Nhìn thấy bộ dạng như có bí mật lớn gì đó của Nhan An Bảo, Lưu Thiên Hàn hiếm thấy có hứng thú: “Thứ gì?”
Nhan An Bảo không có nói ngay, mà lấy ra chiếc điện thoại trẻ con của mình: “Ông cậu, ông cậu xem!”
Nhan An Bảo cho Lưu Thiên Hàn xem, là một bản ghi chép khám chữa bệnh.

Cậu bé lần trước đào tư liệu đen của Nhan Vũ Trúc, đã từng hack vào hệ thống của bệnh viện mà Nhan Vũ Trúc sảy thai, cậu bé lúc đó không có chú ý, về sau cậu bé mới phát hiện, thời gian sảy thai của Nhan Vũ Trúc là vào buổi tối ngày 8 tháng 6 của năm năm trước.

Tối đó Nhan Vũ Trúc không thể sinh bé con với ông cậu được.

Trên bản ghi chép khám chữa bệnh này có ghi thời gian, Lưu Thiên Hàn có thể nhìn thấy rõ, buổi tối hôm đó, Nhan Vũ Trúc ở bệnh viện tiếp nhận phẫu thuật gì đó.

Nhìn thấy bản ghi chép khám chữa bệnh này, mi tâm của Lưu Thiên Hàn không khỏi nhíu lại, không đợi anh lên tiếng thì Nhan An Bảo vội nói: “Ông cậu, người trong bản ghi chép khám chữa bệnh này chính là bà bác Nhan, không phải là người khác cùng họ cùng tên với bà ấy.


Khựng lại một chút, Nhan An Bảo lại vô cùng nghiêm túc nói: “Ông cậu, cháu nghe nói, buổi tối ngày 8 tháng sáu năm 2022, ông cậu và bà bác Nhan sinh em bé, cháu tra ở trên mạng, khi sảy thai là không thể sinh em bé, tối hôm đó ông cậu không thể sinh em bé với dì Nhan được.


Lưu Thiên Hàn không ngốc, chút kiến thức cơ bản này, anh vẫn biết.

Nếu nói, tối hôm đó Nhan Vũ Trúc thật sự sảy thai ở bệnh viện, vậy người phụ nữ giải thuốc cho anh lại là ai?!
Nhìn gương mặt gần như đúc ra từ một khuôn với anh của Nhan An Bảo, trong đầu của Lưu Thiên Hàn bỗng nảy ra một ý nghĩa rất khó tin.

Người phụ nữ tối hôm đó chắc không phải là Nhan Nhã Tịnh chứ?
Gần như ngay lập tức, Lưu Thiên Hàn lại phủ định suy nghĩ này, nếu người phụ nữ tối hôm đó là Nhan Nhã Tịnh, người phụ nữ hoan ái một đêm với Hách Trung Văn lại là ai?!
Hách Trung Văn đã làm giám định DNA với hai đứa trẻ, hai đứa trẻ chính là con của Hách Trung Văn, tối hôm đó, Nhan Nhã Tịnh là ở trong phòng của Hách Trung Văn.


“Chuyện này, ông cậu sẽ tra rõ.


Nói xong lời này thì Lưu Thiên Hàn gọi điện cho Nhạc Dũng.

“Điều tra, người phụ nữ ở trong phòng tôi 5 năm trước rốt cuộc là ai!”
Trên đường về chung cư nhỏ, hai đứa trẻ kêu đói, muốn ăn hamburger, Nhan Nhã Tịnh và chúng cùng nhau ăn hamburger, bây giờ không cần nấu cơm nữa.

Đêm đã khuya, Nhan Nhã Tịnh đã gọi điện cho Tô Thu Quỳnh, Tô Thu Quỳnh nói, tôi hôm nay cô ấy không về.

Nhan Nhã Tịnh rất buồn ngủ, cô muốn về phòng đi ngủ, nhưng Lưu Thiên Hàn bây giờ vẫn đang ở trong căn chung cư nhỏ, có anh ở đây, cô thật sự không ngủ được.

Nhìn thấy Lưu Thiên Hàn từ trong phòng của hai bé đi ra, Nhan Nhã Tịnh vội đi tới: “Cậu Lưu, chuyện tối hôm nay, cảm ơn anh, thời gian đã không còn sớm nữa, anh mau về nghỉ ngơi sớm đi.


Lời này của Nhan Nhã Tịnh nói rất uyển chuyển, nhưng rõ ràng là hạ lệnh đuổi khách với Lưu Thiên Hàn.

Cô cho rằng sau khi cô nói xong lời này, Lưu Thiên Hàn sẽ biết điều mà rời đi, ai ngờ Lưu Thiên Hàn lại không hề khách sáo mà ngồi trên sô pha ở phòng khách.

“Tôi đói rồi.


“Hả?!” Nhan Nhã Tịnh đần mặt, anh đói thì về nhà ăn cơm, liên quan gì tới cô!
Sau khi phản ứng lại, Nhan Nhã Tịnh cười khàn nói với anh: “Cậu Lưu, thật ngại quá, vì giúp tôi đón An Bảo và An Mỹ về, làm chậm trễ việc anh ăn tối.

Anh mau về ăn tối đi.

Tối nay thật là làm phiền anh rồi.

”.

Đam Mỹ Hay
“Tôi ăn cơm ở đây.

” Lưu Thiên Hàn vẫn dưng dửng ngồi trên sô pha, dáng vẻ đó, rõ ràng là muốn ở lì ở đây không đi rồi.

“Hả?”
Nhan Nhã Tịnh sững người, cô thật sự nghi ngờ tai mình có vấn đề.

Cậu Lưu ở trong cuộc video call còn kêu cô cút, dáng vẻ còn rất ghét cô cắt đứt chuyện tốt của anh, bây giờ sao lại ở lì ở chung cư của cô không chịu đi?
Lẽ nào, cậu Lưu đây là đói tới ngốc rồi?
Tính cách của Lưu Thiên Hàn thật ra rất quyết đoán, nhưng khí thế của Lưu Thiên Hàn quá mạnh, ở trước mặt anh, khí thế của cô yếu tới mức đáng thương, đầu óc còn thỉnh thoảng ngừng hoạt động.

Lúc này, cô cũng không nghĩ nhiều, chỉ là cảm thấy tối nay cậu Lưu quả thật đã giúp cô chuyện lớn, nếu anh cứ muốn ở đây ăn cơm, cô cũng không thể để anh đói hỏng bụng được.


Nhan Nhã Tịnh đi lục tủ lạnh, đồ hôm nay Tô Thu Quỳnh đi siêu thị mua đều vứt ở trên đường, đồ trong tủ lạnh còn ít tới đáng thương, chỉ có mấy cây cải, trứng gà với cả một vắt mì.

Cậu Lưu không thích ăn mì.

Nhan Nhã Tịnh đóng tủ lạnh lại: “Cậu Lưu, chỗ tôi chỉ có mì, anh hình như không thích ăn mì, hay là tôi giúp anh gọi đồ ăn ngoài nha.


Nói rồi, Nhan Nhã Tịnh mở app ra, muốn đặt đồ ăn ngoài cho Lưu Thiên Hàn.

Suy nghĩ một chút, cô vẫn nhìn anh và hỏi: “Cậu Lưu, anh muốn ăn gì?”
“Mì.


“Hả?”
Nhan Nhã Tịnh thật sự cảm thấy tinh thần của Lưu Thiên Hàn rất phân liệt, anh đã từng nói, anh không thích ăn mì, anh vậy mà còn muốn ăn mì.

Có điều, Nhan Nhã Tịnh rất nhanh đã hiểu được, cậu Lưu còn từng nói anh muốn ăn Cố Bắc Vinh, cuối cùng không phải cũng không ăn sao?
Trái tim của đàn ông, như kim đáy bể, không đoán được, cô cũng không cần thiết lãng phí sức để đoán.

Nếu anh đã muốn ăn mì, vậy cô đi nấu là được, dù sao nấu mì cho anh cô đâu có mất miếng thịt nào.

Động tác của Nhan Nhã Tịnh rất thuần thục, rất nhanh, một bát mì trắng nóng hôi hổi được bê tới trước mặt Lưu Thiên Hàn: “Cậu Lưu, mì nấu xong rồi.


“Ừ.


Lưu Thiên Hàn cầm đũa lên, từ từ ăn, động tác của anh trông rất nho nhã quý tộc, một bát mì bị anh ăn giống như đồ ăn riêng hàng đầu.

Thật ra, Nhan Nhã Tịnh còn có hơi lo lắng mì cô nấu sẽ bị Lưu Thiên Hàn chê, không ngờ anh ăn hết cả một bát mì to.

Thấy cái bát to sạch sẽ trước mặt Lưu Thiên Hàn, trong lòng Nhan Nhã Tịnh tự dưng nảy ra một cảm giác áy náy khó nói.


Tối nay cậu Lưu đã giúp cô việc lớn như vậy, cô lại để anh đói thành ra như này, sớm biết vậy trên đường chia cho anh một chiếc hamburger rồi.

Có điều, cậu Lưu bây giờ cũng ăn no rồi, anh chắc có thể về nhà rồi nhỉ?
Nhan Nhã Tịnh vừa muốn hạ lệnh đuổi khách lần nữa thì Lưu Thiên Hàn nhàn nhã mở miệng: “Giúp tôi thay thuốc.


Nhan Nhã Tịnh liếc nhìn sau lưng của Lưu Thiên Hàn, bây giờ trên người anh mặc vest, cô nhìn không ra tình trạng vết thương của anh hiện nay.

Cô là bác sĩ, quả thật nên giúp anh thay đổi, nhưng tối nay cô không muốn giúp anh thay thuốc.

Cô ở trước mặt anh rõ ràng yếu ớt, nhưng cô cũng có tính nóng nảy, anh ở trong cuộc gọi video call kêu cô cút, cô không thèm giúp anh thay thuốc đâu!
Bác sĩ trên đời này nhiều như vậy, việc giúp anh thay thuốc này, không cần cứ phải rơi vào đầu của cô.

Tuy cô thật sự khá lo lắng vết thương trên lưng của anh.

“Cậu Lưu, anh vẫn là tìm người khác giúp thay thuốc đi, anh đã kêu tôi cút rồi, tôi không thèm giúp anh thay thuốc đâu!”
Nhan Nhã Tịnh biết, cô nói xong lời này, chắc chắn sẽ chọc cho Lưu Thiên Hàn không vui, nhưng cô không thể không thừa nhận, biểu đạt ra sự bất mãn trong lòng, thật là quá đã!
Nghĩ đến giọng nói nũng nịu của người phụ nữ trong cuộc video call, lại dặn vài câu: “Đúng rồi cậu Lưu, vết thương trên lưng của anh khá nghiêm trọng, trước khi vết thương khỏi, anh vẫn là đừng nên vận động kịch liệt.


Tìm phụ nữ gì đó, anh lúc đó là đã, nhưng vết thương rách ra, người đau vẫn là anh.

.