Dịch: Anh Đào.

Tề Cận Châu cảm giác bản thân mình sắp không cứu được nữa, bởi vì Đồng Gia Hòa nói cô nhìn trúng bố bé Xoài là bởi mắt m.ù, vậy mà trong lòng anh lại cảm thấy thoải mái không ít.

Đàn ông ấy à, chuyện giấu kín nhất vẫn chính là sĩ diện.

Hai người im lặng một lúc.

Tề Cận Châu biết Đồng Gia Hòa đang nghĩ gì, chắc chắn là có liên quan đến quá khứ.

“Em làm việc tiếp đi, làm phiền rồi.” Anh hơi cúi xin lỗi, xoay người rời đi.

Bây giờ anh đã học được cách lùi một bước.

Đồng Gia Hòa nhìn theo bóng lưng quen thuộc lại xa lạ đó, cô không phủ nhận, cho đến tận bây giờ khi anh đứng trước mặt cô vẫn sẽ rung động.

Vẫn không quên được anh.

Cũng có thể là do trước giờ chưa từng quên, chỉ là thời gian lâu rồi, không dám nhớ đến.

Nhưng cô vẫn không vượt qua được rào cản trong lòng, cho dù ngay từ đầu anh không nhớ đến bạn gái cũ thì có thể đại diện cho cái gì chứ?

Anh chia tay là sự thật, tuyệt tình như vậy cũng là sự thật.

Ban đầu lúc anh đề xuất chia tay, cô cảm giác trời như sập xuống, chân tay lạnh toát, ngây người ở đó không biết phải nói gì, phải làm gì.

Sau đó, cô bỏ xuống tất cả kiêu ngạo, ôm lấy anh không cho phép anh rời đi, còn hứa với anh về sau cô sẽ thay đổi, sẽ không tùy hứng như vậy nữa, anh có thể nào đừng đi không.

Nhưng anh không hề mềm lòng, vỗ vỗ sau lưng cô: “Gia Hòa, em buông anh ra trước đi.”

Cô không buông.

Anh liền để cô ôm như vậy một lúc, cô khóc không thành tiếng.

Sau đó anh vẫn quyết định chia tay, anh nói với cô: “Anh mệt rồi.”

Sau này, cô thường xuyên hỏi chính mình, nếu như lúc đó cô không phải 20 tuổi, nếu như lúc đó cô trưởng thành hơn một chút, có phải sẽ không kết thúc như vậy?

Rõ ràng cô cũng rất xuất sắc, có thể trong vòng một năm hoàn thành số tín chỉ mà người khác phải học trong hai năm. Cô cũng muốn sớm bước chân vào xã hội, sớm hiểu rõ anh.

Nhưng anh lại không muốn đợi cô.

Đồng Gia Hòa đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, lại ở bên ngoài bình phục một lúc, mãi cho đến khi mắt không còn đỏ, không nhìn ra dấu tích vừa mới khóc cô mới đi vào tiệm sách.

Đi qua khu đọc sách, bà cụ đó đã đến, Tề Cận Châu không có ở đây.

Mấy hôm nay Đồng Gia Hòa không có tâm trạng làm việc, thường xuyên nhập sai số liệu, nếu không thì thất thần, một đơn hàng mà cả nửa ngày vẫn chưa xử lý xong.

Chả mấy chốc đã đến giờ đón bé Xoài, đến cửa nhà trẻ cô vô thức nhìn xung quanh, không thấy xe của Tề Cận Châu.

Hôm nay tâm trạng bé Xoài có gì đó không đúng, rầu rĩ không vui, trên mặt đều là tâm sự.

Đồng Gia Hòa ôm bé: “Bảo bối, con làm sao vậy?”

Bé Xoài một mực che giấu, cười: “Vui lắm ạ, Tưởng Dịch Sơ cũng không dọa con.” Hôm nay cả một ngày cô bé không để ý đến Tưởng Dịch Sơ, mấy bạn nhỏ trong lớp cũng không hỏi cô bé, bố cậu tên là gì, làm việc ở đâu, vì sao trước giờ không đến đón cậu.

Tưởng Dịch Sơ cũng không hỏi cô bé vì sao sáng nay chú Tề lại đến nhà trẻ thăm cô bé.

Tất cả các bạn nhỏ đều không hỏi, dường như đều không nhớ chuyện này.

Cô bé nghĩ cả một ngày mà vẫn không hiểu, cũng lo lắng cả một ngày, sợ mình nói dối sẽ bị các bạn nhỏ phát hiện, nhưng lại không ai phát hiện, mọi thứ vẫn như thường.

Sau khi đến tiệm sách bé Xoài đọc sách bắt đầu không tập trung, cô bé vẫn luôn mong chờ Tề Cận Châu sẽ xuất hiện nhưng sắp 8 giờ rồi mà chú Tề vẫn không đến.

Cô bé thất vọng thở dài, nhiều lần nhìn về phía bà cụ lớn tuổi.

Lần trước chú Tề nói là bà nói với chú mỗi ngày cô bé đều đọc sách ở đây, vậy thì bà cụ chắc chắn quen chú Tề.

Bé Xoài suy nghĩ cả nửa ngày, phải làm sao để nói chuyện được với bà đây.

Có rồi.

Cô bé gập truyện tranh lại, thật ra cô bé vẫn chưa đọc xong quyển này, cất nó lên giá sách, rồi lại tùy ý lấy một quyển khác từ trên giá sách xuống. Lúc trở về cô bé không ngồi ở bàn đọc sách của mình mà lại đi đến bàn bên cạnh bà cụ, lang thang tới lui, luẩn quẩn hết một vòng lại một vòng.

Bà cụ nhếch miệng, thật ra bà đã sớm nhìn thấy nhưng vẫn cúi đầu đọc tạp chí như cũ.

Bé Xoài ngồi xuống ghế đối diện với bà cụ, lật trang đầu tiên, giả vờ nghiêm túc đọc sách, thỉnh thoảng lại liếc trộm bà.

Bà cụ không phản ứng gì, cô bé im lặng đọc quyển sách trong tay.

Chả mấy chốc đã đọc xong một quyển.

Cô bé lại đi đổi một quyển khác, lần này trở về cô bé ngồi bên cạnh bà cụ, cách bà rất gần rất gần.

Bà cụ gấp tạp chí lại, đẩy kính viễn thị: “Bạn nhỏ, cháu đang đợi chú Tề sao?”

Trong lòng bé Xoài vô cùng bất ngờ, nhanh chóng gật đầu: “Bà ơi, bà quen chú Tề sao ạ?”

Bà cụ cười: “Cháu không được gọi ta là bà, vai vế sai rồi, ta là bà của chú Tề cháu.”

Bé Xoài không biết gì về vai vế, mù tịt nhìn bà cụ: “Vậy cháu gọi là gì ạ?”

Bà cụ: “Gọi ta là cụ.”

Bé Xoài rất ngoan ngoãn gọi một tiếng “cụ”, sau đó nhỏ giọng hỏi: “Vì sao hôm nay chú Tề vẫn chưa đến vậy ạ?”

Bà cụ cũng không biết Tề Cận Châu đi đâu, bận gì, có điều bà nói với bé Xoài chú Tề bận làm việc.

Bé Xoài rất thất vọng, cô bé từng nghe chú Tề nói qua chú làm việc ở New York, New York cách Bắc Kinh rất xa phải ngồi máy bay tận một ngày. Cũng không biết bao giờ chú Tề mới có thể quay trở lại, sau khi trở lại có còn đến thăm bé không.

Sáng nay bố của Tưởng Dịch Sơ, chú Tưởng nói chú Tề còn chưa kết hôn, nghe nói người lớn đều phải kết hôn, sau khi kết hôn sẽ có em bé. Sau này chú Tề sẽ có em bé, sẽ không đến thăm cô bé nữa.

Nghĩ đến đây bé Xoài lại càng đau lòng hơn.

Bé Xoài không có tâm tư đọc sách, gục đầu xuống bàn một lúc.

Bà cụ lấy bút và giấy từ trong túi ra, viết số điện thoại của Tề Cận Châu, đưa cho bé Xoài: “Bạn nhỏ, đây là số điện thoại của chú Tề cháu.”

Bé Xoài ngay lập tức ngẩng đầu, vẻ mặt không giấu được vui sướng: “Cảm ơn cụ ạ.” Cô bé nhìn một lượt rồi bắt đầu nhẩm số, trí nhớ của cô bé rất tốt đọc vài lần đã nhớ, có điều cô bé vẫn cẩn thận gấp gọn tờ giấy cất vào trong cặp sách của mình.

Cả buổi tối bé Xoài vẫn đang nghĩ làm thế nào để gọi điện được cho Tề Cận Châu.

Tề Cận Châu không bận đi làm việc, vốn dĩ anh định tối nay sẽ ở tiệm sách đọc sách nhưng chiều nay lại nhận được điện thoại của Bùi Ninh, cô muốn hẹn anh ăn cơm.

Tề Cận Châu còn tưởng rằng Bùi Ninh có chuyện gì quan trọng kết quả đến rồi mới biết chẳng qua là Bùi Ninh cảm thấy một mình ăn cơm nhàm chán nên muốn tìm ai đó ăn cơm cùng để giết thời gian.

“Diệp Tây Thành đâu?”

“Ở công ty.”

“Cô muốn ăn món gì mà đầu bếp trong nhà không làm được chứ? Nhất định phải ra ngoài à?”

“Thay đổi khẩu vị, hơn một tháng tôi không ra ngoài rồi.”

Tối nay Bùi Ninh gọi đồ ăn nhiều gấp đôi bình thường, gần đây khẩu vị của cô khá tốt ăn vô cùng say mê. Tề Cận Châu chỉ ăn tượng trưng cho có, sau đó dựa vào sô pha nghịch điện thoại.

Hôm nay là ngày nghỉ phép đầu tiên của anh anh đã cảm thấy vô cùng nhàm chán, còn cảm thấy vô cùng tội lỗi vì làm uổng phí thời gian.

Cô liếc nhìn anh, vẫn xem như không có chuyện gì ăn tiếp, qua một lúc cô mới nói: “Sao đột nhiên anh lại muốn nghỉ phép?”

Tề Cận Châu: “Mệt.”

Bùi Ninh “ừ” một tiếng, “Hôm nay đã làm những gì?”

Tề Cận Châu không lên tiếng.

Đã làm những gì?

Quấn lấy Đồng Gia Hòa hết lần này đến lần khác.

Anh tắt màn hình điện thoại, nhìn Bùi Ninh một lúc, Bùi Ninh ngẩng đầu, biết còn cố hỏi: “Làm sao?”

Tề Cận Châu để ý đến tâm trạng cô, chọn lọc từ ngữ cẩn thận: “Bây giờ cô có con rồi, nếu như nói chuyện quá khứ với cô, có điều gì cấm kị không?”

Bùi Ninh biết anh định nói chuyện gì: “Hạng Dịch Lâm? Anh muốn hỏi cái gì thì hỏi đi.”

Tề Cận Châu nghĩ xem phải diễn đạt như nào mới hợp lý: “Trước đây lúc Hạng Dịch Lâm đ ến thăm cô, lúc đó cô có cảm giác gì? Có phải rất ki.nh t.ởm không?”

Bùi Ninh bỏ nĩa xuống, nghiêm túc trả lời: “Anh muốn thông qua cách nhìn của tôi suy luận xem ấn tượng của Đồng Gia Hòa với anh có phải không?”

Lần này Tề Cận Châu không phủ nhận, “ừ” một tiếng.

.......

(Còn tiếp)