Chờ Khương Vọng Thư vội vàng bàn giao xong việc sau đó quay đầu nhìn Thang Tư Niên thì nhìn thấy nàng còn ngồi ở trên sô pha mắt ba ba nhìn chính mình. Biểu hiện như chú chó nhỏ như thế lại làm ánh mắt Khương Vọng Thư mềm nhũn lại mềm mại.

Nàng đi về phía Thang Tư Niên, nhìn trong mắt đối phương dần dần sáng lên, trên mặt còn có tươi cười không ý thức được. Thời điểm Khương Vọng Thư đến gần, Thang Tư Niên rất tự giác đứng lên, "Chị bận bịu xong rồi sao?"

Khương Vọng Thư gật gù, "Hết bận. Em liền nghe lời như thế, vẫn ngồi ở chỗ này chờ a, cũng không đứng lên nhìn áo cưới trong cửa hàng của chị?"

Thang Tư Niên đáp lời: "Em rất biết điều mà, chị kêu em chờ em sẽ chờ." Bộ dáng này, Khương Vọng Thư lại muốn đưa tay xoa đầu cô. Khương Vọng Thư nhìn cô than nhẹ: "Biết em ngoan rồi, đi thôi, quay về."

"Được." Thang Tư Niên gật gù, đi theo phía sau Khương Vọng Thư ra khỏi cửa hàng.

Trên đường lái xe về nhà, Thang Tư Niên dò hỏi chân Khương Vọng Thư có còn đau hay không. Khương Vọng Thư nói còn một chút, thế nhưng có thể nhịn được, cũng không phải vấn đề lớn lắm không muốn để cô phải lo lắng. Nhưng sau khi xuống xe, Thang Tư Niên vẫn là trước hết để cho Khương Vọng Thư về nhà, mở miệng nói tự mình đi siêu thị mua thức ăn.

Khương Vọng Thư muốn theo đi thì Thang Tư Niên mở miệng ngăn cản nàng: "Chân chị vẫn là chưa ổn, tốt nhất không nên đi nhiều. Em tự mình đi mua thức ăn là tốt rồi, rất nhanh sẽ lại trở về."

Khương Vọng Thư cảm thấy cô nói rất có đạo lý, bị sặc đến độ không phản ứng kịp chính mình muốn nói cái gì. Nhìn Thang Tư Niên trước mắt lộ ra một luồng ngu đần khiến người thương yêu yêu, Khương Vọng Thư nhẹ nhàng thở dài ra: "Em kêu chị... Đem một mình em vứt ở siêu thị... tự mình về nhà?"

Khương Vọng Thư rất chăm chú hỏi cô: "Nếu như hiện tại là chị em đứng trước mặt em, em cũng sẽ nói câu này với cậu ấy sao?"

Thang Tư Niên ngược lại nở nụ cười: "Nếu như là chị em, chị ấy đã về đến nhà." Cô chắp tay sau lưng, cúi đầu nhìn nữ nhân trước mắt, ánh mắt sáng đến có thể làm mù người: "Chị em không thích dạo siêu thị, cũng không thích nơi có nhiều người, vì lẽ đó bình thường mua thức ăn đều là tự em đu mua, chị ấy ở nhà chờ ăn là tốt rồi."

"Được rồi chị Vọng Thư..." Thang Tư Niên đưa tay, nhẹ nhàng đẩy Khương Vọng Thư một cái, "Chị hãy đi về trước đi, em rất nhanh là có thể mua xong đồ nấu ăn."

Khương Vọng Thư cảm thấy rất buồn cười, "Cũng chỉ là đứng một hồi, lại không phải chuyện gấp gì, làm sao liền để chị tự đi về trước một mình." Nàng nhìn Thang Tư Niên, ánh mắt mềm mại, "Nghe nè Tư Niên, nếu em không cho chị theo, chị ăn cơm cũng ăn đến không an lòng."

"Em cam lòng để chị ăn cơm cũng không an lòng sao?"

Khương Vọng Thư nói lời này thì nhìn Thang Tư Niên, âm cuối nhẹ nhàng giương lên. Thang Tư Niên chỉ cảm thấy có một sợi lông chim từ trong lòng chính mình xẹt qua như thế, vừa ngứa lại rục rà rục rịch. Thậm chí có khoảnh khắc như thế làm cô cảm thấy Khương Vọng Thư đang cùng mình làm nũng.

Thang Tư Niên trước sau như một ở trong lòng người trước mặt ổn định vẻ mặt của chính mình, tận lực biểu hiện không có chút rung động nào nhưng lỗ tai đỏ chót vẫn là bán đứng nàng, nàng gật gù thấp giọng nói rằng: "Vậy cũng tốt, cùng đi đi." Khương Vọng Thư thấy cô đáp ứng rồi, liền ở phía trước dẫn cô hướng về siêu thị đi.

Thang Tư Niên nhìn bóng lưng của nàng, liền đưa tay nắm lấy vành tai mình, nỗ lực bình phục chỗ ngượng ngùng khô nóng này. Cô xoa xoa tai mình, nghĩ thầm chính mình thật đúng là người không chút tiền đồ.

Hai người lên lầu ba siêu thị, Thang Tư Niên đẩy xe đẩy dạo vào khu hoa quả tươi. Khương Vọng Thư đã theo bên cạnh cô, nhìn cô thuần thục lựa nguyên liệu nấu ăn, cùng cô nói đêm nay muốn ăn cái gì.

Thang Tư Niên muốn làm gà dứa, vừa vặn Khương Vọng Thư cũng yêu thích khẩu vị chua ngọt, thế là hai người ăn nhịp với nhau. Sau khi chọn xong nguyên liệu món ăn, Khương Vọng Thư dẫn Thang Tư Niên hướng về đồ khu ăn vặt. Hai người vừa đi vừa trò chuyện, đề tài tất cả đều là vòng quanh trên người Thang Thuấn Hoa bắt đầu.

Khương Vọng Thư hỏi cô: "Hoa Hoa bình thường cũng như vậy, để em đi dạo chơi siêu thị cũng để em mua thức ăn sao."

Thang Tư Niên gật đầu, đáp một tiếng này, "Chị ấy ở nhà phải viết kịch bản, viết viết những chuyện như vậy là xem linh cảm, vì lẽ đó trong nhà cơ bản sẽ không để cho những việc vặt này quấy rối đến chị ấy, hơn nữa chị ấy cũng không thích ra ngoài."

Khương Vọng Thư không chút khách khí chọc thủng bạn tốt của mình: "Cậu ấy ở đâu là cần linh cảm, rõ ràng chính là quá lười." Nói, quay đầu nhìn Thang Tư Niên: "Ngày thường hẹn cậu ấy đi ra đi dạo phố cậu ấy đều ra sức khước từ, còn phải để chị tự mình tới cửa mới có thể nhìn thấy người."

Thang Tư Niên cười cười, "Chị em xác thật có chút..."

Khương Vọng Thư: "Lại đúng không..." Nàng nói, vừa vặn thấy khoai chiên Thang Thuấn Hoa thích ăn nhất, liền theo bản năng đẩy xe về đó, một bên lấy một bên nói: "Chị nghe cậu ấy nói nha, từ hai năm trước cậu ấy bắt đầu ở nhà công tác sau đó em còn phải đến trường mà mỗi lúc cuối tuần trở lại sẽ mua cho cậu ấy nhiều đồ ăn vặt, trong tủ lạnh có tử diện, sủi cảo, trứng gà cải trắng cái gì cũng đủ cho cậu ấy ăn một tuần, lại sợ cậu ấy chết đói như thế."

"Chị nói nè Tư Niên, em cũng quá sủng chị của em."

Thang Tư Niên đáp: "Bởi vì chị ấy làm việc và nghỉ ngơi rất không quy luật, lại cảm giác đến thức ăn ngoài cũng chọn không ngon, vì lẽ đó sợ chị ấy viết xong sẽ đói bụng mới chuẩn bị." Thang Tư Niên nhìn thấy Khương Vọng Thư bỏ đồ ăn vặt vào trong xe đẩy, cụp mắt nhìn nàng một cái, trong ánh mắt lộ ra bất đắc dĩ: "Chị Vọng Thư chị còn nói em, chị cũng không phải như thế sao. Vài ba bữa thì liền đưa đồ ăn vặt cho chị em, đem chị ấy quản đến không ra hình thù gì."

Khương Vọng Thư đối với Thang Thuấn Hoa là thật sự rất tốt, thường xuyên đều sẽ đưa cho chị ấy một ít đồ ăn vặt, đại đa số đều là đắt tiền hàng nhập khẩu nước ngoài. Đương nhiên, Thang Thuấn Hoa đối với Khương Vọng Thư cũng không tồi, miễn là bán kịch bản hoặc là kí rồi một hợp đồng lớn cũng sẽ mua đồ cho cho Khương Vọng Thư.

Thang Tư Niên còn nhớ tiền lương đầu tiên của Thang Thuấn Hoa năm đó, chính là mời cô cùng Khương Vọng Thư ăn uống thỏa thuê một trận, cuối cùng còn mua đôi giày cho Thang Tư Niên, mưa một chai nước hoa cho Khương Vọng Thư.

Cũng cũng là bởi vì như vậy, Thang Tư Niên thỉnh thoảng sẽ từ trong miệng Thang Thuấn Hoa linh tinh biết được mấy vị bạn gái cũ của Khương Vọng Thư cũng mơ hồ chú ý hơn về sự tồn tại của Thang Thuấn Hoa. Thậm chí là Thang Tư Niên, cũng đều một lần cho rằng hai người chị này là tự yêu nhau mà còn không biết. Đương nhiên, từ khi ý thức được Thang Thuấn Hoa say mê sáng tác, đối với tình yêu đều ngu ngốc, Thang Tư Niên cũng từ từ rõ ràng chị của chính mình là người vô cùng thuần túy.

Chính mình yêu Khương Vọng Thư, là ngàn vạn không thể cùng chị của chính mình so sánh. Nếu dễ dàng đem ra làm so sánh đối với bất luận loại tình cảm nào mà nói đều là sỉ nhục. Vì lẽ đó Thang Tư Niên sẽ hâm mộ chị của chính mình, thế nhưng xưa nay sẽ không cảm thấy đố kị.

Đố kị, đối với một phần yêu thích tới nói là thứ có màu sắc phức tạp nhất.

Chị gái xinh đẹp nghe được Thang Tư Niên chỉ trích mình như thế, nhẹ nhàng cắn bờ môi phản bác: "Chị nào có..." Thang Tư Niên thấy thế, chỉ chỉ đồ ăn vặt trong xe đẩy, Khương Vọng Thư liền ngụy biện nói: "Đó là tiện tay... Tiện tay..."

Thang Tư Niên nở nụ cười, hỏi nàng: "Chị Vọng Thư gần đây có muốn đến gặp chị em không?" Khương Vọng Thư gật gù, "Gần đây rất bận, cũng đã nửa tháng không có đi tìm chị của em, cậu ất phỏng chừng chắc muốn đem chị quên đi."

"Em nghe chị em nói chị ấy thật giống nhận được cải biên kịch rất lớn, vì lẽ đó đều phải như bạch tuột tám chân ở trên bàn bò tới bò lui gõ gõ. Chị Vọng Thư đi nhìn xem chị ất cũng được, chí ít có thể cho chị ấy ít áp lực đã nén lâu."

Thang Tư Niên nói như vậy, liền hướng trong xe đẩy ném vài một ít đồ vật Thang Thuấn Hoa yêu thích, một bên bỏ bên vừa nói: "Chị Vọng Thư đến xem chị của em thì liền giúp em mang ít đồ trở về nha."

Khương Vọng Thư có chút kinh ngạc: "Tư Niên em không trở về sao?"

Thang Tư Niên gật đầu giải thích: "Trở về phải mất nửa giờ lái xe, em mỗi ngày đều ngâm mình ở phòng thí nghiệm không đi được, hơn nữa còn phải viết luận văn cho nên trước tháng tám cũng không thể về nhà."

Khương Vọng Thư một mặt đồng tình nhìn cô: "Em thật đáng thương nha."

Thang Tư Niên một mặt không tên, "Em không đáng thương a chị." Thành thật mà nói, Thang Tư Niên rất yêu thích sự chuyên nghiệp của mình, đồng thời hưởng thụ cuộc sống ở phòng thí nghiệm, vì lẽ đó không có chút cảm giác được mình có đáng thương biết bao.

Nhưng Khương Vọng Thư liền rất đáng thương cô, "Thế nhưng rất khổ cực a. Em bận bịu như thế, cuối tuần cũng không có thời gian của bản thân, chẳng trách chị em căn bản sẽ không lo lắng chuyện em yêu sớm."

"Coi như là nói chuyện yêu đương, em cũng không có thời gian bồi đối phương đi."

Này vẫn là chuyện nửa năm trước, Khương Vọng Thư phát hiện cháu gái mình rất thương có bạn trai, đột nhiên liền cảm thấy chính mình như cải thìa bị heo ủi, cả người cũng có chút không tốt lắm. Mà khi nàng cùng Thang Thuấn Hoa nói tới chuyện này, Thang Thuấn Hoa biểu thị chính mình không có chút nào có thể cùng đồng cảm Khương Vọng Thư.

Khương Vọng Thư làm cho nàng đổi suy nghĩ, nếu như Thang Tư Niên có bạn trai nàng sẽ như thế nào. Thang Thuấn Hoa lại hài lòng, nói đây là chuyện tốt a, người trẻ tuổi liền nên đi hưởng vẻ đẹp của yêu đương a. Chính là Tư Niên quá bận, e sợ có đối tượng cũng không thể dành thời gian bồi người ta.

Hơn nữa Thang Thuấn Hoa còn biểu thị Thang Tư Niên không có một chút nào trêu chọc con trai. Từ nhỏ bạn học nam lớn lên, đều là muốn mượn sách bài tập của Thang Tư Niên chép bài mới tiếp cận cô. Đối lập với con trai, Thang Tư Niên còn càng thêm trêu chọc con gái. Tỷ như chuyện năm lớp 7 kia, nhưng không cũng là bởi vì trêu chọc con gái mới biến thành như vậy.

Hai người trò chuyện trò chuyện, đột nhiên liền nói đến xu hướng tính dục của Thang Tư Niên rồi. Khương Vọng Thư khứu giác nhiều năm của mình ngửi được Thang Tư Niên là thẳng tắp, nhưng Thang Thuấn Hoa lại cảm giác em gái mình tám phần mười là cong.

Bây giờ xem ra, Thang Thuấn Hoa cũng thật là hiểu được em gái mình. Dù sao Thang Tư Niên như này trong mắt con gái vẫn là rất được hoan nghênh. Sẽ nấu ăn, lại đầy đủ quan tâm săn sóc người, dài đến cũng rất tốt, khả năng này chính là trung khuyển sớm lưu hành?

Người như vậy tuy rằng rất tốt, nhưng cùng người Khương Vọng Thư yêu thích cho tới nay cách nhau rất xa. Cũng bởi vậy, Khương Vọng Thư trước cũng không quá rất quan tâm Thang Tư Niên.

Người Khương Vọng Thư yêu thích, từ trước đến giờ đều là xinh đẹp đại khí, đại yêu tinh ánh mắt câu hồn. Cho dù ở trên loại người này đã ngã xuống nhiều lần, nhưng lần tiếp theo nàng vẫn là sẽ không tự chủ bị loại hình mẫu này hấp dẫn.

Loại nữ nhân này như con nhện tám chân như thế, đối với Khương Vọng Thư mà nói chính là độc dược. Biết rõ rất nguy hiểm, nhưng vẫn là hưởng thụ vui vẻ trong nháy mắt kia.

Nhưng là hôm nay, ánh mắt Khương Vọng Thư đã dừng lại trên người Thang Tư Niên mấy phút.

Bởi vì khi nghe đến Khương Vọng Thư nói xong câu kia, Thang Tư Niên quay đầu lại, lấy một loại vẻ mặt rất nghiêm túc cùng nàng nói rằng: "Sẽ không."

"Nếu như nói chuyện yêu đương, bất luận bận bịu nhiều như thế nào em cũng nhất định sẽ nhín chút thời gian đến cùng người ấy."

"Là tốt giống như bây giờ."

Ngữ khí rất trịnh trọng, mang theo thâm tình người thiếu niên thuần túy, không lý do liền có vẻ rất đẹp trai. Nếu như ngươi yêu thích một người cho dù là bao nhiêu tất nhiên cũng sẽ đòi hỏi đối phương đáp lại yêu thích của mình.

Có thể yêu đáp lại, cũng chỉ có vui vẻ.

Mà trong nháy mắt như vậy, Khương Vọng Thư bỗng nhiên liền thích Thang Tư Niên yêu. Đối mặt với tình yêu của đứa bé thuần túy, lòng nàng sinh thương tiếc.

....................

Tác giả có lời muốn nói:

Bánh trôi không túng, cô ấy chỉ là thẹn thùng cùng muộn tao.

(Lại nói, làm sao lừa gạt bình luận đây? —— ưu thương... )