CHƯƠNG 13

“Hừ!” Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ đồng thời quay mặt sang bên khác, không thèm để ý Hách Trung Văn.

“Các con…” Bị khinh bỉ một cách trắng trợn khiến tâm hồn mong manh yếu đuối của Hách Trung Văn hơi đau đớn, nhưng trước giờ anh ta vẫn luôn là kẻ mặt dày, khuôn mặt tuấn tú bất cần đời chẳng mấy chốc lại nở nụ cười rạng rỡ.

“Các con, ngay cả khi ba không ở bên mẹ các con thì ba hứa là ba cũng sẽ đối xử tốt với mấy mẹ con mà!”

“Hừ!”

Lần này Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ càng hất cằm lên cao hơn. Nhan An Mỹ kiêu ngạo liếc mắt đáp lại: “Cái gì cơ, thế là không coi trọng mẹ tôi chứ gì? Tôi nói cho chú biết nhé, mẹ tôi người gặp người thích, hoa gặp hoa nở. Đàn ông theo đuổi mẹ tôi có thể nối thành ba vòng quanh Trái Đất đấy. Mẹ tôi còn không thèm chú đâu!”

Hách Trung Văn xơ xác như cây con giữa trời đông giá rét. Các con à, có thể đừng biểu hiện thái độ ghét bỏ ba rõ ràng đến thế không?

Cảm giác bị chính con của mình ghét bỏ thật sự không dễ chịu gì. Hách Trung Văn thầm động viên bản thân, cho dù bị cả thế giới chán ghét thì anh ta cũng sẽ không từ bỏ tình yêu thầm kín hơn mười năm qua của mình.

Trong lòng anh ta từ đầu đến cuối chỉ có cô gái mặc váy công chúa mà lại ra được khí chất của chị đại là Nhan Nhã Tịnh mà thôi.

Hách béo, sau này tôi sẽ bảo vệ cậu.

Nghĩ đến khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy tinh thần của Nhan Nhã Tịnh, trên khuôn mặt đẹp trai bất cần đời của Hách Trung Văn lại đầy vẻ nghiêm túc và thâm tình. Chị đại, khi còn bé tôi luôn nấp sau lưng em, sau này tôi sẽ bảo vệ em.

Chị đại, tôi sẽ tìm được em.

Nhan Nhã Tịnh đi siêu thị mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, định buổi tối sẽ làm món gì đó ngon lành cho hai đứa nhỏ.

Cô vừa bước vào khu phố thì đã thấy một chiếc Lamborghini màu đen dừng lại bên cạnh mình.

Cửa xe từ từ mở ra, Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ nhảy ra khỏi xe, nhào vào trong vòng tay Nhan Nhã Tịnh: “Mẹ, mẹ!”

Bàn tay to lớn trên vô lăng của Lưu Thiên Hàn hơi siết chặt, mẹ của hai đứa nhỏ này hóa ra là cô ấy!

Trong lòng anh không hiểu vì sao lại thấy hơi khó chịu.

Nhìn thấy Nhan Nhã Tịnh, kính râm của Hách Trung Văn liền rơi đánh “bộp” xuống xe. Sau khi kịp phản ứng, anh ta liền lao ra khỏi chiếc xe thể thao như một cơn gió lốc, ôm chặt lấy Nhan Nhã Tịnh và hai đứa nhỏ vào lòng.

Nhan An Mỹ chớp mắt hỏi ý Nhan An Bảo, ba không muốn chịu trách nhiệm với mẹ mà tại sao lại đột nhiên ôm mẹ?

Nhan An Bảo cố gắng bình tĩnh lắc đầu. Đúng là cậu khá thông minh, nhưng tâm tư của người ba này quá quái dị khiến cậu không thể đoán ra nổi.

Nhan Nhã Tịnh bị ôm không thể giải thích được cũng sửng sốt cả người, nhất là khi nhìn thấy khuôn mặt Hách Trung Văn có bảy tám phần giống với Nhan An Bảo thì miệng cô đã há rộng đến mức có thể nhét vừa một quả trứng.