Nhan Nhã Tịnh bị dọa ngay cả thở mạnh cũng không dám, tim đập thình thịch gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Có điều, trong lòng Nhan Nhã Tịnh biết rõ, Lưu Thiên Hàn tự dưng đối với cô như vậy, không phải là vì anh thật sự có ý với cô, mà là đang tức giận cô vừa rồi nói anh thích Cao Bắc Vinh.

Dù sao, không phải người đàn ông nào cũng nguyện ý thừa nhận mình thích đàn ông.

Nhan Nhã Tịnh là một người thức thời, cô ngồi cứng đờ trên người Lưu Thiên Hàn, không dám động loạn: “Cậu Lưu, anh mau buông tôi ra! Anh không cần chứng minh gì với tôi cả, sau này tôi cũng không dám nói anh thích Cao Bắc Vinh nữa! Anh yên tâm, tôi sẽ giúp anh giữ bí mật, tôi sẽ không nói cho bất kỳ ai!”
Trong lòng Lưu Thiên Hàn tràn ngập cảm giác thất bại nặng nề, anh ta cũng đã biểu hiện rõ ràng như vậy rồi, cô vẫn cho rằng anh thích Cao Bắc Vinh?!
“Nhan Nhã Tịnh, tôi quả thật có một bí mật.

” Ánh mắt của Lưu Thiên Hàn nóng rực nhìn Nhan Nhã Tịnh, nói từng câu từng chữ.

Bí mật của cậu Lưu…
Nhan Nhã Tịnh chạm vào mắt của Lưu Thiên Hàn, ánh mắt của anh thật sự rất sâu, gần như muốn hút cô vào trong.

Cô là khá tò mò về bí mật của cậu Lưu, nhưng trong lòng cô cũng biết rõ, tò mò hại chết mèo, biết quá nhiều bí mật là không sống lâu được, cho nên cô quả quyết chọn không đào sâu bí mật của cậu Lưu.

Nhan Nhã Tịnh cười khan một tiếng: “Cậu Lưu, mỗi một người đều có bí mật, bí mật của anh vẫn là tự mình giữ lấy đi, tôi không dám nghe.



Nói xong, Nhan Nhã Tịnh thử nhảy xuống khỏi chân của Lưu Thiên Hàn, nhưng chỗ đó của anh càng lúc càng nóng, càng lúc càng cứng, cứ tiếp tục như vậy, thật sự là sẽ ngâm nòi nổ.

Cô sẽ không làm chuyện có lỗi với Hách béo.

Nhan Nhã Tịnh vừa nhảy xuống thì bị Lưu Thiên Hàn túm cổ tay kéo vào trong lòng, ánh mắt của anh giống như dính vào gương mặt nhỏ của cô, nhiệt độ nóng bỏng đó, gần như muốn thiêu đốt làn da của cô.

Giống như trôi qua một thế kỷ dài đằng đẵng, Lưu Thiên Hàn mới từ từ mở miệng, giọng nói của anh mang theo sự quyến rũ, cực kỳ dễ nghe, khiến Nhan Nhã Tịnh không nhịn được mà nghĩ tới một câu rất hay.

Giọng nói của anh có thể khiến lỗ tai mang thai.

Anh bây giờ dùng loại giọng nói có thể khiến lỗ tai mang thai này nói với cô: “Nhan Nhã Tịnh, tôi đang theo đuổi em.


Nhan Nhã Tịnh sửng sốt tới mức con ngươi suýt nữa rớt ra ngoài, cậu Lưu đang theo đuổi cô sao? Đang kể chuyện cười quốc tế gì vậy?
Nhan Nhã Tịnh còn chưa hoàn hồn từ trong sự sửng sốt, cô lại nghe thấy Lưu Thiên Hàn dùng loại giọng nói quyến rũ lòng người đó nói: “Nhan Nhã Tịnh, tôi không có ý gì với Cao Bắc Vinh, người khiến tôi có ý tứ, là em.


Miệng của Nhan Nhã Tịnh không theo khống chế mà há ra, cậu Lưu, đây là đang tỏ tình với cô sao?
Nhan Nhã Tịnh xinh đẹp, từ nhỏ đến lớn, các nam sinh từng tỏ tình với cô, cô đếm cũng không đếm nổi, quen rồi thành tự nhiên, những nam sinh đó tỏ tình với cô, trong lòng cô không có một chút dao động, nhưng lúc này, cô căng thẳng đến mức không kìm được nhịp tim của mình.

Đại não của Nhan Nhã Tịnh nhanh chóng vận chuyển, lẽ nào người cậu Lưu thích thật sự không phải Cao Bắc Vinh, mà là cô sao?
Nhưng cũng nói không thông, nếu cậu Lưu thích cô, tại sao còn muốn ly hôn với cô?! Lẽ nào sau khi ly hôn, cậu Lưu mới biết vợ của anh là cô?
Nhan Nhã Tịnh nghĩ, nếu cô không có đồng ý với Hách Trung Văn, Lưu Thiên Hàn nói anh đang theo đuổi cô, cô nhất định sẽ sướng phát điên, nhưng vấn đề là cô bây giờ là bạn gái của Hách Trung Văn.

Cho dù không yêu Hách Trung Văn, cũng không nhẫn tâm tổn thương.

Huống chi, hai đứa trẻ muốn ba, cũng muốn mẹ, cô nên cho hai con một gia đình hoàn chỉnh.

“Cậu Lưu, đừng nói đùa nữa, đùa như vậy, không vui một chút nào.


” Nhan Nhã Tịnh muốn chui ra khỏi lòng Lưu Thiên Hàn, cô vừa giãy giụa, cơ thể lại càng dán sát vào lồng ngực của Lưu Thiên Hàn hơn.

“Nhan Nhã Tịnh, tôi sẽ chứng minh với em, tôi không nói đùa.


Nói rồi, Lưu Thiên Hàn bỗng cúi mặt, hôn lên môi của Nhan Nhã Tịnh.

Tối nay, Lưu Thiên Hàn hôn cô quá nhiều lần, cô không thể tiếp tục giấu Hách béo đi gần gũi với người đàn ông khác, cho dù người đàn ông đó là chồng cũ của cô.

“Cậu Lưu, anh buông tôi ra!”
Cả người Nhan Nhã Tịnh mềm nhũn, nhưng cô vẫn dùng hết sức đẩy Lưu Thiên Hàn ra: “Cậu Lưu, mặc kệ anh có phải nói đùa với tôi hay không, xin anh sau này đừng động tay động chân với tôi nữa.

Tôi bây giờ là bạn gái của Hách béo, tôi thích Hách béo, tôi không thể làm chuyện có lỗi với anh ấy.

Cậu Lưu, tôi biết tôi nợ anh 3 tỷ, nhưng tôi chưa từng nghĩ, muốn dùng thân thể trả nợ, cậu Lưu, xin tự trọng!”
Nhan Nhã Tịnh xách hộp thuốc, rảo bước đi ra phía ngoài phòng của Lưu Thiên Hàn, ừm, người như cậu Lưu không thể thật sự thích cô, anh nhất định là cảm thấy cô nợ anh tiền thì có thể làm mọi thứ với cô, cô nhất định phải nhanh chóng gom đủ tiền, trả cho anh!
Khi Nhan Nhã Tịnh xuống lầu, Cao Bắc Vinh vừa hay đang nói chuyện điện thoại, cô không có thói quen nghe trộm người khác nói chuyện điện thoại, nhưng giọng của Cao Bắc Vinh quá lớn, cô muốn không nghe cũng khó.

Chắc là Nhạc Dũng gọi điện cho Cao Bắc Vinh, Cao Bắc Vinh cầm điện thoại, tự dưng nhảy bật lên: “Cái gì?! Cậu nói chuyện ở bệnh viện hôm nay là Nhan Vũ Trúc cho người làm sao?!”
Nhan Vũ Trúc…
Nhan Nhã Tịnh cảm thấy cuộc điện thoại này của Cao Bắc Vinh giống như có chút cơ mật, nếu anh ta biết cô nghe được thì sẽ rất ngại ngùng, cô suy nghĩ một lát, vẫn là nấp ở góc cua ở lầu hai.

“Nhan Vũ Trúc, Nhan Vũ Trúc…” Cao Bắc Vinh nghiến răng nghiến lợi nói mấy lần cái tên Nhan Vũ Trúc: “Cô ta thật là âm hồn bất tán! Đệch, tôi ngược lại là nhìn không ra, người phụ nữ Nhan Vũ Trúc ác như vậy, không những muốn hủy hoại tiền đồ của chị dâu Cửu, còn muốn hủy mặt của cô ấy! Phía cục cảnh sát cũng tra ra rồi sao? Ừm, tôi hỏi thử Lưu Thiên Hàn trước, lần này muốn chỉnh Nhan Vũ Trúc như nào!”

Có thể là sợ phá đúng lúc Lưu Thiên Hàn và Nhan Nhã Tịnh anh anh em em mà bị đánh, Cao Bắc Vinh không đi lên lầu, mà gọi điện cho Lưu Thiên Hàn.

Trong giọng nói của Cao Bắc Vinh mang theo sự tức giận rõ ràng: “Lưu Thiên Hàn, chuyện ở bệnh viện ngày hôm nay là Nhan Vũ Trúc thiết kế, ngay cả người đàn ông tát axit cậu cũng là cô ta mua chuộc! Lưu Thiên Hàn, Nhan Vũ Trúc lần này quả thật quá đáng quá rồi, chúng ta cũng nên dạy cho cô ta bài học rồi!”
Lồng ngực của Nhan Nhã Tịnh đập thịch thịch, cậu Lưu sẽ đồng ý để Cao Bắc Vinh dạy dỗ Nhan Vũ Trúc chứ?
“Cái gì?! Đè chuyện này xuống, không để cảnh sát truy cứu trách nhiệm của Nhan Vũ Trúc sao?!” Cao Bắc Vinh tức đến nỗi suýt ói máu: “Lưu Thiên Hàn, người Nhan Vũ Trúc muốn hại là chị dâu Cửu, cậu vì người phụ nữ… độc phụ như Nhan Vũ Trúc, cậu ngay cả vợ của mình cũng không quan tâm có phải không?!”
Cao Bắc Vinh lại mắng mấy câu thì tức tối cúp máy.

Trái tim của Nhan Nhã Tịnh dần lạnh toát, cậu Lưu nói cái gì mà anh muốn theo đuổi cô, có hứng thú với cô, quả thật là đang chọc cô.

Nếu anh thật sự để ý cô, Nhan Vũ Trúc hại cô như vậy, anh sao có thể dung túng như vậy!
Kết lại, ở trong lòng của cậu Lưu, vẫn là Nhan Vũ Trúc quan trọng hơn cô.

Có điều, điều này cũng chả sao cả, dù sao, cô cũng không dám vọng tưởng cậu Lưu sẽ đối với cô khác biệt.

Nhan Nhã Tịnh đang muốn lặng lẽ rời đi, điện thoại của cô đột nhiên đổ chuông, là một tin tức do số lạ gửi tới, khi đọc rõ tin nhắn này, Nhan Nhã Tịnh sửng sốt tới mức tưởng mình bị hoa mắt, cô dụi mạnh mắt mới dám tin nội dung của tin nhắn này.

.