Giấc mộng duy ái!
Hứa Dương thiết kế riêng cho cô!
Lúc này đây, đám người Cao Trúc, Trịnh Kiều đều rất ngạc nhiên mắt muốn rớt cả ra ngoài, nghe nói viên kim cương hồng hoàn mĩ nhất trên thế giới được một tỷ phú bí ẩn dùng giá trên trời 2640 nghìn tỷ mua đi ở hội đấu giá tại Pháp, tỷ phú bí ẩn kia, vậy mà tặng Giấc mộng duy ái cho Nhan Nhã Tịnh? Còn kêu nhà thiết kế nổi tiếng Hứa Dương tự tay thiết kế trang sức cho cô!
Hứa Dương này là thiên tài thiết kế tính tình lạnh lùng, chưa bao giờ nhận thiết kế riêng, thế mà đồng ý ngoại lệ vì Nhan Nhã Tịnh, bối cảnh của người đàn ông theo đuổi Nhan Nhã Tịnh lớn như thế nào nữa đây!.

harry potter fanfic
Vẻ mặt của đa số nhân viên công tác trong đoàn phim đều hơi vi diệu, vừa rồi Dương Mai còn cho rằng Nhan Nhã Tịnh thiếu tiền, trộm nhẫn kim cương của cô ta, Nhan Nhã Tịnh có thể đeo Giấc mộng duy ái giá 2640 nghìn tỷ, người có thể khiến cho thiên tài thiết kế cao quý hạ thấp địa vị của mình để thiết kế riêng, còn có thể trộm chiếc nhẫn kim cương giá trị chỉ tầm hơn 15 triệu chưa tới 30 triệu của cô ta sao! Đùa cái gì vậy!
Vừa rồi tất cả mọi người đứng về một phía, tin tưởng Nhan Nhã Tịnh là một người ham hư vinh, trộm nhẫn kim cương của Dương Mai, bây giờ tất cả mọi người bị Giấc mộng duy ái chói mù mắt, bắt đầu tin lời Nhan Nhã Tịnh nói vừa rồi.

Nhan Nhã Tịnh vừa mới nói, cô hoàn toàn không có thời gian làm việc đó, nhẫn kim cương ở trong túi của cô chưa chắc đã là do cô trộm, rất có thể là người khác đã bỏ nhẫn kim cương vào trong túi của cô, cố ý muốn hãm hại cô.

Giờ xem ra, khả năng Nhan Nhã Tịnh bị người hãm hại là thật.

Dương Mai chờ Nhan Nhã Tịnh bị xấu mặt, cô ta thế nào cũng không ngờ vậy mà có người tặng Nhan Nhã Tịnh quà quý giá như vậy, hơn nữa, còn là Hứa Dương nổi danh không ai không biết tự mình đưa tới.


Nghe tiếng bàn tán rõ ràng đã thiên hướng Nhan Nhã Tịnh của mọi người, Dương Mai tức giận đến méo mó mặt mày, bây giờ tất cả mọi người đều nói Nhan Nhã Tịnh không thể nào trộm nhẫn kim cương của cô ta, vậy chẳng phải ý là cô ta cố ý hãm hại Nhan Nhã Tịnh sao!
Dương Mai cô ta sao có thể làm ra chuyện mất mặt như vậy!
Dương Mai vừa hận vừa đố kị, cô ta hung hăng trừng Nhan Nhã Tịnh, ngay sau đó tầm mắt dừng lại ở Giấc mộng duy ái lấp lánh.

"Giấc mộng duy ái? Người trộm nhẫn của tôi sao có thể nhận được Giấc mộng duy ái thật chứ! Tôi thấy, Giấc mộng duy ái này là hàng giả cũng không chừng?"
Dương Mai cho rằng, sau khi cô ta nói xong mấy lời này, sẽ có rất nhiều người phụ họa cô ta, rồi cười nhạo Nhan Nhã Tịnh, nhưng ngoài ý muốn chính là, cô ta nói xong lời này, tất cả mọi người nhìn cô ta như nhìn kẻ điên.

"Mới đầu tôi còn đứng về phía Dương Mai, giờ xem ra, đầu óc tôi vừa rồi thiếu tỉnh táo! Một người ngay cả Giấc mộng duy ái cũng không phân biệt được thật giả như cô ta thật sự có thể làm ra chuyện hãm hại người khác!"
"Đúng thế! Hứa Dương là ai? Kim cương trên tay anh ta sao có thể là giả được!"
"Không có văn hóa không đáng sợ, đáng sợ chính là không văn hóa còn thích khoe mẽ! Người nào đó quả thật chính là đồ ngốc!"

Đồ ngốc!
Dương Mai bực tức méo mó cả mặt mũi, thế mà lại có người dám mắng cô ta là kẻ ngốc!
"Nhà sản xuất Tôn, tôi lấy ghi hình của camera giám sát tới rồi, cửa ngoài của chúng ta có thiết bị giám sát vừa vặn đối diện với cửa lớn phòng nghỉ ngơi, hôm nay ai vào phòng nghỉ chúng ta đều có thể điều tra ra.

Ngài yên tâm, chờ chúng tôi xem xong ghi hình là có thể trả lại trong sạch cho bác sĩ Nhan.


" Một nhân viên công tác vội vàng chạy từ bên ngoài vào, đứng cạnh Tôn Lệ nói.

"Được rồi, chuyện này cậu đi làm đi, đoàn phim của chúng ta sẽ không nhân nhượng kẻ trộm, cũng sẽ không oan uổng người vô tội!" Tôn Lệ gằn từng chữ dặn dò nhân viên công tác kia.

Nghe xong lời qua tiếng lại giữa Tôn Lệ và anh chàng kia, vẻ mặt Dương Mai càng thêm khó coi, cô ta nghĩ thế nào cũng không ngờ được rằng bên ngoài lại có camera có thể quay lại tình hình ở cửa phòng nghỉ, Nhan Nhã Tịnh thật sự không có ra vào phòng nghỉ, nếu xem camera theo dõi, tất cả mọi người sẽ biết Nhan Nhã Tịnh là bị người hãm hại!
"Không cần kiểm tra thiết bị giám sát! Chị Tôn, chị bất công, chị muốn giúp Nhan Nhã Tịnh giải vây đúng không, ai biết được mấy người có làm gì với ghi hình của camera chưa! Nhẫn của em tìm được trong túi của Nhan Nhã Tịnh, là cô ta trộm nhẫn của em, cô ta là kẻ trộm! Cô ta phải ra khỏi đoàn phim của chúng ta!" Dương Mai kích động lớn tiếng nói.

"Dương Mai, cô kích động như vậy làm gì?" Ánh mắt Nhan Nhã Tịnh lạnh lùng đảo qua mặt Dương Mai: "Sao thế, chột dạ? Sợ mọi người xem ghi hình xong sẽ biết tôi bị người khác hãm hại sao?"
"Cái gì mà bị người khác hãm hại chứ! Cô chính là kẻ trộm! Là cô không biết xấu hổ, ai thèm hãm hại cô!" Dương Mai thở phì phì la hét với Nhan Nhã Tịnh.

"Dương Mai, tôi có phải kẻ trộm hay không không phải mình cô nói là được! Tôi tin ghi hình của camera trả lại trong sạch cho tôi! Cái nồi này Nhan Nhã Tịnh tôi không đội nổi!"
Trong đoàn phim thật sự có rất nhiều người không quen nhìn sự ngang ngược hống hách của mấy người Dương Mai và Rose, thấy Nhan Nhã Tịnh nói Dương Mai á khẩu không trả lời được, không ít người thầm vỗ tay khen ngợi.


Tính cách diễn viên nữ số 2 của đoàn kịch Liễu Đào từ trước đến nay đều rất lạnh nhạt, không thích tham gia tranh chấp trong giới giải trí, nhưng hôm nay đám người Dương Mai thật sự quá đáng, cô ta có lạnh nhạt hơn nữa cũng nhìn tiếp được nữa.

Liễu Đào nhìn Nhan Nhã Tịnh một cái, nhịn không được lên tiếng: “Thật vậy, nếu không phải bác sĩ Nhan làm, chúng ta nên trả lại trong sạch cho bác sĩ Nhan!"
Liễu Đào nói vậy, rất nhiều người trong đoàn phim cũng nói thêm vào: "Đúng vậy, chúng ta nên cho bác sĩ Nhan cơ hội chứng minh trong sạch!"
Thấy giờ hầu hết mọi người đều đứng về phía Nhan Nhã Tịnh, Dương Mai tức muốn hộc máu.

Nét mặt Rose cũng rất khó coi, Nhan Vũ Trúc kêu cô ta làm khó dễ Nhan Nhã Tịnh, giờ cô ta không những không làm khó dễ Nhan Nhã Tịnh được mà còn khiến cô ta phải đứng nơi đầu sóng ngọn gió, chỉ sợ trở về Nhan Vũ Trúc sẽ rất trút giận lên cô ta.

Nhưng Rose là người biết nhìn mặt đoán ý mọi người, cô ta biết, tình hình như bây giờ, nếu cô ta cứ cắn chặt Nhan Nhã Tịnh không buông, liền có vẻ cô ta rất không biết hành xử, cô ta nghĩ một hồi, rốt cuộc vẫn kéo Dương Mai một cái, kêu cô ta tạm nhẫn nại.

Dương Mai không cam lòng trừng Nhan Nhã Tịnh một cái, tức giận ngồi lên ghế ở bên cạnh, hôm nay Nhan Nhã Tịnh khiến cô ta mất mặt như vậy, một ngày nào đó, cô ta sẽ đòi lại gấp trăm ngàn lần!
Hứa Dương thấy ồn ào này cuối cùng cũng kết thúc, anh ta thu hồi bản vẽ trước mặt: “Cô Nhan, Giấc mộng duy ái thật sự rất hợp với khí chất của cô, tôi quyết định thiết kế lại bộ trang sức một lần nữa cho phù hợp khí chất của cô.

"
"Không cần đâu anh Hứa, tôi không thể nhận món quà giá trị như vậy được.

" Nhan Nhã Tịnh không biết là ai kêu Hứa Dương tới, nhưng mặc kệ là ai, cô cũng sẽ không nhận món quà đắt như vậy.


"Cô Diệp, cô phải nhận, nếu cô không nhận tôi không có cách nào báo cáo kết quả công việc được hết.

" Vẻ mặt Hứa Dương khó xử: “Cô Nhan, nếu cô cố tình không nhận, sẽ hại tôi thất nghiệp đó!"
"Anh Hứa, phiền anh nói cho tôi biết ai kêu anh tới, tôi sẽ nói rõ với người đó, không làm liên luỵ tới anh đâu.

" Nhan Nhã Tịnh nói chân thành.

Nhan Nhã Tịnh không phải là kiểu ngốc bạch ngọt thích nằm mơ giữa ban ngày, cô chưa từng nghĩ sẽ dựa vào ai để một bước lên trời, cô chỉ muốn dựa vào cố gắng của bản thân, khiến cuộc sống ngày càng tốt.

"Chuyện này…"
Hứa Dương có hơi khó xử, sau khi rối rắm hồi lâu, anh ta vẫn nói với Nhan Nhã Tịnh: “Anh ta nói, anh ta là chồng của cô.

"
Chồng!
Nhan Nhã Tịnh giật mình, trong đầu không khỏi hiện ra khuôn mặt lạnh lùng cấm dục của Lưu Thiên Hàn.

Bây giờ cô thật sự cảm thấy Lưu Thiên Hàn bị tâm thần phân liệt, một mặt anh liếc mắt đưa tình với Nhan Vũ Trúc, mặt khác lại tặng cô món quà đắt tiền như vậy, anh đang muốn trái ôm phải ấp tận hưởng niềm thê thiếp thành đàn sao!.