Hách Trung Văn đứng ngơ ngác tại chỗ, môi mấp máy, một lúc lâu mới tìm lại được giọng nói của mình.
Trong mắt anh ta ngập tràn buồn bã, nhưng anh ta vẫn cầm cự, cố gắng nở nụ cười.
Anh ta giả bộ hỏi Nhan Nhã Tịnh bằng giọng điệu nhẹ nhàng: “Chị đại, em đang nói đùa với tôi đúng không? Chị đại, trò đùa này của em chẳng vui chút nào hết.”
“Hách béo, tôi không hề đùa với cậu.”
Vẻ áy náy dâng đầy trong mắt Nhan Nhã Tịnh, cô không đành lòng nhìn vào mắt Hách Trung Văn nên cúi đầu: “Hách béo, tôi thật sự đã thử mở lòng với cậu, nhưng tôi phát hiện mình không làm được.”
“Hách béo, xin lỗi.

Chúng ta vẫn là anh em tốt của nhau thôi.

Dù chúng ta không thể ở bên nhau, nhưng cậu vẫn sẽ là ba của An Bảo và An Mỹ.

Cậu có thể tới thăm chúng bất cứ lúc nào, tôi sẽ không ngăn cản cậu thực hiện quyền lợi làm ba của mình.”
“Chị đại, tôi không muốn làm anh em tốt với em.

Tôi muốn làm người đàn ông của em!”
Hách Trung Văn kích động gào lên, ý thức được mình đã quát lớn với Nhan Nhã Tịnh, anh ta vội đè thấp giọng: “Chị đại, rốt cuộc tôi không làm tốt chỗ nào? Em không thích điều gì thì thôi có thể sửa!”
“Chị đại, tôi bằng lòng thay đổi thành dáng vẻ em thích, em không thể cho tôi một cơ hội được sao?”
Hách Trung Văn đã hạ mình thấp như vậy, nỗi áy náy trong lòng Nhan Nhã Tịnh càng nhiều hơn.

Cô cực kỳ hối hận vì trước kia đã đồng ý thử đón nhận anh ta.

Nếu ban đầu cô không cho anh ta hy vọng thì Hách béo cũng không buồn bã đến mức này.
“Hách béo, xin lỗi, không phải cậu không tốt, mà là tôi không tốt.


Tôi đã làm anh em tốt với bao nhiêu năm như vậy.

Tôi thật sự không quen với việc trở thành người yêu của cậu.”
Nhan Nhã Tịnh im lặng một lát, sau đó nói: “Hách béo, thà cậu tìm người con gái thật lòng yêu mình, còn hơn cứ lãng phí thời gian với tôi.

Sau này, dù cậu ở cùng với ai, cậu vẫn sẽ là ba của An Bảo và An Mỹ.

Không ai có thể thay đổi được điều này!”
“Chị đại, tôi không tìm người phụ nữ khác, tôi chỉ cần em! Cả đời này tôi chỉ cần em thôi!”
Hách Trung Văn bước tới, anh ta cố chấp ôm chặt Nhan Nhã Tịnh vào trong lòng: “Chị đại, đừng rời xa tôi được không? Cứ coi như rủ lòng thương với tôi đi.

Không có em, cuộc đời tôi không còn ý nghĩa gì nữa.”
Cô gỡ tay của Hách Trung Văn ra từng chút một: “Hách béo, cậu đừng như vậy! Là tôi có lỗi với cậu, nhưng tôi thật sự không muốn tiếp tục lừa người dối mình nữa.”
“Hách béo, xin lỗi, chúng ta vẫn nên quay lại vạch xuất phát, lại làm anh em tốt của nhau đi!”
Nói xong, Nhan Nhã Tịnh xoay người rảo bước, chạy lên lầu.
Giữa hai người họ còn có hai đứa trẻ, không thể khiến mối quan hệ trở nên quá ngượng ngùng được.

Nếu không sẽ không thể cùng đối mặt với hai đứa nhóc.
Nhan Nhã Tịnh biết, nhất định trong một chốc một lát Hách Trung Văn sẽ rất khó chấp nhận việc cô từ chối anh ta.

Nhưng thời gian là liều thuốc tốt nhất để xóa nhòa tất cả.


Chắc chắn một ngày nào đó, cô có thể chung sống hòa thuận với Hách Trung Văn.
Anh em tốt...
Hách Trung Văn nhìn theo bóng lưng của Nhan Nhã Tịnh, mỉm cười chua chát.
Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy cô, mục đích của anh ta đã không thuần khiết.

Trước giờ anh ta chưa từng muốn cùng cô làm anh em tốt gì đó.
Anh ta chỉ nghĩ, còn sống thì còn nhân danh tình yêu giam cầm cô ở bên cạnh mình.
Chị đại, tôi sẽ không từ bỏ, chỉ cần tôi vẫn còn một hơi thở, tôi nhất định sẽ không buông tay!
Hách Trung Văn vừa về đến Tầm Viên thì nhận được điện thoại của Lưu Thiên Hàn, nói rằng có chuyện muốn bàn với anh ta.
Cánh cổng biệt thự còn chưa mở ra, Hách Trung Văn đã sang thẳng biệt thự bên cạnh của Lưu Thiên Hàn.
Anh ta đang định hỏi Lưu Thiên Hàn tìm mình có việc gì thì anh đã đặt giấy chứng nhận kết hôn trước mặt anh ta.
“Nhóc, chia tay với Nhan Nhã Tịnh đi!”
Nghe Lưu Thiên Hàn nói xong, Hách Trung Văn không khỏi cười cay đắng.

Ban nãy chị đại nói chia tay với anh ta, không ngờ đến cậu nhỏ cũng ép mình rời xa cô ấy.

Sao tất cả mọi người trên thế giới đều không mong hai người họ ở bên nhau chứ?
Ngày thường Hách Trung Văn thật sự rất sợ Lưu Thiên Hàn, nhưng vì tình yêu của mình, anh ta muốn dũng cảm một lần.
“Cậu nhỏ, cháu sẽ không từ bỏ chị đại! Đây là chuyện giữa cháu và chị đại, cháu mong rằng cậu đừng xen vào!”
Hách Trung Văn nghĩ tới điều gì đó, trong lòng không khỏi tìm được chút cân bằng: “Cậu nhỏ, chị đại cũng từ chối cậu phải không? Nếu không, cậu cũng không cần phải giấu cô ấy, xuống tay từ chỗ cháu!”
Ánh mắt Lưu Thiên Hàn trở nên tăm tối, Hách Trung Văn nói không sai.


Quả thật Nhan Nhã Tịnh không đón nhận anh, cho nên anh mới sốt sắng đuổi tất cả những người theo đuổi bên cạnh cô đi.
Tuy nhiên, cô là vợ anh, anh làm như vậy là lẽ đương nhiên thôi.

Đâu có người đàn ông nào bằng lòng để thằng khác thèm muốn vợ mình chứ!
Thấy Lưu Thiên Hàn im lặng không nói gì, chỉ có trong mắt là ngập tràn u ám, Hách Trung Văn càng chắc chắn suy đoán trong lòng mình.
Anh ta ngẩng đầu lên, nói với Lưu Thiên Hàn bằng vẻ cực kỳ nghiêm túc: “Cậu nhỏ, sau này cậu đừng nhắc tới chuyện bắt cháu chia tay với chị đại nữa.

Chị đại không phải là vợ cậu, cô ấy muốn đến với ai, cậu cũng chẳng có quyền can thiệp!”
Hách Trung Văn nói xong câu này, thở hổn hển mấy hơi liên tục.

Có trời mới biết, anh ta phải lấy bao nhiêu can đảm thì mới dám nói ra những lời bất kính như vậy với người cậu mình kính sợ nhất!
Mong rằng anh ta không lãng phí dũng khí, cậu nhỏ có thể đừng chia rẽ bọn họ nữa.
“Nhóc, Nhan Nhã Tịnh thật sự là vợ của cậu.”
“Gì cơ?”
Hách Trung Văn còn chưa thoát khỏi cơn sốc thì đã nghe thấy Lưu Thiên Hàn âm trầm nói: “Cho nên hai người nhất định phải chia tay!”
Hách Trung Văn trợn tròn mắt, lẳng lặng nhìn Lưu Thiên Hàn.

Vừa quay mặt thì đúng lúc liếc thấy giấy kết hôn màu đỏ ở trên bàn.
Anh ta ý thức được điều gì đó, run rẩy cầm giấy kết hôn lên.

Trên đó thật sự viết tên của Nhan Nhã Tịnh cùng Lưu Thiên Hàn.
Anh ta vẫn luôn biết năm năm trước Lưu Thiên Hàn đã đăng ký kết hôn với một người phụ nữ.

Nhưng có thế nào anh ta cũng không dám nghĩ rằng cô gái đó lại là Nhan Nhã Tịnh!
“Không… không thể nào!”
Hách Trung Văn không ngừng lẩm bẩm: “Không thể nào! Dù hai người đã kết hôn nhưng trước đó cả hai đã ly hôn rồi! Chị đại cũng nói cô ấy đã ký vào đơn ly hôn.


Bây giờ cô ấy đang độc thân, dĩ nhiên cháu có thể theo đuổi chị đại!”
“Vẫn chưa ly hôn.” Sắc mặt Lưu Thiên Hàn trầm tĩnh như nước: “Cậu đã xé đơn ly hôn rồi!”
Vẫn chưa ly hôn!
Vẫn chưa ly hôn!
Hách Trung Văn biết, trước giờ Lưu Thiên Hàn không bao giờ nói dối.

Anh nói rằng chưa ly hôn thì đúng là như vậy.
Anh ta đi ra khỏi biệt thự của Lưu Thiên Hàn, tới thẳng quán bar.

Hách Trung Văn vẫn không muốn tin rằng cậu nhỏ và Nhan Nhã Tịnh là vợ chồng.
Anh ta uống hết ly này đến ly khác, thật sự cảm thấy có một số chuyện đã được ông trời định sẵn rồi.
Nhan Nhã Tịnh bị người ta tính kế, sinh ra hai đứa trẻ một trai một gái kia lại là con của cậu nhỏ.

Người mà cô mơ màng kết hôn cũng là cậu nhỏ luôn.
Duyên phận nhiều như vậy lại rơi hết lên hai người họ.

Họ mới là một cặp trời sinh!
Anh ta xen vào giữa hai người họ, còn cố ý mạo nhận là ba ruột của hai đứa trẻ, thật giống như tên nam phụ ác độc, trở thành một trò đùa nực cười nhất!
Nhưng mà phải làm sao đây? Anh ta quá yêu Nhan Nhã Tịnh, yêu đến mù quáng.

Rõ ràng biết ông trời đã an bài nhưng anh ta vẫn muốn đấu tranh.

Rõ ràng biết hành vi của mình vừa vô liêm sỉ lại vừa nực cười, nhưng anh ta vẫn muốn tiếp tục phạm sai lầm!
“Tôi sẽ không từ bỏ, tôi sẽ không buông tay đâu...”
Hách Trung Văn lại uống cạn thêm một ly rượu, chỉ cảm thấy trước mắt mình trời đất đã quay cuồng.
Anh ta đang định lấy thêm một ly nữa thì một bàn tay nhỏ mềm mại, ấm áp đã nắm chặt lấy tay Trung Văn: “Hách béo, tối nay, hãy để em trở thành người phụ nữ của anh nhé!”.