“Thật hay giả vậy?” Trịnh Kiều liếc nhìn Nhan Nhã Tịnh, trong đôi mắt nâu không che giấu sự khinh thường: “Chị Rose, thật sự có người không xấu hổ, bị cậu Lưu một cước đạp xuống giường như vậy sao?”
“Tôi tận mắt nhìn thấy, còn có thể giả được sao!” Rose khinh thường liếc nhìn Nhan Nhã Tịnh: “Thật không biết tại sao loại người như này còn có thể đến đoàn làm phim của chúng ta, thật sự hạ thấp đẳng cấp tổng thể của đoàn làm phim chúng ta.


“Phải, chúng ta vậy mà làm việc ở cùng một đoàn làm phim với người không biết xấu hổ như vậy, thật là mất mặt!!!” Trong ánh mắt Dương Mai nhìn sang Nhan Nhã Tịnh cũng tràn ngập sự ghét bỏ: “Loại người vô sỉ không có nguyên tắc đó còn có mặt mũi mà sống trên đời, cũng thật là kỳ tích rồi, nếu tôi mất mặt như vậy, tôi sớm đã đâm đầu chết cho rồi.


Nghe thấy lời của Dương Mai, đoàn làm phim không ít người đều không kìm được mà phá lên cười.

Đoàn làm phim chính là một cái sân danh lợi cỡ nhỏ, nâng cao đạp thấp, loại chuyện này rất là bình thường.

Nhan Nhã Tịnh biết sự tàn khốc của thế giới này, cũng biết, con người sống trên đời, chưa chắc đen chính là đen, trắng chính là trắng, nhưng cho dù như vậy, cô vẫn không muốn tự dưng bị hắt một chậu nước bẩn như vậy.

Dương Mai nóng lòng muốn lấy lòng Nhan Vũ Trúc, thấy Tôn Lệ đi tới bên này, cô ta vội vàng lon ton chạy đến bên cạnh Tôn Lệ.


“Chị Tôn, có chuyện chị nhất định không biết nhỉ?”
“Chuyện gì?” Tôn Lệ nhìn Dương Mai hỏi với vẻ nghi hoặc, Tôn Lệ khoảng 30 tuổi, nữ cường nhân tác phong dứt khoát điển hình, cô ta thật sự không nhìn trúng bộ dạng giả vờ xum xoe này của Dương Mai.

“Chị Tôn, cố vấn y học tên Nhan gì đó kia, chị biết cô ta từng làm gì không?” Dương Mai liếc nhìn Nhan Nhã Tịnh, đè thấp giọng nói với Tôn Lệ: “Chị Tôn, em nói cho chị biết, cô ta không biết tự lượng sức mình muốn đào góc tường của chị Vũ Trúc, đáng tiếc cậu Lưu người ta không nhìn trúng cô ta, cậu Lưu một cước đạp cô ta xuống giường!”
Dương Mai bày ra dáng vẻ cố tình đè thấp giọng, nhưng thật ra giọng nói của cô ta, mọi người nghe rất rõ, nghe thấy lời của Dương Mai, ánh mắt của mọi người nhìn sang Nhan Nhã Tịnh càng thêm phức tạp.

Giọng nói của Dương Mai vẫn tiếp tục: “Chị Tôn, em luôn cảm thấy đoàn làm phim của chúng ta khá hài hòa, nhưng bây giờ, loại người này được tuyển đến đoàn làm phim của chúng ta, em sợ sẽ một hạt gạo ôi, hỏng cả nồi cháo!”
Dương Mai bây giờ đã quá đáng tới mức chỉ đích danh họ, có điều Nhan Nhã Tịnh không có lập tức biện bạch cho mình, cô muốn nghe xem Tôn Lệ nói như nào.

Nếu người tuyển cô đến đây cũng chỉ dựa vào lời phiến diện của người khác thì nhận định cô là một người không đàng hoàng, muốn đuổi cô, loại đoàn làm phim này, cho dù thù lao có hậu hĩnh, cô thật sự không cần thiết ở lại.

Nghe thấy lời của Dương Mai, sắc mặt của Tôn Lệ không khỏi có hơi khó coi.

Thấy bộ dạng này của Tôn Lệ, Dương Mai đắc ý nháy mắt với Rose.


Chị Tôn rõ ràng là không vui rồi, cô ta chắc là định đuổi Nhan Nhã Tịnh rồi!
“Dương Mai, bác sĩ Nhan là do tôi mời đến.

” Tôn Lệ hơi khựng lại: “Tôi tin nhân phẩm của bác sĩ Nhan.

Không bằng không chứng hắt nước bẩn lên người bác sĩ Nhan, Dương Mai, cô đây là lan truyền tin thất thiệt!”
Nhan Nhã Tịnh không ngờ Tôn Lệ sẽ nói chuyện giúp cô, trong lòng không khỏi mềm ra.

Xã hội này quả thật càng ngày càng có nhiều người thay đổi trở nên càng lạnh lùng hơn, mất cảm giác, nhưng lại có người có thể vô tình mang lại sự ấm áp cho bạn.

Lời này của Tôn Lệ đã khiến trong lòng Nhan Nhã Tịnh rất ấm áp.

Dương Mai hiển nhiên cũng không ngờ Tôn Lệ sẽ giúp Nhan Nhã Tịnh, sắc mặt của cô ta không khỏi có chút khó coi.


Dương Mai là người sĩ diện, cô ta đương nhiên không cam tâm Tôn Lệ ở trước mặt mọi người làm cô ta mất mặt.

Cô ta hằn học liếc nhìn Nhan Nhã Tịnh, định cứu vãn ít thể diện cho mình.

“Chị Tôn, em không có lan truyền tin thất thiệt! Nhan Nhã Tịnh quả thật là bị cậu Lưu đạp xuống giường, chị Rose cũng nhìn thấy, không tin chị hỏi chị Rose!”
Chỗ dựa của Rose là Nhan Vũ Trúc, chỗ dựa của Nhan Vũ Trúc là Lưu Thiên Hàn, trong lòng Dương Mai rất rõ, Tôn Lệ có thể làm cô ta mất mặt, nhưng không thể làm Nhan Vũ Trúc mất mặt!
Trịnh Kiều cũng ở bên phù họa: “Đúng vậy chị Tôn, lời này là chị Rose nói, chị Rose là người quản lý của chị Vũ Trúc, chị ấy không thể nói dối!”
Rose thấy chủ đề này đã ném lên người cô ta, cô ta vội vàng cười nói với Tôn Lệ: “Chị Tôn, lời này quả thật là tôi nói, tôi nhìn rất rõ ràng, cậu Lưu một cước đạp Nhan Nhã Tịnh từ trên giường xuống! Tôi nói lời này thật ra cũng không có ý gì khác, mọi người đều biết, cậu Lưu và Vũ Trúc của chúng tôi ở bên nhau, chuyện này Nhan Nhã Tịnh làm không đúng, tôi chỉ là hy vọng cô ta sau này đừng muốn đào góc tường của Vũ Trúc của chúng tôi nữa, tuy góc tường này cô ta muốn đào cũng không đào được!”
Lông mày của Tôn Lệ nhíu chặt, cô ta biết, Rose đây là lấy Nhan Vũ Trúc và Lưu Thiên Hàn ra đè cô ta, đáng tiếc rồi, Tôn Lệ cô ta không ăn chiêu này.

Cô ta từng xem đoạn video Nhan Nhã Tịnh bị người khác hãm hại ở bệnh viện, Nhan Nhã Tịnh với vẻ mặt quật cường, ánh mắt trong trẻo, không giống là người sẽ làm ra loại chuyện không biết xấu hổ như vậy.

Ánh mắt nhìn người của Tôn Lệ rất sắc bén, cô ta cảm thấy Nhan Nhã Tịnh so với mấy người Rose, Dương Mai, Trịnh Kiều, Nhan Vũ Trúc đều sạch sẽ hơn, cô ta sẽ không vì mấy câu của người khác mà phán tử hình cho cô.

Ánh mắt của Tôn Lệ từ từ dừng ở trên mặt Nhan Nhã Tịnh: “Bác sĩ Nhan, tôi sẽ không tin lời nói phiến diện của người khác, chuyện này tôi muốn nghe cô nói như nào.



Nhan Nhã Tịnh vốn là vô tội, Tôn Lệ bây giờ cho cô cơ hội giải thích, cô đương nhiên sẽ không bỏ lỡ.

Cô đứng dậy, ánh mắt sắc lạnh quét qua người của Rose: “Rose, cô nói tôi bị cậu Lưu đạp từ trên giường xuống có phải không? Ừm, nếu tôi thật sự từng bị anh ta đạp, chuyện này cậu Lưu chắc rõ hơn cô, tôi vừa hay có số điện thoại của cậu Lưu, không bằng chúng ta bây giờ tìm cậu Lưu làm bằng chứng, xem thử anh ta rốt cuộc có đạp tôi từ trên giường xuống hay không?”
Nói xong, Nhan Nhã Tịnh rút điện thoại, tư thế là muốn mở khóa.

Nhan Nhã Tịnh thật ra không có số điện thoại của Lưu Thiên Hàn, cô làm như vậy, chẳng qua chỉ là muốn dọa Rose, quả thật, khi nhìn thấy Nhan Nhã Tịnh muốn ấn gọi, sắc mặt của Rose lập tức thay đổi.

Rose bây giờ vẫn không quên được cảm giác đau đớn khi bị cà phê vừa phê xong hắt vào da ở trong quán cà phê ngày hôm đó, đau đớn đó, cô ta không muốn chịu một lần nữa!
Vừa rồi, cô ta chẳng qua chỉ là ỷ vào địa vị của Nhan Vũ Trúc ở đoàn làm phim, nói mấy câu sướng mồm, làm khó Nhan Nhã Tịnh một chút, tốt nhất đuổi cô ra khỏi đoàn làm phim, cô ta thế nào cũng không ngờ, Nhan Nhã Tịnh không ra bài theo lẽ thường, vậy mà dám tìm Lưu Thiên Hàn đối chất!
Lưu Thiên Hàn đối với Nhan Nhã Tịnh rất không bình thường, nếu thật sự đối chất, cô ta sẽ không có trái ngọt để ăn!
Rose trong lòng chột dạ, cô ta không khách sáo mà gào lên với Nhan Nhã Tịnh: “Nhan Nhã Tịnh, cậu Lưu ngày bận trăm công nghìn việc, đâu có rảnh tiếp cô! Cô đừng không biết xấu hổ, nhân cơ hội lại muốn câu dẫn cậu Lưu!”
“Tôi nói rồi, tôi có từng câu dẫn cậu Lưu hay không, cậu Lưu chắc rõ hơn cô!”
Thấy Nhan Nhã Tịnh thật sự muốn gọi điện thoại, Rose vội vàng lao tới cướp điện thoại của Nhan Nhã Tịnh, mọi người đều không phải kẻ ngốc, nhìn thấy bộ dạng này của Rose, đương nhiên biết rõ rốt cuộc ai đúng ai sai, chỉ là ngại mặt mũi của Nhan Vũ Trúc, mọi người không dám lên tiếng.

“Được rồi!” Tôn Lệ thật sự là nhìn không quen dáng vẻ cậy thế hiếp người này của Rose, cô ta kéo cổ tay của Rose, liếc nhìn người đàn ông vô cùng đẹp trai cách đó không xa: “Không phải muốn tìm cậu Lưu làm chứng hay sao? Cậu Lưu đến rồi, cô còn không mau đi hỏi?!”.