Chương 1742

“Tôi cũng yêu cầu hủy tư cách tham dự cuộc thi của Cao Chí Minh, không chỉ vậy, tôi còn hy vọng anh ta có thể xin lỗi Lê Mặc! ” Phí Nam Châu nói: “Còn có, xin lỗi Liễu Đào! “

Vừa rồi khi Cao Chí Minh nhắc đến Liễu Đào thì trong lời nói tràn đầy sự phù phiếm, cho dù là cô đã không còn nữa, đã không còn nghe thấy được những âm thanh này, nhưng anh cũng không cho phép bất cứ kẻ nào dùng giọng điệu như vậy khi nhắc đến côi “Tôi cũng yêu cầu hủy tư cách dự thi của Cao Chí Minh, đồng thời anh ta phải xin lỗi tất cả mọi người! ” Ông Hans và Daniel cũng phụ họa nói.

Nghe lời nói của các vị giám khảo dưới khán đài, Cao Chí Minh biết hôm nay cho dù anh có làm thế nào đi chăng nữa thì cũng không cách nào lật người được nữa rÖI.

Nhưng xin lỗi Lê Mặc thì anh ta thật sự không làm được!

Ở trước mặt Lê Mặc, anh vẫn luôn là bộ dáng cao cao tại thượng, anh làm sao có thể xin lỗi con kiến mà mình giãm dưới chân được chứ “Cao Chí Minh, xin lỗi tôi! Xin lỗi Liễu Đào!

” Lê Mặc bước lên trước một bước, khuôn mặt đẹp trai sáng sủa của anh giống như hiện lên những con dao sắc bén: “Anh càng phải xin lỗi bố mẹ tôi! Anh nói đi, bố mẹ tôi rốt cuộc làm sao mà chết?! Tro cốt của bọn họ rốt cuộc bị anh giấu ở đâu?! “

‘Lê Mặc, anh đang ăn nói lung tung cái gì vậy! Bố mẹ anh làm sao mà chết thì sao tôi biết được chứt “

Cao Chí Minh nghiến răng hét lớn: “Anh vu oan tôi ăn cắp ý tưởng, còn vu oan tôi giết hại bố mẹ anh, Lê Mặc, con người anh sao lại bẩn thỉu như vậy! “

“Bẩn thỉu?! Cao Chí Minh, người bẩn thỉu thật sự là anh và Cung Tư Mỹ! Hai người các người có dám thề với trời rằng nhiều thiết kế mà Cung Đình cho ra mắt đều là do anh thiết kế?! Uống máu của tôi, chiếm lấy tác phẩm của tôi, loại mùi vị này ra sao vậy? “

Lê Mặc quay mạnh mặt qua, nhìn chằm chằm Cung Tư Mỹ không dời mắt, lạnh giọng chất vấn: “Gô Cung, loại mùi vị này ra sao?I “

Vừa nấy việc Cao Chí Minh ăn cắp được xác định, sắc mặt của Cung Tư Mỹ vốn dĩ đã rất khó coi rồi, hiện tại lại bị Lê Mặc chất vấn như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn như tình đầu của cô ta lại càng biến thành màu gan heo.

Ánh mắt bất mãn của bà nội Lưu cũng rơi trên mặt Cung Tư Mỹ, trong đôi mắt nhìn cô ta của bà mang theo sự dò xét rõ ràng, giọng nói cũng không tự chủ mà cao lên một chút.

Tiểu Mỹ, cậu ta nói đều là thật sao? Các cháu thật sự đã chiếm tác phẩm của cậu †a, lại còn làm hại đến bố mẹ của cậu ta sao?! “

“Cháu không có! ” Cung Tư Mỹ ra sức lắc đầu: ‘Bà nội, cháu không biết! Cháu thật sự không biết gì hết! “

Cung Tư Mỹ hối hận rồi, vừa rồi bà nội Lưu muốn rời đi cô không nên giữ bà lại. Nhưng trên đời này không có thuốc hối hận, cho dù cô ta có hối hận thế nào đi chăng nữa thì hiện tại đều đã muộn rồi.

Điều duy nhất mà cô ta có thể làm đó là triệt để vứt bỏ Cao Chí Minh sang một bên, để một mình anh ta gánh tất cả tội danh bẩn thỉu!

Cung Tư Mỹ vừa dứt lời thì giọng nói nghiêm khắc của bà nội Lưu lại vang lên trong không trung: “Tiểu Mỹ, cháu có dám nói, cháu thật sự không biết gì về việc Cao Chí Minh hãm hại Lê Mặc?! “

Mặt Cung Tư Mỹ càng lúc càng đỏ, bây giờ người duy nhất ở Lưu gia ủng hộ cô ta chính là bà nội Lưu, nếu đến cả bà cũng không ưa cô ta nữa, chắc chắn những ngày tháng sau này của cô ta, sẽ rất khó sống.

Hơn nữa, ngày mốt là hôn lễ của cô ta và Lưu Thiên Hàn, mấy ngày này nhất định không thể xảy ra bất kì chuyện gì ngoài ý muốn!

Cô ta nghiến chặt răng, cố gắng che giấu sự oán hận trên mặt, bày ra bộ dáng đáng thương, giọng đầy ủy khuất mà nói: “Bà nội, bà thực sự hiểu lầm con rồi, con thật không ngờ Cao Chí Minh lại ăn cắp ý tưởng, cũng không nghĩ tới hôm nay anh ta sẽ hãm hại Lê Mặc!”