dương Mai cũng rất khinh thường: “Anh bảo vệ, người tham gia bữa tiệc tối nay đều là người nổi tiếng trong các giới, các anh không thể để loại quỷ nghèo này làm bẩn mắt của chúng tôi!”
Quỷ nghèo?!
Người bảo vệ đó là con nhà nghèo, nghe thấy câu này, trong lòng anh ta không vui, không khỏi sinh ra vài phần bất mãn đối với Dương Mai và Bùi Ninh Hinh.
Đúng vậy, thế giới này là không công bằng, có một số người, sinh ra đã ngậm thìa vàng, cao cao tại thượng, có những người từ khi sinh ra đã kém hơn người khác một bậc.

Đúng, bọn họ nghèo, nhưng bọn họ không ăn trộm ăn cướp của ai, cũng không bán thân xác để bám đại gia, dựa vào đâu mà phải bị người ta giẫm đạp tôn nghiêm như vậy!
Tuy nghĩ như vậy, người bảo vệ đó cũng không dám đắc tội với Dương Mai và Bùi Ninh Hinh, anh ta sợ mất đi bát cơm không dễ gì mới có được.
Anh ta bất lực liếc nhìn Nhan Nhã Tịnh: “Cô ơi, làm phiền cô xuất trình thiệp mời của cô.” Chỉ cần cô có thiệp mời thì bọn họ không thể làm khó cô nữa.
Nhan Nhã Tịnh thầm bóp ví của mình, cô quả thật là có thiệp mời, nhưng bữa tiệc cao cấp này, trên thiệp mời đều có tên.
Tấm thiệp mời mà cô cầm là thiệp mời của cấp trên Tô Thu Quỳnh, khi vào trong, bảo vệ có lẽ không phát hiện được, nhưng đám người Bùi Ninh Hinh đều quen biết cô, nhìn qua thiệp mời thì bọn họ sẽ phát hiện cô là lẻn vào.
Với tính cách của đám người Bùi Ninh Hinh và Dương Mai, quả thật cô là lẻn vào, bọn họ nhất định khiến chuyện này cả thành phố ai cũng biết, để cô không ngẩng đầu được.
Nhan Nhã Tịnh là người cần thể diện, thể diện lớn như vậy, cô cũng không mất nổi.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.


Ái Thật Lâu Bằng Hữu
2.

Bạn Trai Tuấn Tú Thường Xuyên Mời Ăn Cơm
3.

Nửa Hoan Nửa Ái - Yêu Không Lối Thoát
4.

Yêu Không Lối Thoát
=====================================
“Bùi Ninh Hinh, Dương Mai, các cô thật nhàm chán!” Nhan Nhã Tịnh không định lôi thôi với Dương Mai nữa, lạnh lùng liếc nhìn bọn họ rồi xoay người rời đi.
“Nhìn đi, chột dạ rồi! Tôi biết ngay cô ta không có thiệp mời!” Dương Mai trừng mắt với bảo vệ: “Anh còn ngây ra đó làm gì?! Còn không mau đuổi cô ta ra ngoài!”
“Chuyện này...”
Bảo vệ nhìn Dương Mai, lại nhìn Nhan Nhã Tịnh, đừng nói anh ta cảm thấy anh ta và Nhan Nhã Tịnh cùng chung số phận, chỉ nhìn gương mặt trong trẻo thoát tục này của Nhan Nhã Tịnh, anh ta đã không xuống tay được.
“Không đuổi cô ta ra ngoài đúng không? Được, tôi đi tìm quản lý của các anh! Tôi kêu quản lý của các anh đuổi cả anh ra ngoài!” Bùi Ninh Hinh chống hông, dáng vẻ như ả đàn bà đanh đá, cô ta nháy mắt với Rose ở đằng xa, Rose hiểu ý, trong nháy mắt đã mời quản lý bảo vệ vào.

Rose đã đánh tiếng với quản lý bảo vệ, quản lý bảo vệ nhận được lợi ích của Rose và Nhan Vũ Trúc, đương nhiên sẽ không chừa đường cho Nhan Nhã Tịnh.
Anh ta dẫn theo mấy bảo vệ, khí thế hực hực, anh ta từ trên cao liếc nhìn Nhan Nhã Tịnh: “Không có thiệp mời phải không? Không có thiệp mời thì cút ra ngoài cho tôi! Bữa tiệc sang trọng của chúng tôi không đón tiếp người lai lịch bất minh!”
“Quản lý, cô ta không chỉ là lai lịch bất minh, cô ta còn là trộm!” Dương Mai đứng ở bên cạnh quản lý bảo vệ, lập tức cất cao giọng, khiến mọi người xung quanh đều có thể nghe thấy lời cô ta nói.
“Dạo này cô ta giúp đỡ ở đoàn làm phim của chúng tôi, cô ta trộm đồ, chúng tôi đã bắt được mấy lần! Tối hôm nay, trên người mọi người đều mang theo không ít đồ, cô ta muốn ở đây mà muốn ra tay đấy!”
Nghe thấy lời của Dương Mai, trong ánh mắt của mọi người xung quanh nhìn Nhan Nhã Tịnh, đều tràn ngập sự khinh bỉ.
“Chúng ta sao có thể cùng tham gia bữa tiệc với một kẻ trộm, thật là hạ thấp giá trị!”
“Đúng thế, trong túi của tôi còn có đá quý, lát nữa tôi phải cẩn thận một chút, đừng để bị cô ta trộm mất!”
“Trong túi của tôi cũng có, tôi cũng phải chú ý hơn.
“Loại người không sạch sẽ như này thì nên đuổi ra ngoài!”
“Đúng, đuổi ra ngoài, chúng tôi đều yêu cầu đuổi cô ta ra ngoài, đuổi ra ngoài! Đuổi ra ngoài!”
...
Quản lý bảo vệ bước lên một bước, trong giọng nói tràn ngập sự uy hiếp: “Tôi cho cô một cơ hội cuối cùng! Cút ra ngoài! Nếu không, tôi bây giờ cho người ném kẻ trộm như cô ra ngoài!”.